Chương 26: Vậy Thì Cho Chàng (18+)

Chương 26: Vậy Thì Cho Chàng! (18+)

Nhìn đến cái bản mặt khi nói đến chuyện ăn cô cô mà tỏ ra vẻ đường hoàng chững chạc khiến Lãnh Hương không nhịn nổi cười.

Nhịn không được nàng đành phải cười lên từng tiếng khanh khách đầy dụ hoặc, lắc đầu Lãnh Hương mở ra miệng ngọc nói:

- Thϊếp thân để dành sau khi thành thân mới cho chàng ăn, tuy nhiên thϊếp thân chỉ cho chàng đến một chỗ hiện có thể cho chàng ăn ngon hơn rất nhiều.

Thở dài tiếc hận, cô cô hắn ngon vậy mà giờ còn chưa được ăn thì thực sự đáng tiếc. Tuy nhiên lời nói của nàng khiến cho hắn rất kinh ngạc, nếu đã để cô cô hắn dẫn đạo thì chắc hẳn không phải là nữ nhân tầm thường rồi. Một bụng tò mò hắn gặng hỏi:

- Là người nào vậy cô... À Hương nhi?

Thấy hắn đã hiểu ra vấn đề Lãnh Hương che miệng cười nói:

- Sắc quỷ mẫu... Nhược Thủy nói quả không sai, người thϊếp muốn chỉ cho chàng là công chúa Thục Lệ. Con gái thứ 17 của lão Hoàng Đế, năm nay vừa tròn 15 tuổi. Tuy nhiên khác với lão cha phế vật, nàng ta tư chất vực kỳ bất phàm, mới chỉ 3 năm tu luyện vậy mà đã đạt đến trúc cơ kỳ đại viên mãn từ sớm. Nếu như chàng đạt được nàng ta thì với tài năng bồi dưỡng của chàng không quá mấy hôm nàng ta sẽ là cánh tay đắc lực của chàng.

Gật đầu một cái làm bộ hiểu, hắn chẳng cần quan tâm đến mấy thứ như cảnh giới cao thấp này, có công pháp máy bơm linh khí, dù có là phế vật đến mấy thì vào tay hắn đều sẽ biến thành siêu cấp thiên tài cả thôi.

Biết tính khí của hắn qua lời của Nhược Thủy, Lãnh Hương bắt đầu sử dụng vẻ đẹp của bản thân mê hoặc tâm trí hắn. Cô dựa sát vào thân thể Quảng Binh, hơi thở như lan, tay chậm rãi xoa nhẹ lên trym hắn khiến cho con trym hắn nhanh chóng cương cứng trở lại, cảm giác truyền đến từ ngón tay mềm mại mát lạnh khiến cho hơi thở của hắn trở nên nặng nề thèm khát.

Tuy nhiên Lãnh Hương vậy mà chốt hạ cho hắn một câu khiến sự bức bối của hắn tăng lên mấy phần.

- Thích không? Thành thân xong liền cho chàng chơi nhé, nhưng bây giờ chưa cho ăn người ta đâu nhé. Nữ nhân cả đời trong sạch chỉ là để dữ lấy một đêm động phòng, chàng đừng có làm bậy mà khiến thϊếp thân tủi lòng đấy nhé.

Nghiến răng kèn kẹt, Quảng Binh hít vào một bụng khí, đầu óc muốn căng ra mất rồi.

" Móe nó! Không cho chơi còn xoa vuốt trụ, còn dụ dỗ lão tử".

- Nói đi nàng làm vậy là có chủ đích, làm sao mới cho ta chơi, ta nhịn không được nữa rồi.

Lãnh Hương thân thể như là không có xương, nàng chà xát bầu ngực sữa no mềm len cánh tay rồi trườn vào trong l*иg ngực hắn nói:

- Cho chàng sớm cũng không sao, chỉ là thϊếp không muốn chàng diệt đi Thục gia, thay vào đó là thuần phục bọn hắn biến bọn hắn trở thành con cờ của chàng.

Duỗi thẳng người vì Lãnh Hương lại đang vuốt trụ, khiến hai chân hắn căng thẳng khố kiềm chế. Bức bối hắn gật đầu nói.

- Đánh Võ Thần đại lục chỉ cần 1000 Bạo Tạc binh đoàn là được. Tuy nhiên nếu nàng đã muốn thì thế nào cũng được, cho ta chơi được chưa?

Bĩu môi Bạo Tạc binh đoàn đó ngoài biết bắn loạn xạ với ném lựu đạn thì biết cái gì xây dựng đế nghiệp, biết cái gì an dân làm giàu. Cảm thấy nếu không đưa gã phá hoại này vào tròng thì không thể được, Lãnh Hương lại tiếp tục nói:

- Chàng dùng Bạo Tạc binh đoàn đi hủy diệt Võ Thần Đại Lục sao? Mặc kệ thϊếp muốn chàng từ Thục gia đòi người, cả thϊếp lẫn Thục Lệ.

Hắn gật đầu lia lịa miệng ú ớ kêu được không ngừng. Tuy nhiên vẫn chưa hết Lãnh Hương tiếp tục nói:

- Thϊếp muốn làm Hoàng Hậu của Võ Thần Đại Lục.

Nhịn không được nhu hương nhuyễn ngọc, tâm trí hắn hắn mơ hồ bị Lãnh Hương dẫn dắt.

- Được được hết... Nàng muốn làm Hoàng Đế cũng được.

Nhếc miệng cười Lãnh Hương không ngừng vuốt trụ hắn, hôn nhẹ hắn một cái rồi mới đứng lên. Nàng hướng đai lụa còn đang quấn láy lớp áo choàng hoa lệ rộng rãi của mình cởi ra.

Lãnh Hương bên trong vậy mà không mặc bất cứ thứ gì, áo choàng rơi xuống khiến cho thân thể xử nữ trắng nõn nà xinh đẹp trực tiếp lộ rõ trước mắt hắn.

Bầu ngực cao vυ"t căng tròn kia...

Cái eo nhỏ gọn kia nữa...

Còn có cái mông căng chắc đầy co dãn...

Vùng đất mơn mởn ẩn dấu phía bên dưới là một đường rãnh hồng hào, một điểm hồng từ đường rãnh đó nhô hẳn ra ngoài đòi hỏi cái lưỡi của hắn liếʍ láp.

- Đẹp... Thật là đẹp quá đi!...

Vẻ đẹp đến mê người làm hắn hít lấy một hơi cho đầy phổi của mình, bởi vì một hơn quá đà mà khiến cho tâm trí hắn vì được thỏa mãn mà thanh tỉnh một chút.

Ngớ người.

- Móa bị dẫn dắt vào tròng ah!...

Lúc này từ bên ngoài vọng lấy một âm thanh dịu dàng mà quen thuộc vang lên:

- Tướng công! Nếu chàng không thay đổi việc thấy nữ nhân xinh đẹp liền không đi nổi đường thì có ngày chàng sẽ chết thế nào không biết.

Kinh ngạc hắn hướng mắt nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, quả nhiên là thê tử của hắn và cũng là mẫu thân của hắn Nhược Thủy đến rồi.

- Nàng tới đây từ lúc nào?

Nhược Thủy bĩu môi đi đến bên cạnh Lãnh Hương ngồi xuống, nàng hướng thân thể của Lãnh Hương nhìn qua một lần rồi ngồi xuống trước mặt nàng ta, gật đầu một cái Nhược Thủy đưa tay banh rộng hai chân cô nàng ra.

Lãnh Hương hiểu rõ ý tứ của Nhược Thủy, nàng ta bây giờ dù là thân phận đại phu nhân hay là thân phận mẫu thân của Quảng Binh thì việc kiểm tra trinh tiết này nàng có là cô cô của hắn đi nữa thì vẫn hoàn toàn không thể bỏ qua.

Lãnh Hương tùy ý mà dang rộng hai chân của mình ra để cho Nhược Thủy nhìn vào sâu bên trong âʍ ɦộ của mình.

Gật đầu xác định trinh tiết thực sự không có bị kẻ khác đυ.ng chạm qua, Nhược Thủy bây giờ mới hỏi:

- Muội thực sự muốn gả cho hắn sao?

Lãnh Hương mỉm cười nói:

- Tỷ còn gả được cho hắn vì sao muội lại không được?

Nhược Thủy thở dài nhìn gã sắc lang nhà mình rồi nói:

- Gả cho hắn thực sự rất tốt chỉ là muội chớ như trong Hoàng cung mà cùng thê thất của hắn đấu đá. Là mẫu thân cũng là vợ cả của hắn tỷ sẽ không lưu tình.

Trong hoàng cung việc tranh sủng đấu đá gϊếŧ hại lẫn nhân là chuyện như cơm bữa, Quảng Binh may mắn đã đưa ra quyết định đúng khi lựa chọn Nhược Thủy làm vợ cả của mình. Có nàng quản hậu cung thì việc thê tử đấu đá tranh sủng sẽ vĩnh viễn không thể phát sinh.

Lãnh Hương vẫn mỉm cười như trước, nàng hướng về phía hắn hỏi:

- Nghe đồn lời chàng nói chưa từng làm ai thất vọng?

Thở dài, hắn quả thật chưa từng nói dối sau khi trọng sinh, lời đã nói ra thực sự quyết không thể không làm. Sau khi đầu óc tỉnh táo hắn mới nhận ra bản thân đã bị Lãnh Hương đưa vào tròng của nàng ta, mặc dù đây là việc tốt cho hắn tuy nhiên hắn lười đi quản cái gì Hoàng Đế hay dân đen, làm một gã ung dung tự tại không tốt hơn việc quản chuyện thiên hạ bao đồng hay sao.

Nhưng giờ đây miệng đã nói ra làm sao có thể thu về, Quảng Binh hắn đã hứa với Lãnh Hương quyết không thể mất mặt mà tráo trở đổi lời, huống hồ đây cũng là ý tứ của toàn bộ thê tử hắn, cũng là ước nguyện của toàn thể Võ gia. Khó nhọc gật đầu hắn như con gà bị cột chân mà thốt lên ai oán:

- Ai da!... Nàng chơi xấu, tuy nhiên Quảng Binh ta nói thì sẽ làm.

Lãnh Hương mỉm cười dựa vào trong ngực hắn, ôn nhu như ngọc hướng đến môi của hắn hôn lên. Ngậm mυ"ŧ thật sâu đôi môi của hắn, tay nàng cũng hướng y phục của hắn nhanh chóng thoát đi.

Rời khỏi đôi môi hắn Lãnh Hương với khuôn mặt đỏ bừng nhưng với tính tình cương mãnh của gia tộc luôn lấy tướng vị làm đầu khiến nàng không ngần ngại mà nhanh chóng nhập tâm.

- Vậy thì cho chàng!

Nói rồi nàng kéo cổ cho hắn đè lên thân thể đã lõα ɭồ trắng nõn của mình, để cho hắn có thể thỏa mãn sở thích.

Khác với Lãnh Hương giả làm bộ chững chạc khi nàng muốn hắn trực tiếp quan hệ vợ chồng. Quảng Binh kinh nghiệm đã đủ nhiều cho nên không có trực tiếp đem trym mình đâm vào bím nàng.

Hắn dịu dàng hôn lên đôi Lãnh Hương hai tay hướng đến bầu ngực sữa mà xoa bóp lấy liên hồi, hạt nhũ hoa bị ngón tay của hắn ve vãn nghịch ngợm mà nhanh chóng cương cứng lên. Cảm giác kỳ lạ kéo đến khiến Lãnh Hương khinh ngạc mà thở ra hổn hển. Nàng không nghĩ đến Quảng Binh hắn vậy mà có thể khiến nàng dậy lên cảm xúc khác lạ vô cùng.

Theo như Lãnh Hương biết được từ các vị tỷ muội từng được Hoàng Đế quan hệ, cùng các vị nhũ mẫu hướng dẫn thì chuyện này đơn giản là các nàng chỉ cần nằm xuống, nam nhân sẽ ấn trym vào bím, ủi đến khi xuất ra tình khí vào bên trong âʍ ɦộ là xong.

Tuy nhiên Quảng Binh không có như nàng tưởng tượng, hắn chậm rãi ve vãn nàng khiến cho cảm giác thèm muốn chưa bao giờ từng xuất hiện qua được trào dâng trong cơ thể nàng.

Đưa mắt nhìn đến Nhược Thủy đang bình tĩnh uống trà, nàng hiểu ra vì sao nàng ta yêu Quảng Binh hắn rồi. Cảm giác thoải mái đến tận xương tủy như thế này thật sự khiến cho người ta mê muội, khiến cho nữ nhân dù vạn khϊếp bất phục cũng muốn nhào vào trong l*иg ngực hắn.

Quả thật người thời xưa rất kém cỏi trong việc quan hệ tìиɧ ɖu͙©, việc nam nhân tranh đoạt mỹ nữ trong thiên hạ cuối cùng cũng chỉ đem về ngắm nghía, thèm thì trực tiếp ủi như trâu chẳng quan tâm bao nhiêu đến cảm xúc của đối tác của mình sướиɠ hay không. Trọng nam khinh nữ cũng là lý do trong đó, việc nam nhân hưởng thụ đối vớ bọn họ là lẽ dĩ nhiên, nữ nhân quan trọng là chỉ hầu hạ nam nhân, khiến cho nam nhân được sướиɠ mà thôi, cảm xúc của bọn họ cũng bởi vì thế mà phai nhạt. Chuyện giường chiếu đa phần chỉ có nhu cầu của những kẻ mang danh lãng tử mới thường xuyên nghiên cứu sâu về cách làm nữ nhân đạt kɧoáı ©ảʍ, lâu ngày tích lũy việc dụ dỗ các nàng mới tình tiết viết lại thành Xuân Cung Đồ. Còn những kẻ khác thì chỉ đơn giản là nhiệt tình ủi, ủi xong thì lăn ra ngủ, nữ nhân chỉ biết kìm nén du͙© vọиɠ rồi chậm rãi làm quen. Thời gian lâu dài chuyện giường chiếu cũng chậm rãi phai nhạt dần theo ngày tháng.

Việc âu yếm dạo đầu của hắn nhanh chóng lấy đi linh hồn cũng như lý trí của Lãnh Hương, cũng như bao nhiêu lần hắn thâu hương, các cô nàng sau khi lọt vào tay hắn thì mê say vạn phần, cũng vì được hắn nâng niu chiều chuộng từng lần kɧoáı ©ảʍ mà đem một lần hoan ái ấy cả đời không quên.

Môi hắn không gấp gáp chiếm đoạt mà từ từ hôn lên đôi môi của Lãnh Hương, chậm rãi dùng lưỡi chiếm lấy khoang miệng của cô nàng, cùng cái lưỡi ngây ngô đang chậm rãi học hỏi của Lãnh Hương mà đùa nghịch chiếm đoạt.

Bàn tay hắn khắp cơ thể cô mà phiêu dạt du ngoạn từng mảnh đất màu mỡ chưa từng có dấu chân người, từ bầu ngực sữa đến đỉnh nhũ hoa, từng tấm lưng mềm mại đến cái eo gọn gàng.

Trym hắn không ngay lập tức tiến vào nơi tư mật của cô mà ở bên ngoài cà nhẹ trên mu bím, hai mảnh lá liễu liên tục bị cà qua lại làm cơn sướиɠ của Lãnh Hương nhanh chóng trở nên cuồng dã. Cô đã mấy lần cố tình để trym hắn chạy vào bên trong âʍ ɦộ của mình nhưng Quảng Binh hắn làm sao lại có thể để cô nhanh chóng đạt được khi lần dạo đầu còn chưa đến lúc kết thúc.

Hắn đưa lưỡi liếʍ đến vành tai của Lãnh Hương, cái lưỡi lướt nhẹ khiến cảm giác nhồn nhột làm cho cô nàng phải hít lên vài ngụm khí, đôi môi hôn lên khắp nơi nhạy cảm của cô rồi mới chậm rãi hôn trở về bầu ngực. Hắn đưa miệng đến nhũ hoa mà cắи ʍút̼ nhiệt tình, kéo căng nhũ hoa lên rồi dùng đầu lưỡi dây dưa liến láp.

- Ứ!... Ư...

Lãnh Hương không ngờ đến miệng cô đã từ lúc nào rên lên từng tiếng kɧoáı ©ảʍ, cảm giác mê hoặc chạy từ đầu nhũ hoa mà lan tỏa đến tận tứ chi. Cơ thể cô không còn làm chủ được nữa mà run rẩy ưỡn cao cho hắn trêu chọc chơi đùa. Phía dưới bím nước nôi đã chảy ra dàn dụa tựa như cô vừa tè ra ướt đẫm chảy dọc qua khe háng mà nhỏ giọt xuống nền đất. Cơn thèm thuồng con trym lần đầu tiên trong đời cô mà sinh ra, cô bây giờ chỉ muốn nó đâm sâu vào trong âʍ ɦộ của mình, muốn nó khuấy đảo bên trong cơ thể mà điên cuồng dày xéo.

- Quảng Binh... À không tướng cô cho thϊếp đi, cho trym chàng vào đi... Thϊếp muốn.

Liếʍ nhẹ một lần cuối lên nhũ hoa của Lãnh Hương hắn thay thế vào là bàn tay mạnh mẽ của mình mà xoa bóp. Tay còn lại hướng bím của cô mà ve vuốt, cảm giác ẩm ướt trơn trượt truyền đến khiến cho hắn càng thoải mái xoa lấy bím cô hơn.

Lấy tay mình hắn banh rộng hai chân của Lãnh Hương, rồi bất ngờ đưa miệng đến hai mảnh lá liễu của cô mà táp lấy.

- Tướng... Tướng công không sạch sẽ đâu.

Hoảng hốt bất ngờ trước cửa động bú bím của Quảng Binh, Lãnh Hương dật bắn người muốn tóm lấy hắn nhưng lúc này một bàn tay dữ nàng lại, âm thanh của Nhược Thủy cũng theo đó mà vang lên.

- Không sao! Sướиɠ lắm muội nằm yên mà hưởng thụ là được.

Lãnh Hương kinh ngạc vì biểu hiện của Nhược Thủy, bởi nhẽ thời đại cổ hủ này hoàn toàn không có khái niệm về bú bím, hay bú ©υ. Mọi thứ liên quan đến việc này tâm lý ai nấy đều không nói, dù có hưởng thụ qua không ít lần nhưng truyền lưu của việc này rất ít khi được bàn tán ra bên ngoài.

Nhưng chưa có suy nghĩ được bao lâu, cảm giác sướиɠ đến tận não phát ra từ bím khiến cho Lãnh Hương phải trợn ngược con mắt đẹp của mình, bàn tay cô vì không có nơi bấu víu mà tóm lấy tay của Nhược Thủy. Hơi thở cô như là kéo ống bễ mà ồ ồ hẳn lên, l*иg ngực phập phồng như không thể kiềm chế.