Chương 47: Lão Hán Làm Chứng

Diệp Hoàng lo lắng, lắc lắc đầu.

Diệp Hải Đường mặc kệ, chỉ đắm đuối nhìn Địch Quân Dương đang mỉm cười, hắn mở miệng tán thưởng nói, "Ngay cả cái này mà nàng cũng có thể đoán ra, vậy chắc là mục đích thật sự của chuyến đi lần này là gì, nàng hẳn là biết được nhỉ.”

"Ngươi gióng trống khua chiêng muốn cùng bọn ta đi vào là muốn để cho người bên ngoài xem, nguyên nhân là gì thì ta cũng chưa biết, hung phạm trong ruộng muối kia, các ngươi không phải đã tra được từ lâu rồi sao, chỉ là bị vướng một ít phiền toái, cho nên không có lập tức thực hành vây bắt?"

“Ca, những gì nàng ta nói đều là thật sao?"

Diệp Hải Đường nắm chặt khăn tay trong lòng bàn tay, nhìn Hỉ Dương tự tin chậm rãi nói, trong lòng ghen tị khó chịu vô cùng.

Vốn tưởng rằng nàng là một nữ nhân mồ côi thôn quê không có kiến thức, hóa ra lại đúng là thần côn có thể phá án.

Diệp Hoàng thấy sự kinh ngạc Địch Quân Dương cũng không giống như làm bộ, Quân Dương không phải người có thể vì nữ nhân mà tiết lộ chi tiết vụ án, cho nên mấy thứ này đúng thật là do Hỉ Dương tự tra được.

Diệp Hoàng cảm thấy có chút phức tạp, ban đầu hắn cưng chiều bảo vệ muội muội mình nhất, nghĩ rằng muội muội hắn là nữ nhân thông minh nhất thiên hạ.

Hắn vẫn cho rằng Hỉ Dương chẳng qua là muốn được cưng chiều, thích dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, lúc trước ở hoa viên kia nhìn thấy nàng biểu diễn công lực thâm hậu, cũng coi như nàng là người phụ nữ mưu mô.

Giờ lại nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay khiến cho hắn không thể không thừa nhận, nữ nhân này tuy rằng hắn chán ghét vô cùng, nhưng quả thật nàng phân tích án kiện này rất hợp lí.

Mà vừa rồi nàng cũng chỉ ra rất nhiều trọng điểm.

Cho dù chán ghét, nhưng không phục cũng khó.



Thấy Diệp Hoàng im lặng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Địch Quân Dương đang nói chuyện với Hỉ Dương, Diệp Hải Đường có chút không thoải mái.

"Ca ca, sao huynh thấy sắc quên muội muội nhanh vậy?"

"Này, đừng có nói lung tung, trong lòng ca ca của muội, muội là nữ tử tốt nhất thiên hạ."

Hỉ Dương trong mắt hắn tuy rằng không phải người tốt nhưng không thể phủ nhận rằng, vẻ ngoài khiến người ta muốn chăm sóc và bảo vệ đó quả thực là điều xuất hiện trong suy nghĩ của nhiều nam nhân.

Đương nhiên trừ hắn ta ra rồi.

"Ca ca, huynh lại trêu muội rồi." Diệp Hải Đường đỏ mặt, vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc.

Hỉ Dương vừa quay đầu đã thấy dáng vẻ lúng túng đó của Diệp Hoàng, thầm nghĩ kiếp trước người này có phải đồng lõa hay không? Nhìn cái dáng vẻ cưng muội muội vô cùng này.

Hỉ Dương lạnh lùng nhìn, thầm xếp hắn vào loại địch nguy hiểm.

"Nàng làm ta phải kinh ngạc đấy, Hỉ Dương, nhà nàng có bí pháp gì vậy? So với hai người mà ta gặp trong cung thì dáng vẻ lẫn phương pháp hoàn toàn khác nhau."

"Quân Dương ca, Hỉ Dương cô nương lần trước tới đã một lần rồi, điều tra ra được hay chưa cũng chưa chắc, việc bói toán thần bí này lại quá mơ hồ, vừa nói một từ mà đã giải ra được rồi, nhìn thái độ của ông lão kia đối với Hỉ Dương muội muội, chắc là đã sớm quen biết."

Hỉ Dương im lặng không nói, nhưng lại bị Hải Đường cho rằng đang chột dạ, nàng ta thỏa mãn cười một tiếng. Rồi sau đấy thấy ông lão từ nãy tới giờ vẫn cố tình ẩn mình sau tảng đá kia đột nhiên đứng dậy, bước đi vội vã, ngực ưỡn cong lên, gương mặt đỏ bừng thiếu kiên nhẫn.”

"Lão Hán Nhi ta đây chưa bao giờ nói láo, vị tiên tử này đã giúp ta tính ra được rằng con trai ta còn sống, thế là ta liền về nhà, báo cho bà con hàng xóm một tiếng, ngày hôm qua bọn họ tìm đến ta, nếu không phải do quan phủ chưa phê duyệt văn bản thì ta đã sớm trở về nhà hưởng thụ thiên luân chi nhạc rồi. Cô nương này, trông ngươi ấy à, lão Hán nhi ta cho dù không có năng lực kì bí, nhưng cũng có năng lực nhìn ra được ngươi không có hảo ý."