Chương 4.2

“Ngài nhận sai người rồi, ta không phải…”

Cánh tay của y va đập vào bộ ngực mẫn cảm khiến nàng cảm thấy rất đau cộng thêm vài phần thẹn thùng. Lúc chuẩn bị mở miệng, Phượng U Dạ bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi hơi chua, nàng cố gắng để mình cười, tuy rằng nụ cười rất khó nhìn, dù sao bây giờ là ban đêm, không có người nhìn thấy.

“Ly nhi, muội… Không, huynh không tin, huynh không tin muội sẽ quên huynh!” Người đàn ông này khi say rượu còn kiên trì hơn cả trong tưởng tượng của nàng, kiên trì đem nàng biến thành cô gái mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Một cánh tay kéo người phụ nữ gầy gò ra xa vị trí vách tường mở, trên khuôn mặt tuấn tú của Ninh Huy Ngọc xuất hiện một tia dữ tợn.

“Làm sao muội có thể quên huynh, làm sao có thể…” Người đàn ông tóc trắng túm lấy cánh tay gầy gò của người phụ nữ, rồi hung hăng ném nàng lên cái nệm trên giường trong phòng.

Phượng U Dạ cảm thấy có chút luống cuống.

Bởi vì kinh sợ, nàng dồn dập thở dốc khiến bộ ngực phập phòng lên xuống. Trong bóng tối, trong con mắt phượng hẹp dài của người đàn ông dần hiện ra một tia u ám đáng sợ giống như dã thú!

Theo bản năng phụ nữ tự bảo vệ bản thân mình khiến Phượng U Dạ duỗi tay bảo vệ ngực của mình, đồng thời nói lại lần nữa với y: “Ta không phải là Ly nhi…”

Nàng không phải là chưa từng thấy con ma men, cũng không phải chưa từng thấy đàn ông muốn tìm niềm vui hoang da^ʍ, rốt cuộc nàng xuất thân từ hoàng thất Trung Châu đen tối bị người lên án. Nhưng từ trước đến nay nàng chưa hề nghĩ rằng có một ngày nàng phải đối điện với cảnh này –

Cái phu quân của nàng được người ta xưng là ‘thần’ hóa thân thành một con ma men không nói lý lẽ, y ở trước mặt nàng cởi bỏ mặt nạ lãnh đạm, lộ ra một mặt dã thú ngang ngược… Nàng tuyệt đối không trở thành vật hi sinh dưới du͙© vọиɠ âm u của u!

Tuy rằng phụ nữ rất thông minh, nhưng nàng không hiểu rốt cuộc đàn ông là loại động vật gì.

Phượng U Dạ căn bản không biết hành động bảo vệ ngực của mình ở trong người đàn ông có ‘khıêυ khí©h’ bao nhiêu…

Sự thật đã chứng minh, thú tính của giống đực thoát ra chỉ là việc trong nháy mắt.

Một tay kéo cổ áo của mình ra, lộ ra một mảng ngực lớn, trước ánh mắt không đám tin của người phụ nữ, Ninh Huy Ngọc nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo trên người mình.

Lần đầu tiên bộ phân sinh dục của đàn ông xuất hiện ở trước mắt Phượng U Dạ.

Ngóc đầu cao chót vót, phía dưới vừa dài vừa to giống như một cái gậy gộc, kéo dài đến lông tóc của người đàn ông tạo thành một cụm, vốn dĩ cả cây ngo ngoe rục rịch, dưới ánh trăng lộ ra màu hồng nhạt da^ʍ mĩ...

Không đợi người phụ nữ phục hồi tinh thần sau khi bị đánh sâu vào thị giác, một đầu tóc bạc bay mua trong không khí, lúc đó người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi tới phía trên giường nêm!

“Ly nhi, Ly nhi... Là huynh không tốt, muội đừng rời khỏi ta, Ly nhi...” Một người đàn ông luôn đứng ở vị trí cao nhìn xuống giống như một vị thần không thể xâm phạm, giờ phút này y vừa tuyệt vọng vừa mong đợi nỉ non cầu xin. Đôi bàn tay có thể hô mưa gọi gió kia đang vô tình xé rách quần áo của người phụ nữ.

"Ly nhi, huynh biết muội sẽ không quen huynh, huynh biết... Muội là của huynh, muội chỉ có thể là của huynh!"

Người đàn ông điên cuồng xé quần áo, người phụ nữ dưới thân nhanh chóng lộ ra làn da trong suốt như tuyết, bầu không khí lạnh lẽo trong không khí khiến làn da của nàng nổi lên từng mảng da gà.

Người đàn ông này điên rồi, Phượng U Dạ cũng điên rồi. Y nổi điên xé rách quần áo của nàng, nàng điên cuồng đánh vào người đàn ông ở phía trên.

Người đàn ông bỏ đi vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, rốt cuộc nàng không thể tìm thấy hơi thở tao nhã trên người y. Hơi thở y nóng rực, dã thú thở "hổn hển" liếʍ và hôn cổ của nàng; thân thể của y vừa nóng bỏng vừa đè nặng trên người của nàng khiến nàng không thể chạy được; dươиɠ ѵậŧ của y càng ngày càng cứng rắn; như có như không chọc vào bụng nhỏ của nàng...

"Ninh Huy Ngọc, ngươi buông ta ra! Ta tên là Phượng U Dạ, ta không phải, không phải là nàng..."

Giọng nói của nàng run rẩy. Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận rằng nàng sợ phu quân đang đè nặng trên người nàng "cầu hoan"...

Bị "thần" coi thành người phụ nữ kia rồi "thị tẩm", rốt cuộc đó là vinh hạnh của một người phụ nữ bình thường hay là nổi sỉ nhục đáng buồn của một người làm thê tử đây?

"Roẹt ~"

Mảnh vải cuối cùng cũng đứt, một khối thân thể trắng nõn mê người toàn vẹn hiện ra trước mặt người đàn ông.

Ninh Huy Ngọc nheo mắt lại, từ trên cao nhìn xuống mỗi tấc da thịt của người phụ nữ dưới thân. Cũng trần trụi, người phụ nữ cảm thấy nhục nhã đến run lẩy bẩy, mà từ trên xuống dưới người đàn ông tản ra một cỗ cảm giác mạnh mẽ áp lực, nguy hiểm đến mức khiến người ta không dám thở sâu.

Y vẫn là thần, là một vị thần có một không hai trên mảnh đất nước này!

Nhưng mà, y làm tất cả chuyện này vì cái gì? Có phải làm thần hay không, nếu y có thể khiến nhiều gia đình bình thường trên thiên hạ có được một cuộc sống bình an, có thể khiến nhiều gia đình không phải ly tán, có phải một người phụ nữ như nàng có thể có được hạnh phúc? Nhưng vì cái gì, lòng y càng ngày càng đau...

"Ly nhi, huynh không nên rời khỏi muội..."

Lửa nóng tượng trưng cho du͙© vọиɠ của đàn ông dựng thẳng lên, hướng đến vị trí tư mật giữa hai chân của người phụ nữ. Hối hận sao? Chắc là hối hận đi! Rốt cuộc tất cả những gì mà hắn làm có ý nghĩa gì? Nếu không có lời nói của nàng!

"Ninh Huy Ngọc, ngươi sẽ hối hận!" Lúc này, giọng nói mềm mại của nàng mang theo vài phần khàn khàn tuyệt vọng. Ở dưới bụng nhỏ cảm giác được một vật cứng nóng bỏng không ngừng chọc vào người nàng, giống như đang tìm một cửa đi vào thích hợp.

"Hối hận? Không sai... Ly nhi, muội biết, muội biết rồi! Huynh hối hận, huynh hối hận đến chết!" Mạnh mẽ tách hai chân trắng nõn của người phụ nữ ra, trong lòng đàn ông điên cuồng kêu gào đòi đoạt lấy!

"Ta nói lần cuối cùng, Ninh Huy Ngọc, ta không phải là Ly nhi của ngươi... Ta không phải!" Nàng hiểu ra bây giờ người đàn ông đè trên người không nghe vào, Phượng U Dạ phí công cãi lại.

"Làm sao không phải muội? Ly nhi, đã mười năm, từ mười năm trước, muội đã định là của ta, chỉ có thể là của ta!"

Dươиɠ ѵậŧ thô to của phái nam theo bản năng tìm được cửa đi vào nơi đào nguyên, mặc kệ hoa huyệt siết chặt như cũ, côn ŧᏂịŧ lớn vẫn hung hăng đi vào.

"A –" Cảm giác đau đớn kịch liệt khi bị xâm phạm khiến người phụ nữ không nhịn được hét lên, càng dùng thêm sức để thoát khỏi người đàn ông đang đè trên người mình, "Buông ta ra, tên cầm thú nhà ngươi!"

"Cầm thú? Ha ha, Ly nhi, vì muội, bất kể chuyện cầm thú gì ta cũng làm..." Bàn tay to người đàn ông dễ dàng đem hai cánh tay mảnh khảnh của nàng đè lêи đỉиɦ đầu, eo mông rắn chắc hơi lùi về phía sau, rồi đột nhiên mãnh liệt nhún xuống: "Hôm nay, ở trước mặt muội, ta phải làm cầm thú một lần!"

"Ách a..." Đường đi khép kín khô khốc đột nhiên bị côn ŧᏂịŧ thô tô hung hăng đi vào, tấm màng mỏng yếu ớt không thể chịu được lực mạnh, trực tiếp bị vật cứng xuyên qua.

"Đau! Không được..." Phượng U Dạ thê lương kêu đau.

Người đàn ông đã hoàn toàn mất đi lý trí hóa thành một đầu da^ʍ thú, không để chuyện bôi trơn gì cho phụ nữ, dương cụ dưới háng không hề hấn cắm xuống hoa huyệt chật hẹp, mà còn liều mạng không ngừng đυ.ng vào trong hoa tâm.

"A... Không cần... Đau..." Ở trong tình huống khô khốc như vậy, đột nhiên bị phá thân, người phụ nữ cô chịu cơn đau đớn tột cùng, nàng dùng tất cả sức lực của mình để cho đồ vật giống như gậy sắt ở trong cơ thể mình đi ra ngoài.

Người đàn ông hình như khó chịu với đường đi chật hẹp xa lánh mình, y dứt khoát bế người phụ nữ lên người, để nàng dựa vào trong ngực của mình, dươиɠ ѵậŧ dưới thân dưới vẫn vững chắc ở trong cơ thể của người phụ nữ, sau đó y bê cánh mông bóng loáng của phụ nữ lên, rồi hung hăng đè người nàng đi xuống!

"A!" Cả người dưới giống như bị xé rách, máu tươi tượng trưng cho xử nữ theo tư thế giao hợp của cơ thể chậm rãi chảy xuống.

Đau.

Phượng U Dạ chưa bao giờ biết khi phụ nữ ở dưới thân phu quân của mình có một lúc đau đớn muốn chết như vậy.

Không có động phòng, không có sự chúc phúc của người khác, không có phu quân thương yêu... Ngay ở trong bóng đêm tháng này khiến lòng nàng tan nát, cuối cùng trinh tiết của nàng bị tên đàn ông xưng là phu quân vô tình đoạt đi.

Đó là mệnh của nàng sao? Vì sao, vì sao nó lại đáng buồn đến như vậy?

Nàng luôn hết lòng tin tưởng vào vận mệnh của mình. Ở trước tối nay, nàng vẫn còn ngu xuẩn tin tưởng vận mệnh đưa nàng đến bên y, sẽ có một ngày, vận mệnh sẽ làm nàng trở thành thê tử chân chính của y.

Nhưng giờ phút này lần đầu tiên nàng hận vận mệnh cảu mình!

Nàng có thể chịu đựng sự châm chọc, mỉa mai; chịu đựng cô đơn, tịch mịch; có thể đứng ở phía xa chờ mà không cần hứa hẹn... Nhưng vì cái gì, nàng nhất định phải chịu đựng chuyện tôn nghiêm bị dẫm đạp? Là do nàng quá ngu xuẩn, vì cái gì nhất định phải tàn phá thân thể của nàng, vì sao phải dùng đến phương thức nhục nhã nhất để nói cho nàng biết mình thật ngây thơ?

Đôi bàn tay mềm mại không ngừng chống lên ngực người đàn ông, Phượng U Dạ không cam lòng, nàng muốn làm lần phản kháng cuối cùng.

Nhưng mà mông của nàng bị ngươi đàn ông nắm chặt chẽ, khiến cho nàng không thể di chuyện nửa người dưới, chỉ có nửa người trên vô lực di chuyển.

Thực sự rất hận! Hận thân thể này quá vô dụng, yếu ớt đến mức gió thổi cũng bay, không có sức lực để chống đối một thiếu niên bình thường, huống chi là một người đàn ông có võ công sâu không lường được.

Tuy phụ nữ gầy gò yếu ớt, nhưng địa phương đầy đặn phát triển vô cùng tốt –

Từ động tác ngửa đầu ra sau của Phượng U Dạ, một đôi vυ" mềm mại đứng ngạo nghễ trong không khí, dưới ánh trăng phát ra một anh sáng phá lệ mê người.

"Ly nhi, muội thật đẹp..."

Người đàn ông cảm thấy mình như bị sắc đẹp dụ dỗ, không khách khí cúi đầu, đôi môi mỏng mơ ra ngậm lấy một bên đầṳ ѵú mềm mại nõn nà.

Y tham lam mυ"ŧ giống như hút được sữa, dưới thân dưới cũng bắt đầu tàn nhẫn thọc vào rút ra...

Người đàn ông "ca ngợi" khiến lòng của nàng càng giống như tro tàn.

Buồn cười, thật buồn cười... Ở trong trận "động phòng" buồn cười này, khối thân thể này có đẹp hay xấu cũng không liên quan đến Phượng U Dạ nàng.

Một giọt nước mắt im lặng chảy xuống dọc theo gò má của người phụ nữ, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

"Ninh Huy Ngọc," Nàng nói giống như tiếng thờ dài không nghe thấy, "Ta hận ngươi."

Người đàn ông đang điên cuồng vận động không hề phát hiện người phụ nữ khác thường, du͙© vọиɠ nhiều năm không phát tiết hoàn toàn đi vào huyệt nhỏ yếu ớt chật hẹp của người phụ nữ, y lần lượt đem côn ŧᏂịŧ thô to xuyên qua đường đi kiều nộn của nàng!

Máu xử nữ chạy xuống uốn lượn từ bộ phận giao hợp của hai người. Tuy máu có tác dụng để bôi trơn, nhưng huyệt nhỏ dưới thân Phượng U Dạ vô cùng chặt hẹp, hơn nữa dáng người nàng nhỏ, xương chậu cũng hẹp, khó có thể thừa nhận chiếm hữu của người đàn ông, huống chi là trong tình huống chiếm đoạt không được săn sóc.

"Có phải rất đau không?" Rốt cuộc cảm nhận được sự run rẩy của người phụ nữ dưới thân, Ninh Huy Ngọc ngừng liếʍ vυ" lại.

Người đàn ông cả người toàn mùi rượu đã cắn đầṳ ѵú kiều nộn đến sưng đỏ, người phụ nữ đau đớn co rút hoa huyệt muốn đẩy dị vật ra khỏi hoa kính, khiến trong hỗn độn y nhân thức một điều quan trọng –

"Lần đầu tiên con gái làm chuyện này sẽ rất đau, đừng sợ..."

Chiếm hữu và chinh phục là bản năng của giống đực, một người đàn ông luôn lạnh lùng đạm mạc cũng không ngoại lệ. Tuy y muốn an ủi người phụ nữ mới bị phá hắn, nhưng y càng hưng phấn khi biết mình cướp được trinh tiết của nàng.

Tạm dừng hành động thọc vào rút ra hoa huyệt của nàng, một bàn tay ôm lấy eo thon của mình, một tay khác di chuyển đến xuống dưới kẽ mông của Phượng U Dạ, cho đến khi chạm phải hai viên cầu cầu của mình...

Ở tư thế ôm ngồi lẫn nhau, cả cây dươиɠ ѵậŧ của đàn ông vững càng cắm vào tận tử ©υиɠ của, huyệt nhỏ của người phụ nữ bị xé rách đến cực hạn, hai cánh môi của âʍ ɦộ căng đến mức không thể tìm thấy... Máu của nàng chảy cũng không ít, người đàn ông chỉ sờ ở gần tinh hoàn của mình, chấm máu mới mẻ sền sệt vào tay,

Dưới ánh tráng tối tăm, người đàn ông duỗi tay đến trước mặt người phụ nữ, nàng chỉ thấy trên ngón tay trắng nõn của y dính ít máu sậm màu, "Nhìn thấy không? Ly nhi đổ máu... Ly nhi là người phụ nữ của Ninh ca ca!"

Tuy y nhắc nhở nhưng không thể khiến người phụ nữ vừa bị phá thân dễ chịu hơn chút nào.

Tuy dã thú tạm dừng đưa đẩy, người đàn ông kêu lên tiếng "Ly nhi" giống như một lưỡi dao lăng trì tim của Phượng U Dạ.

Ly nhi, Ly nhi... Từ trước đến này, trong lòng y chỉ nhớ thương một mình Ly nhi!

Tối nay, y điên cuồng vì Ly nhi, y mất không chế bởi vì Ly nhi, ngay cả y dừng lại dịu dàng nói chuyện cũng là cho Ly nhi...

"Ly nhi, gọi Ninh ca ca đi." Ôm người phụ nữ nhỏ bé yếu ớt đến trước người mình, Ninh Huy Ngọc để làm dựa vào trên ngực mình.

Giờ khắc này, hai người họ dính chặt lấy nhau, giống như đôi người yêu chân chính, chặt chẽ không xa rời.

p/s: lần đầu dịch h, mọi người thông cảm (人 •͈ᴗ•͈)