Vài ngày sau, trên sổ sinh tử của ta lại có thêm tên một người.
Thế mà lại là Vương Hoán.
Không trách được Thời Cố y thuật không tinh thông, mà là do người này căn bản không muốn sống tiếp.
Bản thân không có du͙© vọиɠ cầu sinh, thì đến thần tiên cũng không giúp được gì.
Ta đến bệnh viện sớm, canh giữ trước giường bệnh của Vương Hoán, tính toán thời gian vừa đến lập tức mang cô ấy đi.
Hai y tá còn chưa biết đại nạn của Vương Hoán đã đến, ở cửa tán gẫu: "Cô gái giường 12 này đến bây giờ còn chưa tỉnh, tám phần dữ nhiều lành ít.”
“Bởi vì cha mẹ cô ấy đều đã qua đời, một mình sống không còn hy vọng gì nữa.”
“Chỉ là đáng thương cho tiền của bác sĩ Thời chúng ta. "
Y tá thở dài, đè thấp âm lượng: " Bệnh tim làm một lần phẫu thuật tốn bao nhiêu tiền cơ chứ, bác sĩ Thời mắt cũng không chớp đã móc tiền ra trả giúp, còn tự mình làm phẫu thuật. Nếu qua đời, tiền bỏ ra không phải đều uổng phí cả rồi sao.”
Lỗ tai ta giật giật.
Tiền thuốc men của Vương Hoán, là Thời Cố trả cho?
Ta nhìn chằm chằm mặt Vương Hoán nửa ngày, cũng nghĩ không ra nguyên cớ.
Hắn cũng không phải Bồ Tát, tốn công sức lớn như vậy cứu một người sắp chết làm gì?
Không phải việc của ta.
Ta liếc nhìn thời gian, chỉ còn mười phút.
Ngay lúc ta đang vận động gân cốt, chuẩn bị mang người đi, đột nhiên một giọng nói truyền đến: "Lập tức chuẩn bị cấp cứu.”
Cửa phòng bệnh "loảng xoảng" đã bị đẩy ra, Thời Cố mặc một thân áo bluse trắng bước nhanh tới.
Lại muốn phá hỏng chuyện tốt của ta!
Ta đưa tay che ở phía trước: "Người này ngươi cứu không được!"
Thời Cố nhíu mày muốn vòng qua ta, lúc này ta mới ý thức được, ta ở trước mặt Thời Cố cũng không phải là người trong suốt.
Nhưng nghĩ đến cũng đúng, hắn có thể trực tiếp chạm vào thân thể của ta, thì cũng không cách nào có thể trực tiếp xuyên qua người ta được.
Chỉ còn 10 phút nữa thôi.
Ta tốn nhiều khí lực như vậy, lần này không thể để Vương Hoán "chạy trốn" được nữa.
Con ngươi đảo quanh, ta đưa tay trực tiếp ôm lấy thân thể Thời Cố.
“Sinh tử của con người đều do trời định, một người bình thường như ngươi sao có thể liên tục vi phạm ý trời. Hơn nữa, ông trời không phải chưa từng cho Vương Hoán cơ hội, là chính cô ấy không tự biết quý trọng.”
“Buông ta ra.”
Còn có tám phút, ta gia tăng lực đạo cánh tay, tiếp tục thuyết phục: "Bác sĩ các ngươi chính là như vậy, luôn cảm thấy các ngươi luôn đối nghịch cùng lão Thiên gia, vậy Vương Hoán tự bản thân mình không muốn sống nữa, ngươi làm sao..."
Ta còn chưa nói xong, Thời Cố đột nhiên cúi đầu... hôn lên môi ta.
Động tác quá đột ngột, ta thậm chí hoàn toàn quên giãy dụa né tránh.
Nụ hôn kia tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ta giật mình trong nháy mắt cánh tay buông lỏng, Thời Cố liền sải bước đi vào phòng cấp cứu.
Bên tai là một câu hắn để lại trước khi rời đi: "Người ta muốn cứu, dù có phải chạy tới điện Diêm Vương, ta cũng phải cướp cô ta lại.”
Ta là quỷ không có tim.
Trái tim ta, đã sớm không biết tư vị lại bất chợt nhảy lên.
Nhưng ta không biết tại sao vào giờ khắc này, chỗ trống rỗng kia lại đột nhiên dùng sức co rúm lại.
Qua hồi lâu, có lẽ so với lần trước Vương Hoán phẫu thuật thời gian còn lâu hơn.
Cửa mở rồi.
Không ngờ... là hồn Vương Hoán tự mình đi ra.
Ta sửng sốt.
Thời Cố thất bại, hắn cũng không thể cứu Vương Hoán trở về.
Ta hẳn là nên vỗ tay khen hay, hẳn là lập tức đi vào chế nhạo, nói cho hắn biết trên đời này cũng không phải ngươi muốn cứu ai là có thể cứu được người đó, chúng ta đều phải nghe theo thiên mệnh.
Nhưng trong nháy mắt này, lòng ta bỗng trầm xuống.
Ta thấy mình dường như không vui vẻ.
Ánh mắt Vương Hoán mang theo mê mang, tựa như tất cả linh hồn từ cánh cửa này đi ra.
Sắc mặt cô tái nhợt, không có một tia huyết sắc, trong hai con mắt lóe ra ánh sáng.
Nhìn thấy ta, cô ấy không sợ hãi, cũng không khóc lóc, chán nản, hối hận như những linh hồn khác.
“Ta thấy ngươi có chút quen mắt.”
Ta còn chưa nói chuyện, Vương Hoán nhìn ta nghiêng đầu, nhíu lông mày nghi hoặc: "Cô cùng ta... có phải có chút giống nhau hay không?"
Trông giống nhau?
Ta cũng không biết mình trông như thế nào.
Quỷ không thể soi gương.
Xuyên thấu qua thân thể nửa trong suốt của Vương Hoán, tầm mắt của ta rơi vào trong phòng cấp cứu, ánh mắt phát ngốc rơi trên người Thời Cố.
Hắn cầm dụng cụ cấp cứu trong tay, còn đang cố gắng cứu vãn lần cuối cùng với thân thể Vương Hoán.
Người đã chết, cần gì phải cố chấp.
Ta mím môi, chỗ trống rỗng kia khó chịu vô cùng, thậm chí có chút đoạn ký ức ngắn chợt lóe lên.
Trong đoạn ký ức ngắn ngủi này, ta nằm ở trên giường bệnh, cũng từng có người không ngừng cấp cứu cho ta như vậy, đáy mắt mang theo sự bướng bỉnh phát cuồng.
Bên tai vang lên một câu: "Cho dù phải chạy tới Diêm Vương điện, ta cũng phải cướp em về.”
“Ngươi trở về đi.”
Ta hướng về phía Vương Hoán nói: "Cố gắng sống cho tốt, đừng để người muốn ngươi sống phải thất vọng.”
Dứt lời, ta vung tay lên, trực tiếp đưa hồn phách kia trở về phòng phẫu thuật.
Không đợi ca phẫu thuật kết thúc, ta rời khỏi bệnh viện trước.