Chương 7: Không Gian Linh Dược

"Nơi này có Thiên Hương quả vạn năm, có lẽ là sẽ có linh dược khác."

Diệp Dao Quang hứng thú thám hiểm, quả nhiên là phát hiện ra hàng ngàn hàng vạn linh dược ở trên đường.

"Nhiều linh dược như vậy, việc giải trăm nghìn loại kịch độc trong cơ thể có lẽ không thành vấn đề nữa."

Diệp Dao Quang cất tiếng cười lớn. Sau khi bình tĩnh lại, nàng điều tra xem nơi này rốt cuộc là chỗ nào.

Dưới chân của một ngọn núi cao, Diệp Dao Quang phát hiện một tấm bia đá, ghi lại rằng không gian này rốt cuộc là nơi nào.

"Không gian linh dược, cảnh giới bí mật của Đan Tôn vạn năm trước?"

Đan Tôn, thân là luyện đan sư nổi tiếng Diệp Dao Quang đã từng nghe qua.

Đan Tôn là tôn môn đứng đầu hàng vạn năm trước, có địa vị ngang bằng với tam tôn của ngày nay - Thiên Hoàng Cung, Kiếm Tôn, Thiên Cơ Môn, không biết vì lý do gì, họ mai danh ẩn tích khỏi đại lục Linh Võ chỉ sau một đêm.

Diệp Dao Quang ngẩng đầu, trầm ngâm nhìn đỉnh núi bị mây mù bao phủ.

Tấm bia đá ghi lại, núi này tên là Dược Sơn, trên Dược Sơn là vùng đất linh dược, trên đỉnh núi còn có Đan Điện, trong điện có lưu lại phương pháp luyện đơn của Đan Tôn hàng vạn năm nay.

"Phương pháp luyện đơn, thật nhiều phương pháp luyện đơn không thể đếm hết, muốn có quá đi!"

Muốn kế thừa được những thứ Đan Tôn truyền lại, ít nhất Diệp Dao Quang cũng phải là một Linh Nhân giả.



Núi quý ở trước mặt, chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, Diệp Dao Quang chỉ cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, ngứa ngáy khó chịu.

"Nhịn một chút, đợi ta giải được kịch độc trong cơ thể, bắt đầu tu luyện, hấp thụ linh khí, đả thông linh mạch, trở thành một Linh Nhân giả, phương thức luyện đơn trong Đan Điện đương nhiên sẽ thuộc về ta."

Diệp Dao Quang ép buộc chính mình cất bước, ngắt lấy thảo được để giải độc.

Bận bịu nửa ngày trời, hai môi Diệp Dao Quang căng ra, lông mày nhíu vào.

"Thảo dược ở trong không gian linh dược vẫn chưa đủ tất cả, muốn giải hết sạch độc, ta còn thiếu vị thuốc Thiên Nguyệt Tuyết Liên."

Diệp Dao Quang thu dọn xong thảo dược, một ý niệm vụt qua trong đầu, rời khỏi không gian linh dược.

Ở trong không gian linh dược không tìm được Thiên Nguyệt Tuyết Liên, Diệp Dao Quang gửi gắm sự mong đợi ở thế giới bên ngoài.

Đêm đến, trăng sáng sao thưa.

Nhờ nha hoàn dìu đỡ, Diệp Khuynh Tiên mặt xám mày tro thất tha thất thểu đi vào phủ Tể tướng.

Thiên Tiên Viện.

Nhìn thấy mảnh đất hỗn loạn, chỗ ở giống như bị bão quét qua, Diệp Khuynh Tiên không thể khống chế được cơn giận nữa.

"Thế này là có chuyện gì vậy?"

Diệp Khuynh Tiên giận tím mặt, vung tay đánh một ả nha hoàn ngã xuống đất.



Nha hoàn đáng thương đó mặt xưng phù ho ra máu, tiếng ho khan ồn ào làm Diệp Khuynh Tiên bực dọc.

"Phế vật." Diệp Khuynh Tiên bước lên trước một bước, nhấc chân lên, thờ ơ giẫm nát phần đầu của nha hoàn đó.

Những nha hoàn còn lại đều lần lượt quỳ xuống, cùng lên tiếng: "Tiểu thư, chuyện này do đại tiểu thư làm ra, nàng ấy cố chấp xông vào Thiên Tiên Viện, cướp đi trang phục và trang sức của tiểu thư, còn cố ý đập nát chai lọ, bàn ghế mà nàng ta không chuyển đi được."

Trong lòng Diệp Khuynh Tiên tức giận, cười lạnh một tiếng: "Diệp Dao Quang, được lắm, ngươi đúng là giỏi lắm."

Diệp Khuynh Tiên vỗ tay bốp bốp hai tiếng, một tên hắc y nhân đột nhiên xuất hiện.

"Giống như trước đây, xử lý cho sạch sẽ, không để lại giấu vết nào, mọi chứng cứ phạm tội đều phải chỉ về Diệp Dao Quang."

Diệp Khuynh Tiên chậm rãi ngồi xuống, chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, sắc mặt tái nhợt hồi phục lại chút hồng hào.

"Còn về con nha đầu ti tiện ban ngày ấy, ban thưởng cho các người đấy, các ngươi thích chơi thế nào cũng được."

Hắc y nhân quỳ một gối: "Tạ ơn chủ tử ban thưởng."

Dừng lại một lúc, Diệp Khuynh Tiên lại nói: "Đi đến cái viện rách nát của Diệp Dao Quang phóng hỏa đi, chú ý, đừng có khiến người chết cháy, nếu không ta không dễ giải thích với bên ngoài, hủy đi hình tượng lương thiện như tiên của ta. Có điều, ngươi cũng phải biết nhìn đúng thời cơ, ta muốn Diệp Dao Quang sống không bằng chết."

"Vâng, xin tuân theo mệnh lệnh của tiểu thư." Hắc y nhân đứng dậy rồi rời đi.

Diệp Khuynh Tiên không nhịn được nữa, không xả được ác khí này, nàng ta thề sẽ không làm người.