Chương 2

Một tiếng thở dài tan biến trên bầu trời.

"Nếu ta đã thay thế ngươi, vậy thì từ nay về sau, Dạ Dao Quang ta chính là Diệp Dao Quang. Mối thù của ngươi, ta nhất định sẽ thay ngươi báo."

Dạ Dao Quang, không, bây giờ là Diệp Dao Quang.

Từ trước tới nay tâm lý của Diệp Dao Quang vẫn luôn mạnh mẽ, đi tới đâu hay tới đó. Dù sao cỗ thân thể này vẫn còn trẻ tuổi lại giàu sức sống, thấy thế nào cũng là nàng kiếm được lời.

Diệp Dao Quang ngoảnh đầu nhìn về phía Diệp Khuynh Tiên sắc mặt xám trắng, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Diệp Khuynh Tiên, vì sao ngươi lại muốn gϊếŧ Diệp... Muốn gϊếŧ ta?"

Tính cách Diệp Dao Quang luôn mạnh mẽ kiên cường, có gì nói đó, có việc gì làm việc đấy, thẳng thắn dứt khoát.

Nghe xong lời nói này, Quân Vô Trần bị sự vô sỉ của Diệp Dao Quang làm tức đến mức bật cười: "Diệp Dao Quang, chẳng lẽ đầu ngươi bị đập hỏng rồi à. Người ở đây đều nhìn thấy rất rõ ràng là ngươi ra tay đả thương Tiên nhi."

Diệp Dao Quang lại ưỡn ngực: "Ngươi nhìn kỹ một chút."

Sắc mặt Quân Vô Trần đỏ bừng, hắn dời ánh mắt mắng: "Đê tiện vô sỉ."

Diệp Dao Quang lắc đầu nói: "Ngươi nghĩ cái gì thế? Đúng là ta thích nam nhân anh tuấn, nhưng đối với loại nam nhân bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thì thận hư thối rữa thì lại vô cùng chướng mắt."



Quân Vô Trần phẫn nộ gầm lên: "Diệp Dao Quang, ngươi nói bậy cái gì đó."

Diệp Dao Quang nghiêm trang nói: "Có phải ngươi hay đau eo, đầu gối bủn rủn, hai chân đau nhức, đêm đến mắc tiểu nhiều lần, uống bao nhiêu tiểu bằng đó, bị táo bón đái dắt lại có cảm giác trí nhớ dần kém đi đúng không?"

Giọng của Diệp Dao Quang cực kỳ giống với đại phu già đời nhiều kinh nghiệm, vậy nên Quân Vô Trần cũng mơ hồ đáp một tiếng "Đúng vậy."

Tuy là Quân Vô Trần đã nhanh chóng phản ứng lại, nhưng tất cả mọi người vẫn nghe thấy rõ ràng.

Diệp Dao Quang tấm tắc hai tiếng: "Đây đều là biểu hiện của bệnh thận hư, nhìn đi, ta nói không có sai mà."

Bách tính sau lưng bắt đầu xì xào bàn tán. Với cảnh giới tu vi của Quân Vô Trần thì những lời nói ô uế của những người đó hắn đều nghe thấy vô cùng rõ ràng. Khuôn mặt tuấn tú chợt đỏ bừng, tức giận đan xen với căm phẫn, làm tỏa ra một luồng sát ý khiến người ta sợ hãi.

Hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Dao Quang, hận không thể ăn tưới nuốt sống nàng.

"Các ngươi nhìn xem, hình như ngực Diệp Dao Quang có cắm vật gì đó kìa?"

Đột nhiên, trong đám người vang lên một câu hỏi nghi ngờ.

Những người khác cũng tập trung quay lại nhìn, phát hiện ra trước ngực Diệp Dao Quang có một cây châm nhỏ.



"Cây châm cắm ở ngực này, chỉ cần sâu xuống một chút nữa thì rất có thể sẽ cắm vào đến tim rồi."

"Trái tim người là cơ quan vô cùng quan trọng, dù bị tổn thương rất nhỏ thôi cũng có thể mang đến nguy hiểm không lường được."

"Ta nhớ vừa rồi lúc Diệp Dao Quang bị Ly Vương gia đá bay, trước ngực nàng trống không không có một cái gì. Nhưng sau khi Diệp Khuynh Tiên xuất hiện, Diệp Dao Quang đột nhiên giật mình tỉnh lại, một chưởng đánh bay Diệp Khuynh Tiên, vậy chẳng lẽ cây châm nhỏ kia là của Diệp Khuynh Tiên sao?"

Suy đoán phù hợp ăn khớp không chê vào đâu được, mọi người chợt hoảng sợ nhìn Diệp Khuynh Tiên.

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Khuynh Tiên trắng nhợt, nàng ta cắn môi ủy khuất nói: "Không phải ta, không phải là của ta, sao ta có thể làm hại đến tỷ tỷ được chứ? Tỷ tỷ chính là người thân của ta."

Diệp Khuynh Tiên tâm hoảng ý loạn, trong lòng vô cùng lo lắng, càng nhiều hơn là cảm giác hối hận. Nếu như nàng ta hạ thủ nhanh một chút, thì tiện nhân Diệp Dao Quang kia chắc chắn sẽ chết, làm gì đến nỗi sẽ xảy ra chuyện như bây giờ.

Diệp Dao Quang ồ lên một tiếng: "Ngươi sẽ không làm hại đến ta, vậy theo ý của ngươi thì là ta sốt ruột không muốn sống nữa mà tự mình cầm châm cắm lên ngực mình chơi à?"

Diệp Khuynh Tiên do dự nói: "Tỷ tỷ, tỷ đã từng vì thúc ép phụ thân giúp tỷ cầu hôn với Hoàng thượng mà dùng cách tuyệt thực để uy hϊếp, treo cổ xuống giếng, giở mọi thủ đoạn tồi tệ để được gả cho Vô Trần ca ca. Hiện giờ Vô Trần ca ca tới từ hôn, tỷ vì không muốn buông tay để Vô Trần ca ca đi tìm hạnh phúc, cho nên mới dùng lại chiêu cũ."

Quân Vô Trần cũng ở một bên phụ họa: "Diệp Dao Quang, cho dù ngươi có chết thì Bản vương cũng sẽ không cưới ngươi."

Diệp Dao Quang nhún nhún vai nói: "Diệp Khuynh Tiên, ngươi không thừa nhận cũng không sao cả, dù sao ta nhận định người chính là hung thủ là được."

Nghe vậy, trong lòng Diệp Khuynh Tiên dâng lên một luồng cảm giác lạnh lẽo.