Chương 5

Ninh ca ca? A...

Cái xưng hô thật buồn cười! Rõ rằng người đàn ông này là hôn phu của nàng!

Nàng thật đáng buồn! Người đàn ông này chưa từng làm tròn trách nhiệm của một phu quân, nhưng lại muốn nàng tự "trải nghiệm" "tình ca ca" của người khác yêu bao nhiêu, đau khổ nhớ nhung bao nhiêu!

Đúng, nàng là người phụ nữ của y. Ba năm trước đây nàng không nên là tấm thân xử nữ. Ba năm sau, người đàn ông vô tình này dùng phương thức tàn nhẫn nhất để nói cho nàng biết, y không phải là người không có tình cảm, chẳng qua tất cả thứ đó đều giành cho người khác, không phải hắn đối xử lạnh lùng với mọi người, chẳng qua tàn nhẫn đối với một mình nàng.

"Ly nhi, không phải muội thích gọi Ninh ca ca nhất sao?" Đợi lâu không thấy đáp lại, cả người đàn ông đầy men say không kiên nhẫn nói, "Vì sao không gọi? Vì sao... Muội yêu tên đàn ông khác, có phải không?"

Nói xong lời này, người đàn ông luôn ổn trọng trẫm tình từ trước đến nay giống như một con thú, nảy sinh ý nghĩ ác độc cắn đầṳ ѵú non mịn của người phụ nữ lần nữa. Phượng U Dạ chỉ cảm thấy trước ngực đau nhói, theo bản năng cắn môi dưới của mình, nhưng thứ đồ vật thô ta yên lặng cắm trong cơ thể nàng hồi lâu bỗng nhiên cứng lại, đột nhiên đâm lên phía đỉnh đầu!

"A..." Cảm giác côn ŧᏂịŧ thẳng táp cắm vào địa phương nào đó yếu ớt nhất trong sâu cơ thể nàng khiến người ta sợ hãi, nàng đau đến mức chỉ có thể yếu ớt rên rĩ đau đớn.

"Kêu đi, kêu đi... Đau thì mới nhớ lâu – muội là người phụ nữ của ta!" Tàn nhẫn mở ra tử ©υиɠ yếu ớt của người phụ nữ, người đàn ông này cứng rắn đem qυყ đầυ đi vào trong tử ©υиɠ nho nhỏ, tàn nhẫn đâm sâu vào bên trong, tạo ra ấn ký sâu nhất của nam nữ.

"Ta không phải, ta không phải..." Bàn tay nhỏ nhắn không ngừng đẩy l*иg ngực lạnh như ngọc của người đàn ông ra, rốt cuộc nước mắt của Phượng U Dạ không ngừng được mà rơi xuống thành từng chuỗi: "Ta không phải nàng..."

Vì sao phải bắt nàng thừa nhận nỗi đau như vậy? Người phụ nữ của y... Rốt cuộc ai mới là người phụ nữ của y?"

"Ta hận ngươi, Ninh Huy Ngọc... Ta hận ngươi!"

Hành vi và ngôn ngữ của nàng giống như là một cô gái đang làm nũng, thật ra nàng không phải sẽ không làm. Nước mắt đau đớn rơi xuống, rốt cuộc công chúa tôn quý của Trung Châu khóc thảm thiết trong lòng bá chủ phương bắc.

"Ta hận ngươi... Vì sao lại đối xử với ta như vậy..."

Cánh tay gầy gò của người phụ nữ phí công đập vào ngực người đàn ông, nước mắt trong suốt dính ướt cả khuôn mặt sạch sẽ của nàng, cũng lây nhiễm đến cảm xúc của người đàn ông.

Ninh Huy Ngọc chôn mặt vào giữa bộ ngực mềm mại của người phụ nữ, từng chút từng chút hút nhũ thịt cứng rắn, rồi phát ra từng câu từng chữ mơ hồ –

"Cái gì huynh cũng không có... Vì sao không đợi huynh, vì sao..."

Hình như cảm nhận được oán hận của người phụ nữ đối với y, giờ phút này một vị thần không vui không buồn trong mắt mọi người từ trước đến giờ lại giống như một đứa bé làm sai, nhỏ giọng ngập ngừng chôn đầu vào trước ngực người phụ nữ. Y gắt gao ôm chặt nàng, giống như y là một cô nhi bị cả thế giới vứt bỏ, bắt được một sợi dịu dàng cuối cùng có thể dựa vào.

Ánh trăng lạnh lùng chiếu xuống làn tóc trắng của y, cũng chiếu sáng người đàn ông đã trải qua những chuyện không bình thường.

Vốn dĩ trong lòng Phượng U Dạ hận đến cực điểm, nhưng mà bản chất dịu dàng khiến tâm của nàng đột nhiên mềm mại xuống, động tác đánh vào ngực người đàn ông cũng lơ đẵng dừng lại.

Có lẽ là tấm lòng người mẹ không thuốc chữa lại xuất hiện.

Rõ rằng nàng cảm giác thẹn khi núʍ ѵú bị liếʍ, rõ rằng hung khí nửa người dưới của y cắm khiến nàng thấy đau, rõ rằng trong miệng y luôn gọi là một người con gái khác, rõ rằng...

Trong lòng nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh hiểu ra lập trường của mình. Nhưng nàng vẫn lựa chọn mặc kệ tâm trạng của mình lúc này. Yên lặng chịu đựng cơn đau đớn ở nửa người dưới, lẳng lặng lắng nghe tiếng nói mơ hồ giống như trẻ con của người đàn ông.

"Đừng rời khỏi huynh, muội là của huynh, là của huynh..."

Sau đó duỗi lưỡi ra liếʍ đầṳ ѵú đã sưng đỏ của nàng, người đàn ông giống như dã thú đánh đấu lãnh địa của mình, một lần nữa biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.