"Từ hôn."
Hai chữ này phát ra vô cùng đanh thép, bách tính đứng bên ngoài tướng phủ đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.
"Từ hôn? Là ai can đảm dám đứng trước cửa phủ Tể tướng mà từ hôn thế?"
"Ôi chao, đây không phải Ly Vương gia, Quân Vô Trần điện hạ hay sao."
"Ly Vương gia, ta nhớ rõ Ly Vương gia chính là vị hôn phu của đích trưởng nữ phủ Tể tướng."
"Đích trưởng nữ Diệp Dao Quang, mặt mày xấu xí, khinh thường nam nhân chèn ép nữ nhân lại ưa thích đánh gϊếŧ người hầu. Loại nữ nhân thấp kém xấu xa này sao có thể xứng đôi với Ly Vương gia anh tuấn đa tài cơ chứ. Từ hôn là đúng rồi, tuyệt lắm."
Dân chúng thi nhau truyền miệng, hết người này đến người kia thi nhau vỗ tay ủng hộ.
Lúc này, trước cửa phủ Tể tướng, Diệp Dao Quang đang quỳ trên mặt đất bi thương rơi lệ, nàng cố gắng hết sức để ghép lại miếng ngọc bội đã bị ném vỡ thành nhiều mảnh.
Ly Vương gia Quân Vô Trần nhìn từ trên cao xuống, hắn lạnh lùng nói: "Diệp Dao Quang, tính cách ngươi hung hăng, thủ đoạn độc ác, dùng thuốc độc hãm hại Tiên nhi. Bản vương tuyệt đối sẽ không lấy loại nữ nhân độc ác tâm địa rắn rết như ngươi."
Diệp Dao Quang không có cách nào ghép lại tín vật đính hôn được, nàng rưng rưng nước mắt giải thích: "Vô Trần ca ca, ta không có, ta không hề hạ độc hại Tiên nhi muội muội. Ta vô tội, Vô Trần ca ca huynh phải tin tưởng ta."
Thân hình gầy yếu của Diệp Dao Quang bò về phía Quân Vô Trần, nàng hèn mọn đê tiện dùng hai tay ôm thật chặt chân của Quân Vô Trần, dường như đang liều mạng nắm lấy cái phao cứu mạng duy nhất.
Khi Diệp Dao Quang đυ.ng vào người, Quân Vô Trần chỉ cảm thấy kinh tởm, hắn theo bản năng dùng chân đá bay Diệp Dao Quang ra.
Kinh mạch của Diệp Dao Quang bị bế tắc, không thể nào tu luyện, nên không chịu được lực đá của một Linh Nhân giả. Nàng vừa bị đá bay, đầu đập vào tượng sư tử đá, trên trán chảy xuống một dòng máu rồi ngất lịm đi.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Từ trong phủ Tể tướng, một thiếu nữ dung mạo thanh tú xinh đẹp, trang phục màu hồng càng làm nổi bật lên làn da trắng hơn tuyết của nàng.
Người này chính là thứ muội của Diệp Dao Quang, là người bị hãm hại bằng thuốc độc nhưng lại may mắn sống sót trong miệng của Quân Vô Trần - Diệp Khuynh Tiên.
Diệp Khuynh Tiên không để ý đến một thân đầy máu của Diệp Dao Quang, nàng ta nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Dao Quang, thâm tình lại hoảng sợ gọi tên Diệp Dao Quang.
"Tiên nhi, muội không cần lo lắng cho nàng ta, chẳng qua Bản vương chỉ đá nhẹ một cái, nàng ta không chết được." Đôi lông mày của Quân Vô Trần khẽ cau lại, hắn thực sự không muốn Diệp Dao Quang vấy bẩn Diệp Khuynh Tiên.
Diệp Khuynh Tiên lắc đầu, đôi mắt trong suốt chảy xuống hai hàng nước mắt: "Vô Trần ca ca, huynh mau gọi thái y đến đây đi, tỷ tỷ không thể xảy ra chuyện gì được. Mặc dù tính cách tỷ có chút... Nhưng khác với người khác, tỷ ấy mãi mãi là tỷ tỷ duy nhất của Tiên nhi."
Quân Vô Trần và đám bá tánh đứng một bên không khỏi cảm thấy xúc động. Đây là thiếu nữ thiện lương cỡ nào cơ chứ, nàng hoàn toàn không tính toán hiềm khích trước đây, hơn nữa còn lấy ơn báo oán. Vậy mà loại nữ nhân độc ác Diệp Dao Quang này lại muốn dùng độc hại chết nàng, đúng thật là không bằng cầm thú.
Ở góc khuất bọn người Quân Vô Trần không nhìn thấy, giữa hai ngón tay Diệp Khuynh Tiên kẹp một cây châm nhỏ, nàng ta hung hăng đâm nó vào tim Diệp Dao Quang.
"Diệp Dao Quang, hôm nay chính là ngày chết của ngươi. Từ nay về sau, phụ thân chỉ sủng ái một mình ta, Vô Trần ca ca cũng sẽ chỉ thuộc về một mình ta. Quan trọng hơn, ta cũng sẽ trở thành đệ tử của Thiên Hoàng Cung."
Diệp Khuynh Tiên hơi cúi đầu, che đi thần sắc dữ tợn trên khuôn mặt.
Châm nhỏ xuyên qua máu thịt, mãnh liệt đâm thẳng vào trái tim đang đập từng nhịp kia.
Mắt thấy Diệp Dao Quang sắp chết, thì người đang hôn mê lại bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên, một chưởng đánh vào ngực Diệp Khuynh Tiên.
Một chưởng này cũng là toàn bộ sức lực mà Diệp Dao Quang trữ được, vóc người thanh thoát của Diệp Khuynh Tiên lập tức bay ra xa mấy thước.
"Tiên Nhi." Chân Quân Vô Trần khẽ điểm bay lên, tiếp được Diệp Khuynh Tiên ở giữa không trung.
Hai tay Quân Vô Trần nắm chặt, vẻ mặt tàn bạo trừng mắt ngỡ ngàng nhìn Diệp Dao Quang.
Dạ Dao Quang, nàng là tuyệt thế luyện đan sư uy chấn đại lục Linh Võ. Rõ ràng nàng đang luyện đan ở trong phòng, tại sao sau một khắc đã xuất hiện ở một nơi xa lạ như thế này?
Đột nhiên trong đầu ùa đến vô số ký ức, khiến người đã quen với đau đớn như Dạ Dao Quang cũng không nhịn được mà đau đến nhe răng trợn mắt.
Sau một lúc lâu, Dạ Dao Quang đã tiêu hóa hết ký ức trong đầu, nàng than nhẹ một tiếng: "Người mình yêu không thuộc về mình, người mình tin tưởng cũng không thuộc về mình, ngươi đúng là một người đáng thương!"