Chương 50: Kể Khổ

Diệp Hoàng cợt nhả nói.

Hỉ Dương tất nhiên vẫn mỉm cười, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng chân thành, “Thành công một người, thất bại cũng một người.”

Diệp Hoàng sa sầm mặt xuống, tuy không hiểu nàng nói đến chuyện của ai nhưng nghe là biết chẳng tốt đẹp gì rồi.

Hắn ta lại nghĩ đến những việc mà con quạ đen Hỉ Dương này tiên đoán đều là sự thật, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hoàng đen xì.

Chỉ thấy hắn ta nổi giận, sau đó đứng lên mạnh bạo.

Địch Quân Dương bình thản nhìn hắn ta, vẫn ngồi yên chỗ cũ, không hề nhúc nhích: “Diệp Hoàng, có một số chuyện ta có thể hiểu nhưng mà biết không có nghĩa là cam chịu và chấp nhận. Đệ hiểu không?”

Diệp Hoàng nghe thế thì theo bản năng nhìn xuống muội muội mình.

Mặt Diệp Hải Đường đỏ lên vì cơn xấu hổ cùng giận dữ. Nàng ta cảm thấy hôm nay đúng là tồi tệ mà, đen đủi thì thôi đi lại còn bị lôi ra làm trò đùa.

Nàng ta giận dữ đứng dậy, Diệp Hoàng đi theo sau, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại Hỉ Dương, nói một câu đầy ẩn ý.

“Chỉ mong cả đời ngươi vẫn có thể dựa vào sự may mắn như hôm nay.”



Hỉ Dương trong lòng tự giễu, hôm nay nàng không lo lắng không phải do người ngoài cho sự tự tin mà là tự nàng cho mình dũng khí.

Nào có liên quan đến người ngoài, cũng chẳng dính líu gì đến hắn ta, lại còn mở mồm nguyền rủa phần đời còn lại của nàng.

“Nói khéo với nàng chút, thật ra Diệp Hoàng là bạn thân của ta, là huynh đệ tốt. Hai đứa ta từ nhỏ đến lớn chẳng khác nào mặc chung cái quần, ta hi vọng nàng có thể trở thành bạn tốt với hắn ta.”

Hỉ Dương cười chân thành: “Đôi khi sự ngây thơ của ngươi khiến ta phải bật cười đấy. Ta và Hải Đường vốn chẳng bao giờ trở thành bạn bè được, huống chi là tên cuồng muội muội kia.”

“Diệp Hoàng không cuồng muội muội, chẳng qua là do trước kia Hải Đường vì hắn ta mà suýt xảy ra chuyện, lúc đó hắn ta đã thề rằng đời này sẽ bảo vệ thật tốt muội muội yêu quý của mình.”

Hỉ Dương nheo mắt: “Lúc bốn tuổi sao?”

“Nàng cũng đoán được ư?”

Hỉ Dường phá lên cười, Diệp Hải Đường này bên ngoài nhìn rất trẻ, rõ ràng là người vốn không nên còn sống.

Thấy Hỉ Dương cười quỷ dị như vậy, Địch Quân Dương im lặng, biết điều mà ngậm miệng.

Bình thường nàng không nói câu nào có nghĩa là không muốn nói, hỏi cũng không có tác dụng, chỉ tự rước lấy nhục thôi.

Địch Quân Dương thở dài, tự hỏi rốt cuộc từ khi nào mà hắn đã thành thế này.



“Sau khi tỉnh lại nàng ta có chỗ nào bất thường không?”

“Gì cơ?” Địch Quân Dương đột nhiên không nghe rõ.

“Không có gì.” Hỉ Dương tuy thấy khả nghi nhưng chuyện này dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Nàng nhìn điểm tâm mà tiểu nhị đưa đến, đa dạng vô cùng, lại còn ngon mắt, hương vị ngọt ngào.

“Hai người kia đi rồi, chúng ta vẫn ở lại à?”

“Kệ đi, việc của hội Diệp Hoàng sẽ ổn cả thôi.”

Diệp Hải Đường tức giận chạy về nhà, nhốt mình trong phòng.

Diệp mẫu Diệp phụ nghe thấy tiếng đồng, rồi sau đó lại nhìn Diệp Hoàng đang không ngừng gõ cửa, khuyên nhủ nàng ta bằng mấy lời ngon ngọt.

“Hai đứa đang làm loạn cái gì thế?” Diệp phụ hôm nay được nhàn rỗi nên không ra ngoài, thấy Diệp Hoàng trông không đứng đắn chút nào, khó chịu lắc lắc đầu: “Ngày nào trông cũng cà la phất phơ, con nhìn Địch Quân Dương nhà người ta đi, cùng tiến vào quan trường với nhau mà giờ đã là Đại Lý Tự Khanh rồi, còn con thì sao? Vẫn chỉ là một Thiếu Khanh.” Diệp Hoàng nghe thấy lời này, lỗ tai bỗng thoáng thu lại, Diệp phụ bị Diệp mẫu trừng một cái thì mới thôi, lại nói lời thấm thía: “Nếu con sống tốt chút thì mẫu thân của con đã có cháu ôm rồi, hai ta có thể tiễn con đi.”

Diệp Hoàng đánh hơi được mùi nguy hiểm, ngay lập tức đập tay liên hồi vào cửa phòng muội thử nhà mình.