Chương 16: Coi Chừng Hồng Nhan Mệnh Yểu

Diệp Dao Quang đứng hiên ngang, đôi mắt điềm tĩnh tràn ngập sự tự tin.

Lâm Tuyền Nhi mắng: “Con người ngươi sao chẳng có chút lòng thương cảm nào vậy. Ngươi không nhìn thấy mặt của Thiên Lộ muội muội trì hoãn nữa sẽ hủy hẳn sao?”

Diệp Dao Quang nhàn nhạt đáp: “Ai thèm quan tâm, không cho ta một lời giải thích thích đáng, các ngươi đừng hòng rời đi.”

Lâm Tuyền Nhi không nhịn nổi nữa.

“Chúng ta muốn đi thì đi. Một phế vật không thể tu luyện như ngươi có thể ngăn cản nổi ta?”

Diệp Dao Quang quay đầu nhìn về phía lầu chủ Phong Diên, trong đôi mắt sáng lấp lánh những giọt nước mắt.

“Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ba người bọn họ không phân rõ trắng đen, thị phi mà tùy tiện vung tay vung chân trong Thiên Cơ lầu, ảnh hưởng đến việc làm ăn của các vị, lại còn không kiêng nể, trắng trợn bắt nạt khách của Thiên Cơ lầu. Tỷ tỷ có thể làm chủ cho ta không?”

Diệp Dao Quang quyết đoán lôi lầu chủ Thiên Cơ lầu vào. Nàng lười phải động tay với lũ ngu si này.

Lầu chủ Phong Diên vô cùng phối hợp “Ừ” một tiếng.

“Ngươi nói có lí. Lâm Tuyền Nhi, Trương Linh Tử, Ninh Thiên Lộ, ba người các ngươi đánh người, ẩu đả trong Thiên Cơ lầu, gây ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta, tổn hại nghiêm trọng, lại còn bắt nạt khách của Thiên Cơ lầu. Việc này nếu không cho Thiên Cơ lầu chúng ta và Diệp Dao Quang tiểu thư một lời giải thích thì các ngươi không được phép rời khỏi Thiên Cơ lầu nửa bước.”

Lâm Tuyền Nhi lắp ba lắp bắp, cả mặt hiện lên sự khó tin.

Hai má của Ninh Thiên Lộ đau đến không chịu nổi, đầu óc quay mòng mòng, không còn nghe rõ đối phương nói cái gì.



Trương Linh Tử vừa kinh hoàng vừa sợ hãi. Thiên Cơ lầu đối với nàng ta mà nói chính là thứ khổng lồ không thể trêu chọc.

“Đáng ghét, đáng ra ta nên ra tay ở ngoài Thiên Cơ lầu.”

Trương Linh Tử hối hận không thôi.

Qua được một lúc, Lâm Tuyền Nhi hỏi: “Diệp Dao Quang, ngươi muốn như thế nào?”

Diệp Dao Quang dứt khoát đáp: “Giao tất cả các đồ có giá trị trên người các ngươi ra đây.”

Ba người Lâm Tuyền Nhi kiêng dè Thiên Cơ lầu, ném chuột sợ vỡ bình, liền đem tất cả các đồ vật có giá trị trên người nộp ra.

Diệp Dao Quang quét mắt nhìn, nói:

“Lâm Tuyền Nhi, dây vàng giấu trong thắt lưng ngươi giá trị rất lớn, phải để lại đây. Trương Linh Tử, ngươi đừng nghĩ rằng ta không phát hiện ra ngươi lén lút giấu ngân phiếu ở trong ngực, không giao ra đây thì ngươi đừng hòng rời đi. Còn có ngươi Ninh Thiên Lộ, giày của ngươi là dùng da lông của yêu thú nhị phẩm tạo thành, cởi ra.”

Lâm Tuyền Nhi đỏ mắt nói: “Ngươi đừng có bắt nạt người quá đáng.”

Trương Linh Tử che kín ngực, ngân phiếu đó là ba vạn hai lượng bạc, là tiền tiêu vặt một năm của nàng ta, không thể đưa.

Ninh Thiên Lộ quay cuồng mơ hồ nhưng lại rất dứt khoát cởi bỏ đôi giày, vứt lại Lâm Tuyền Nhi, vội vàng chạy đi tìm y quán.



Lâm Tuyền Nhi băn khoăn trái phải, cuối cùng cũng cởi thắt lưng ra, một tay giữ váy, một tay che mặt khóc lóc chạy khỏi Thiên Cơ lầu.

Trương Linh Tử vẫn còn cố giãy chết, sống chết không chịu giao ra ngân phiếu.

Lầu chủ Phong Diên là người tính tình dữ dội, vẫy vẫy tay liền thổi bay Trương Linh Tử ra khỏi Thiên Cơ lầu. Vô số các tấm ngân phiếu nhẹ nhàng bay vào tay Diệp Dao Quang.

Diệp Dao Quang duyên dáng thu lại chiến lợi phẩm, khuôn mặt nhỏ bé hưng phấn, sáng rạng y hệt như mấy thương nhân mê tích trữ hàng hóa.

Thực ra, kiếp trước Diệp Dao Quang đã có đam mê sưu tập, đam mê tích trữ rồi, những thứ đồ không dùng đến cũng chất đầy 7,8 cung điện.

Thu dọn xong chiến lợi phẩm, Diệp Dao Quang mở túi vải, lấy ra một chiếc lắc bước vàng (* lắc bước vàng là vật trang sức, phụ kiện quý giá của các phụ nữ quý tộc, thường dùng để trang trí lên tóc ).

“Tỷ tỷ xinh đẹp, không biết cái lắc bước vàng này có thể thay thế cho 10 đồng tiền bạc phí tư vấn không?”

Lắc bước vàng này được chế tạo từ vàng nguyên chất, bên trên khảm nạm những viên đá quý vô cùng mỹ lệ, tạo hình độc đáo, thanh tú, bán ra ngoài ít nhất cũng phải 10 đồng tiền vàng.

Trong đại lục Linh Võ, 1 đồng tiền vàng tương đương với 100 đồng tiền bạc, 1 đồng tiền bạc tương đương với 100 đồng tiền đồng, 1 đồng tiền đồng có thể mua được một bát canh đầy thịt.

Lầu chủ Phong Diên không hề khách khí thu về lắc bước vòng, khuôn mặt ghét bỏ nói: “Hầy, miễn cưỡng được.”

Diệp Dao Quang kiêu ngạo nhìn theo, tốt bụng nhắc nhở lầu chủ Phong Diên một câu.

“Gần đây đừng ăn Hỏa Linh quả nữa, cẩn thận lúc tu luyện rối loạn khí huyết, tẩu hỏa nhập ma, hồng nhan mệnh yểu.”