Chương 48: Không Chết

Hỉ Dương mà bị ông lão chọc cười tới mức không nhịn nổi, nhìn thấy Hải Đường đang tức giận nhưng cũng phải cố duy trì nụ cười mỉm trên môi cùng với bộ dáng của một thiên kim đại tiểu thư. Nếu bình thường thì sợ lúc này nàng ta đã phải nhe nanh múa vuốt lên rồi.

“Lời của ông lão đây là thật sao? Không phải là nhà ông chỉ còn mỗi mình ông thôi à?”

“Đúng vậy, năm đó con lão rơi xuống nước nhưng không chết, thằng bé đã nói với lão rằng nó được người ta cứu, nhà người kia rất tốt với thằng bé. Thằng bé ban đầu là muốn về nhà sớm nhưng ở nhà ân nhân lại xảy ra chuyện nên bị trì hoãn, sau nó lại viết thư nhưng không đưa đến tận nhà được nên nhiều năm trôi qua mới gặp lại nhau.”

Diệp Hoàng biết ông lão này vô cùng đáng thương, con trai mất sớm, sau đó người vợ cũng qua đời thì càng thêm khổ hơn, nếu không phải cho ông ấy công việc này thì cuộc đời càng trở nên vô vọng.

Địch Quân Dương thở dài: “Xem ra Hải Đường nói đúng, có nàng ở đây, Đại Lý Tự Khanh ta đây chẳng có chỗ dụng võ rồi.”

Vẻ mặt hắn vui vẻ hài lòng vô cùng.

Hỉ Dương cảm thấy kì cục, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.

Mọi người ở lại thêm một chút rồi mới rời đi.

Hai nam hai nữ đều cao hơn tiêu chuẩn, người qua đường ai cũng không thể ngoái đầu mà nhìn chằm chằm.

Diệp Hoàng đi bên cạnh Địch Quân Dương, thấp giọng nói: “Cửa sổ thứ hai bên trái có sát khí, muốn câu cá lớn hay giờ bắt luôn?”

“Huynh đi gọi Địch Tam phía sau đi, để xem tên tiểu quỷ kia ở đâu.”

“Được.”

Diệp Hoàng tụt lại phía sau nhưng một lúc lại quay lại, quá trình nhanh đến mức người ta quên mất là hắn vừa mới rời đi.

Hỉ Dương quay lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, bắt gặp ánh mắt của hắn, nhìn thấy hắn đang nhếch môi cười thì nhíu mày.

Nghĩ thầm nam nhân này không đứng đắn chút nào.



Quả nhiên là cá mè một lứa.

Địch Quân Dương liếc nhìn Diệp Hoàng đầy cảnh cáo, thấy hắn sờ mũi thì nheo mắt đánh giá một hồi lâu.

"Đây là một quán trà rất nổi tiếng, còn có diễn giả ở trong đó. Có muốn xem thử không?"

Hỉ Dương cảm thấy thú vị với sự nhộn nhịp xa lạ xung quanh mình, đây đúng là sự đền bù cho kiếp trước mà, kiếp trước dù có chết cũng chưa từng được bước ra khỏi cửa.

Kiếp này, nàng phải sống một cuộc sống thú vị mà trước kia chưa từng nếm trải, tìm cho mình một cuộc sống vui vẻ.

Bước vào bên trong, Diệp Hải Đường bỗng trở nên vừa nghiêm cẩn lại vừa thanh tao.

Khí thế thay đổi rõ ràng như vậy khiến Hỉ Dương cũng thấy khó lường. Cả hai bước vào bên trong trước, còn Địch Quân Dương Và Diệp Hoàng lại tụt lại phía sau.

Vẻ mặt Địch Quân Dương như nhiễm một tầng sương lạnh, Diệp Hoàng nghĩ thầm, thôi xong rồi, mới sáng sớm đã quên mất tên hung dữ này. Đừng nhìn chỉ tướng mạo quý công tử hào hoa phong nhã, kỳ thực hắn là một tên cầm thú, khi phát điên thì ai cũng phải sợ hãi.

Mà hắn chỉ cười với Hỉ Dương một chút thôi, cũng không hiểu sao mình lại bị người này “nhớ thương” luôn.

Có cần đáng sợ vậy không?

Diệp Hoàng không nhịn được nuốt nước miếng, liếʍ liếʍ khóe môi khô khốc, Địch Quân Dương nhìn hắn cười lạnh: "Gần đây lá gan đệ cũng lớn nhỉ? Quên rằng đó là vị hôn thê của ta rồi sao?"

"Không, không, ta chưa bao giờ quên. Ta tôn trọng tẩu tử tương lai lắm luôn. Với cả khẩu vị của ta với huynh cũng khác nhau mà. Yên tâm đi."

“Nên như thế.” Địch Quân Dương híp mắt, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ tin tưởng nhìn chằm chằm Diệp Hoàng, “Tốt nhất là đệ đừng quên những gì mình đã nói.”

Nói xong, Địch Quân Dương bước vào.