Chương 5

Chuyện ta buông tha Vương Hoán vẫn bị lãnh đạo biết.

Không chỉ công khai thông báo phê bình, để cho tất cả quỷ sai lấy ta làm gương, thậm chí còn phạt cắt mất thành tích một tháng của ta.

Hộ nghèo vốn không giàu có lại càng mắc cái eo.

Ta nghĩ như thế nào thì thua thiệt như thế đó.

Thời Cố người này cướp đi thành tích của ta, hại ta bị phê bình coi như xong, còn cướp luôn nụ hôn đầu tiên thân quỷ của ta.

Càng nghĩ càng nghẹn, buổi tối hôm đó ta liền đến nhà Thời Cố, chuẩn bị tìm hắn đàm phán.

Không ngờ người này lại không ở trong phòng ngủ.

Ta phiêu một vòng bốn phía, nghe được trong phòng tắm có động tĩnh, liền trực tiếp phiêu đi vào, cao giọng hô: "Thời Cố, hôm nay ngươi với ta hai người chúng ta kết thúc đi!"

Lúc đó trên đầu còn có bọt, mắt khép hờ, phía dưới có thể thấy được cơ ngực và bụng rắn chắc......

Ta nuốt một ngụm nước miếng, nhất thời nuốt luôn cả cơn giận.

Thời Cố thấy ta đầu tiên là sửng sốt, cũng không lập tức tránh, chậm rãi nói: "Kết thúc? Gấp như vậy sao?”

“Vậy cũng... không vội.”

Khụ một tiếng, ta liền tiên phát chế nhân/ "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi tắm làm cái gì!"

Thời Cố buồn cười: "Thế nào, các cô buổi tối không cho phép người khác tắm? Thật đúng là cái quy định âm phủ vớ vẩn gì vậy.”

Ta bị oán đến nói không ra lời, xoay người lại lớn tiếng thô lỗ thúc giục: "Dù sao ngươi cũng nhanh lên một chút, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

Nói xong, ta cùng tay cùng chân bay ra ngoài.

Còn không quên đóng cửa.

Ở bên trong còn có thể duy trì chút bình tĩnh.

Đi ra ngoài, cả thân quỷ già ta đều không ổn.

Mù rồi mù rồi, ta mù rồi, nhìn xem hôm nay ta đã thấy cái gì vậy!

Tuy nói ta làm quỷ sai này gần một trăm năm, nhìn thấy thân thể nam tính đếm không hết, thậm chí cái này so với cái kia còn khoa trương hơn.

Cái gì mà bơi lội bị ngạt chet, phong lưu vui vẻ chet, càng thái quá còn có tắm rửa giẫm phải xà bông thơm ngã chet.

Nhưng Thời Cố thì khác.

Thời Cố rất sống động......

AAAA, ta bị vấy bẩn rồi!

Ta bên này còn không kịp bình tĩnh, cửa phòng tắm lại mở ra.

Thời Cố lúc này đã mặc vào một chiếc áo choàng tắm màu xám, tóc còn chưa lau khô, nhìn về phía ta nhướng mày: "Sao vậy, quỷ cũng biết đỏ mặt à?"

Quỷ đương nhiên không đỏ mặt.

Những lời này đơn giản là người này bịa đặt chế nhạo ta.

Ta phát hiện ra Thời Cố người này rất thú vị.

Ở bệnh viện, vĩnh viễn đều là khuôn mặt người chet nói năng thận trọng kia.

Nhưng về đến nhà, há miệng lại có bản lĩnh làm tức chet người.

À không tức chet quỷ.

Hiển nhiên là một người hai mặt.

Ta hừ lạnh một tiếng, quyết định xuất ra chút khí thế quỷ sai: "Ta hôm nay đến, là cùng ngươi thương nghị việc công.”

Thời Cố nhướng mày nhìn, ta tiếp tục nói: "Ngươi bên này mỗi ngày cướp đi người của ta, nói đi ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Thời Cố nghe vậy kéo dài âm cuối "A" một tiếng: "Tới lui nửa ngày, cô đây là tới cầu xin tôi?"

??

Ta có sao?

Thời Cố gõ gõ đầu gối: "Cầu người phải có bộ dáng cầu người, nói cái gì dễ nghe một chút, có lẽ tôi có thể cứu ít đi hai người.”

“Nói.. nói như thế nào?”

“[Anh, em xin anh đấy] nói một câu cho tôi nghe thử chút.”

“Ngươi thật sự cho rằng ta đang đùa với ngươi sao?”

Ta vỗ một cái lên bàn trà, thổi râu trừng mắt: "Ta chính là quỷ sai, quỷ sai đấy! Ngươi còn cợt nhả với ta, có tin ta đưa tay ra, là có thể vặn cổ phàm nhân như ngươi xuống hay không.”

Thời Cố không nhúc nhích, hoàn toàn không bị khí thế của ta hù dọa.

Cuối cùng ta hết cách, chắp tay trước ngực: "Anh, van xin anh đấy, cho tiểu nhân một con đường sống đi. Anh nói xem anh cũng không phải biệt đội anh hùng Avengers, luôn tìm Thanos ta thêm phiền toái làm gì chứ?”

Ta vừa mới nói xong Thời Cố liền buồn cười, khóe miệng kéo lên còn lộ ra hai lúm đồng xu nhỏ trong vắt.

“Mộng Tam, đã một trăm năm rồi, em co được dãn được, miệng lưỡi trơn tru, quả thật một chút cũng không thay đổi.”

“Ngươi trước kia......đã gặp qua ta?”