Chương 46: Cẩu Huyết (1)

Diệp Quyền Quý hổn hển, hai mắt đỏ thẫm như máu.

“Ta để cho ngươi đắc ý một lúc. Sự thật sẽ chứng minh, ta mới là người trong lòng Bạch Viên.”

Ngứa mắt nhưng không thể làm gì được, Diệp Quyền Quý tức điên người rời khỏi Thiên Tiên viện.

Diệp Dao Quang nhìn theo bước chân rời đi của Diệp Quyền Quý, nhẹ nhàng thở ra một luồng khí đυ.c.

Diệp Quyền Quý người này không đơn giản, tuyệt đối không đơn giản, gϊếŧ người quen tay như ăn cơm uống nước. Nếu như không phải phương diện nào đó khác người thường, Diệp Dao Quang tin rằng hiện giờ bản thân mình sợ là đã thành một cỗ thi thể.

“Ta nhất định phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện, bị người khác khống chế, ta hoàn toàn không thích.”

Diệp Dao Quang sâu sắc cảm thấy cấp bách, kéo theo Bạch Viên ngày đêm tu luyện.

Trong lúc bọn Diệp Dao Quang tu luyện, Diệp Quyền Quý vẫn bền lòng vững dạ ngày ngày đến Thiên Tiên viện trình diện.

“Tướng gia, đại tiểu thư và Bạch cô nương vẫn đang tu luyện ạ.”

Câu trả lời của hạ nhân Thiên Tiên viện ngày nào cũng rập khuôn như một.

Diệp Quyền Quý cảm khái nói: “Bạch Viên nhà ta siêng năng học hỏi như vậy, người ngoài tuyệt đối không thể bì kịp.”

Thời gian qua nhanh, đã được nửa tháng.

Diệp Dao Quang luyện chế đan dược trong không gian linh dược, đan dược cực phẩm từng lò từng lò một ra đời.

Có sự phụ trợ của đan dược, trong nửa tháng ngắn ngủi, Diệp Dao Quang và Bạch Viên đạt được đột phá to lớn, kết thúc khoảng thời gian nhàm chán bế quan tu luyện.

Diệp Dao Quang nhờ có linh dược, đột phá đến Linh Sư giả nhị phẩm.

Căn cốt Bạch Viên độc lạ, đột phá đến Đại Linh Sư nhất phẩm.



Diệp Dao Quang nhìn Bạch Viên ngây ngô không biết gì, không nén được ngưỡng mộ, thèm muốn.

Bạch Viên sờ sờ bụng.

“Tiểu thư, người đói chưa? Em đi nhà bếp lấy cho người một con gà ăn được không?”

Diệp Dao Quang liếc mắt nhìn Bạch Viên, nói: “Là ta ăn hay là em ăn?”

Bạch Viên liếʍ liếʍ môi.

“Tiểu thư ăn, em cũng ăn.”

Diệp Dao Quang vẫy vẫy tay, cảm giác ghen ghét, ngưỡng mộ theo gió bay mất.

Bỏ đi, đố kị với một con bé ham ăn, chả có cảm giác thành tựu gì cả.

Bạch Viên ra khỏi Thiên Tiên viện, người hầu bên người Diệp Quyền Quý ngay sau đó lại đến.

Người hầu nói với Diệp Dao Quang, qua hai ngày nữa là tiệc trung thu, Diệp Quyền Quý muốn Diệp Dao Quang chuẩn bị thật tốt, đừng để mất mặt Diệp gia bọn họ.

Người hầu truyền lời xong liền đi.

Diệp Dao Quang suy ngẫm hồi lâu mới hiểu lai lịch của tiệc trung thu này.

Sinh thần của hoàng đế khai quốc Ngụy Quốc là ngày 15 tháng 8, ngày Ngụy Quốc thành lập cũng là ngày 15 tháng 8. Cho nên tiệc trung thu trở thành ngày hội quan trọng nhất, linh đình nhất của Ngụy Quốc.

Diệp Quyền Quý là Tể tướng Ngụy Quốc, mỗi năm bắt buộc phải đến tham dự.

Là con gái của Diệp Quyền Quý, mỗi năm Diệp Dao Quang cũng bắt buộc phải tham dự.

“Tiệc trung thu à!”



Diệp Dao Quang nhớ lại một vài chuyện nào đó, khoé môi không nhịn được giương lên, khuôn mặt nhỏ long lanh như đóa mẫu đơn nở rộ, xinh đẹp động lòng người, cướp đi ánh nhìn của bao người.

Đợi một lát sau, Diệp Dao Quang nhìn ra ngoài cửa, ngóng Bạch Viên vốn nhanh nhẹn, vội vàng sao lại vẫn chưa quay về?

Bây giờ Diệp Quyền Quý và Bạch San San hồi phủ, phủ Tể tướng này không phải Diệp Dao Quang nói là nghe nữa rồi. Bạch Viên rất có khả năng lại bị người nào đó mắt mù chặn đường sỉ nhục rồi.

Diệp Dao Quang lo lắng không thôi, đứng dậy đi ra khỏi Thiên Tiên viện.

Diệp Dao Quang đi thẳng xuống nhà bếp, ngang qua hoa viên, tiếng đàn giao hưởng, âm thanh lả lướt lần lượt bay vào trong tai.

“Ngài đừng qua đây, ngài mà qua đây, ta liền kêu lên đó.”

“Nàng kêu đi, nàng lớn giọng lên mà kêu, nàng có kêu rách họng cũng không có ai đến cứu nàng đâu.”

“Người đâu, cứu mạng với.”

Diệp Dao Quang rét run trong lòng, đó là giọng của Bạch Viên.

Diệp Dao Quang đi theo âm thanh, vội vàng đến lương đình ở hoa viên.

Trong đình treo một tấm rèm trắng tinh, gió mát hiu hiu thổi, như mây bay sương lượn, xinh đẹp động lòng người.

Bên trong rèm sa, hai bóng hình mờ mờ ảo ảo, một người chạy, một người đuổi.

“Ngài đừng qua đây nữa.”

“Bạch Viên, thủ đoạn muốn mà còn ngại của nàng ngày càng lợi hại đấy nha!”

“Đừng mà!”

Choang một tiếng, hình như có vật gì nặng rơi xuống.