Một bóng hình lung linh trong thân áo trắng bước vào.
Giọng nói oanh oanh thỏ thẻ, ngọt ngào tựa hồ thấu tận tim gan.
“ Thế nào em trai, cảm thấy khỏe hơn chưa?” – Cô y tá mỉm cười hỏi hắn.
- Dạ, ơ … em đỡ nhiều rồi. Chị cho em xuất viện được chưa?"
Triệu Thiên Dương trả lời có chút lắp bắp. Chịu thôi, hắn rất ít tiếp xúc với con gái, tất nhiên là ngoại trừ em hắn và mẹ. Trên trường học mỹ nhân rất nhiều, bạn thân của hắn cũng là một trong số đó.
“ Cái này chị gái trước đây ít nhất cũng là hoa hậu giảng đường cấp bậc, vậy mà ủy khuất làm tại cái viện tồi tàn như vậy, hòa nhài cắm phân trâu... Uy... Ta đang nghĩ gì thế này?”
Triệu Thiên Dương dập tắt ngay cái tư tưởng trọng sắc khinh việc của mình đi. Nói đến hoa hậu giảng đường thì thanh mai trúc mã của hắn chính là. Nếu so sánh giữa hai người này thì cũng tám lạng nửa cân mà thôi.
"Em trai, thất thần gì thế?"
Trần Ngọc Nhi thấy hắn ngẩn người liền hỏi:
“ Em muốn xuất viện cần phải kiểm tra một đợt nữa mới được, nhưng cũng không cần lo lắng đâu, trước đó kiểm tra cho thấy thân thể em cực kì khỏe mạnh, thậm chí còn hơn rất nhiều so với người bình thường.”
"Vâng, chắc cũng do em thường luyện tập chăm chỉ."
Hắn cười gượng trả lời, cũng may cái này kiểm tra không phát hiện điều gì, nếu thật có e rằng cuộc sống của hắn phải phiền phức.
"Chậc, nhưng mà em trai, cưng cái này cũng thật kì quái a!"
Cái kia xinh đẹp y tá đổi giọng nói với hắn.
“ Lúc đầu em, chị cứ tưởng là bị suy nhược thần kinh dẫn đến ngất xỉu, vậy mà tra xét, kiểm nghiệm mãi vẫn không có, tim đập cũng bình thường.” – Trần Ngọc Nhi lúc nói lại càng cúi đầu sát mặt hắn hơn.
" Gần quá, đừng lại gần nữa, ta có thể nhịn không được!"
Triệu Thiên Dương trong lòng gầm thét, cái này xinh đẹp y tá muốn câu dẫn hắn hay sao, lại đến gần hắn như vậy. Chóp mũi hắn còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài.
"Chị gái, nam nữ thụ thụ bất thân a, đừng tiến gần như thế sẽ dễ gây hiểu lầm."
Triệu Thiên Dương cười khổ nhìn mặt ngọc phía trước, thậm chí ẩn ẩn trước mặt hắn là cái khe rãnh sâu hoắm, nằm chính giữa vung núi đôi ngạo nhân mà bất cứ ai cũng khó mà dời mắt được.
"Sao vậy, ngượng à?"
Trần Ngọc Nhi híp mắt cười, nhìn trước mặt cậu thanh niên, như sói đang nhìn một chú cừu vậy.
“Thôi xong!”- Triệu Thiên Dương ám đạo thầm nghĩ, cái này thái độ quá giống với ở nhà tiểu ma nữ. Thật không ngờ nhìn đoan trang xinh đẹp nữ y tá lại là một cái ác ma.
Nhưng thật tình, sự việc cũng không phải hoàn toàn giống hắn suy đoán. Thời điểm bình thường, Trần Ngọc Nhi rất nghiêm túc đấy.
Làm bệnh viện nữ thần, bối cảnh tốt, xinh đẹp lại còn giỏi giang, công tử ca theo đuổi cô vô số. Lịch duyệt người của nàng không thể không phong phú. Nhưng từ lúc tiếp xúc với Triệu Thiên Dương, cô cảm thấy một đại lục hoàn toàn mới. Bắt đầu từ lúc kiểm tra thân thể, cô đã bắt đầu nảy sinh ý nghĩ xem xét cái này bệnh nhân. Bởi vì số liệu thân thể cùng bệnh tình của hắn cũng không phải hoàn toàn giống một trăm phần trăm như cô đã nói với hắn.
Và vì thế Ngọc Nhi quyết định phải tìm hiểu Thiên Dương một chút. Có lẽ cô cũng không biết, lần này tìm hiểu sẽ đi xa đến đâu, nó sẽ đưa nhân sinh của chính mình đến những bước ngoặt và phá vỡ thế giới quan bấy lâu nay của cô.
Bây giờ Ngọc Nhi chỉ thấy hắn rất thú vị. Cái này em trai không giống những cái kia giả mạo, chỉ ham sắc đẹp của nàng. Ánh mắt ấy rất thanh tịnh dường như đang thưởng thức một đóa hoa kì mỹ của thế giới, và nàng thích điều đó. Bởi nàng đã trải qua quá nhiều những cái nhìn thèm khát tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu, dù cho nó có dấu kĩ đến thế nào.
“ Cái này Triệu Thiên Dương thật đúng là đủ ngây thơ, tiếp xúc với con gái vẫn còn đỏ mặt, thật quá đáng yêu đi. Muốn chọc hắn thêm một chút nữa...!"
Triệu Thiên Dương mà nghe được nội tâm chân thật của cô này chắc tức ói máu...!
"Thế nào em trai sao không trả lời chị, nói một chút bí mật được không?"
Nàng tinh nghịch, cười nhìn hắn, miệng phả vào hơi thở như lan.
“Thật sự là không có gì, chẳng qua là em luyện tập mà thôi.” Hắn cười khổ đáp lại.
"Hừm, vậy nghỉ ngơi đi nhá. Chị sẽ đi làm thủ tục để em kiểm tra rồi xuất viện."
Dừng lại việc trêu chọc, Trần Ngọc Nhi chỉ sợ đùa quá lại làm cậu nhóc phản cảm thì không tốt.
"Thật sao? Cám ơn chị nhiều!"
Hắn hớn hở,mừng ra mặt.Vậy là không cần phải tiếp tục ở nơi này. Mặc dù có xinh đẹp nữ y tá chân dài tới nách... Ách... Miêu tả nghe thốn thật.
Nhưng tu luyện vẫn là quan trọng nhất. Hắn không quên mục tiêu của bản thân và cả những lời nhắc nhở của tiền bối.
"Vậy thì chuẩn bị đi ha. À, nhớ tên chị để sau này tới chơi nha!"
Cô y tá nhí nhảnh nháy mắt với hắn. “ Tên chị là Trần Ngọc Nhi.” Nói đoạn xoay bước đóng cửa và đi ra ngoài.
"Phù, thật là mệt, đối phó với mấy cái yêu tinh mê người lại ranh ma này thật quá hao tổn tâm trí. Cũng may là sắp xuất viện được."
hiên Dương thầm nghĩ. Học tập hắn cũng không muốn bỏ bê, bởi vì dù cho là triệu hoán sư đi chăng nữa, ước nguyện của ba mẹ hắn vẫn là nhất đấy. Đỗ một đại học tốt, kiếm việc làm cùng bạn gái cũng không tệ a. Chưa kể bây giờ nhà hắn vẫn rất thiếu tiền.
"Chỉ cần triệu hoán vài lần nữa, đạt được một chút đồ tốt hoặc nâng cao thực lực bản thân, ta lại có thể kiếm càng nhiều tiền hơn nữa."
Cũng không phải hắn nói bừa, mà hiện nay trên thế giới lại khuyến khích tập võ kiện thân. Bởi thế, các võ quán ra đời nhiều như mắc cửi. Karate có, judo,bốc xing, vovinam,võ cổ truyền đều tái nhập dân gian.
Thậm chí tổ chức thi đấu cấp tỉnh, thành phố cùng thế giới đều được tổ chức hằng năm rất náo nhiệt. Số tiền thưởng cũng cao đến dọa người.
Ở cái thời đại kinh tế mới này, khoa học du nhập, kĩ thuật phát triển ra đến vũ trụ. Con người đã phát minh ra rất nhiều thuốc chữa bệnh, thậm chí là ung thư giai đoạn ba cũng có tiền lệ chữa khỏi. Tuy nhiên, những điều đó là cực hiếm có, và trên hết là người bệnh cần có thân thể khỏe mạnh, cũng tập qua võ hay yoga thì mới đủ sức chống chịu với bệnh tật.
"Lần này, ta sẽ về kiểm tra xem thân thể của chính mình giới hạn ở đâu."
Triệu Thiên Dương nắm tay thầm nghĩ. Hắn cũng không phải ngây ngô như Trần Ngọc Nhi nghĩ. Nếu thân thể số liệu hắn bình thườn, một vị xinh đẹp y tá như vậy còn đến câu dẫn hắn à. Nằm mơ đi!
Lắc lắc đầu, Triệu Thiên Dương lại chìm vào trong tu luyện, hấp thụ linh khí cùng thiên địa nguyên tố cường hóa tự thân và linh hồn.
- -------
"Hô, cuối cùng cũng đi ra!"
Triệu Thiên Dương thở ra một cách sảng khoái. Hắn thật sự bị hành quá mức. Trần Thiên Hải cùng Lý Cẩm Hà quá lo lắng con trai nên bắt hắn phải kiểm tra tới ba lần mới cho xuất viện.
Giờ này, Triệu Thiên Dương đang nằm trên chiếc giường thân thuộc, điều chỉnh tinh thần.
“ Chính mình chỉ cần thử nghiệm một chút bản thân, sau đó 3 ngày là có thể triệu hoán tiếp tục.”
Không phải là hắn không muốn triệu hoán ngay lập tức, mà trong sách nhỏ đã căn dặn. Dù cho đã đạt tới Định Thần Cảnh thì cũng phải đợi bảy ngày sau mới được triệu hoán lần tiếp theo, nếu không sẽ dễ bị cắn trả, chịu vô vàn thống khổ.
"Ta có ma pháp thủy tinh giúp đỡ, theo lý không cần e ngại điều này. Nhưng để chắc chắn, ba ngày sau lại thử a. Bây giờ là lúc nên quen thuộc thân thể hiện tại."
Đứng dậy, vươn vai làm một tí động tác thể dục, hắn liền chạy tới nhà thể hình gần đó.
Tại sao không chạy tới võ quán mà tìm thể hình, rất đơn giản là vì hắn muốn kiểm trắc bản thân một chút mà thôi. Đi thực chiến quả thực nâng cao khả năng khống chế rất nhanh nhưng đó là ở điều kiện tiên quyết hắn sức mạnh không quá khủng bố.
Tuy nhiên giờ hắn tu thành công bước đầu tiên, thân thể lại hai lần thối luyện qua, mặc dù chưa bước vào tu luyện chi lộ vì không có công pháp duyên cớ nhưng chỉ sợ so với cấp thấp người tu đạo còn muốn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Bởi vậy cần cẩn trọng, không nên để lộ ra một chân phòng ngừa bị tai vạ.
Kính Đức phòng thể hình bên trong, có rất nhiều thanh niên đang cầm quả tạ huy quyền. Những cái này tạ nhẹ nhất một kí, nhiều lắm mười ki lô, thích hợp cho luyện cơ bắp.
Triệu Thiên Dương nhìn quanh quất, bước đến bàn đăng kí. Một em gái xinh xắn mang mặt kiếng mỉm cười nhìn hắn hỏi:
“ Anh đây là muốn tập thể hình sao.”
Phối hợp nụ cười cùng khuôn mặt hoàn mỹ, quả thật không thể chê. Triệu Thiên Dương gật gât đầu.
“ Vậy anh chọn theo tháng hay theo tuần?”
"Theo tuần đi."
Triệu Thiên Dương quyết định. Chỉ cần một tuần là đầy đủ cho hắn quen thuộc sức mạnh bản thân rồi.
“ Vâng, mời anh kí vào đây.” Triệu Thiên Dương đưa tay kí sổ, tiếp lấy phiếu vé theo tập của mình. Chẳng qua tiền cũng là hai bữa ăn sáng sự tình. Hắn cất bước,đến bên một quả tạ đơn, nặng ngót năm mươi kí.
"Ha ha, người mới, muốn biểu diễn trước mặt mỹ nữ sao?"
Một giọng nói mang vẻ khinh khỉnh vang lên sau lưng hắn. Một cái thằng đàn ông tóc vàng, vóc người lực lưỡng bước tới, đi sau có thêm mấy cái đàn em.
"Anh Bưu, cái này hàng nhìn trắng muốt thân, tay chân lại gầy gò ẻo lả. Quả thực ăn hại chính hiệu."
Bên cạnh hắn một tên rang sún đàn em phát biểu.
“ Đúng, anh Hải nói chính xác, nhìn cái này vóc dáng thật xấu hổ cánh đàn ông mà.”
Mấy tên đàn em còn lại hùa theo nói tiếp lời.
Thiên Dương hơi cau mày, hắn không sợ phiền toái, nhưng hiện giờ chưa khống chế tốt lực đạo, hắn chẳng muốn quan tâm mấy cái tiểu sửu nhảy nhót này. Đúng thế, trong mắt hắn toàn bộ đều là thằng hề mà thôi. Cũng không cần quan tâm làm gì.
Nhưng có lẽ, ở đời, càng tỏ vẻ yếu kém, người ta lại nghĩ mình dễ bị bắt nạt.
“ Chú em, bây giờ muốn được giúp đỡ không.”- Cái kia tóc vàng đàn ông nhìn hắn đạo.
“ Chỉ cần một nghìn đồng liên bang, đảm bảo khỏe mạnh như anh mày. "
"Lừa ông à, khinh tao là thằng ngu chắc!"
Một nghìn dồng liên bang, cha hắn mỗi tháng cũng chỉ có hai nghìn lương,thêm cả mẹ là ba nghìn. Chỉ đủ nuôi sống cả nhà.
Mấy thằng cóc ghẻ này nghĩ bắt nạt hắn a. Thật chán sống con bà nó rồi!.
Triệu Thiên Dương lạnh lùng nhìn trước mắt mấy người, đã thích chơi thì hắn bồi tiếp, cùng lắm đánh cho tụi này gãy chân tay xong tiễn đi bệnh viện là được.
Còn tiền... tất nhiên tụi nó tự trả!
"Các anh, đây là Kính Đức câu lạc bộ, muốn tranh đấu mời ra ngoài. Nếu không chúng tôi sẽ kêu ông chủ tới."
Lúc này đây, toàn bộ phòng tập người cũng đang nhìn lại phía này. Mấy thằng đực rựa cũng luống cuống.
Tóc vàng trung niên quay lại hừ lạnh nhìn Triệu Thiên Dương:
“Dựa vào con gái sao, đồ bám váy đàn bà.”
Nói xong lắc đầu quay đi, Triệu Thiên Dương bỗng bước lên, đứng trước mặt hắn, nheo mắt lại nói:
“ Gây chuyện xong muốn đi, tốt như vậy sao? "
"Muốn đánh nhau?"– Tóc vàng dẫn đầu nheo mắt lại:
" Lý Bưu này trước giờ chưa sợ ai."
"Lý Bưu, là hắn." Một cái thanh niên kinh ngạc thốt lên.
"Sao vậy, Lý Bưu là ai, chẳng lẽ rất trâu bò quan hệ à?"
Bên cạnh hắn một cái đồng bọn dò hỏi.
"Nếu quan hệ thì không nói, đây là giang hồ máu mặt có tiếng vậy. Hắn đã từng chém người, ngồi tù mấy năm. Nghe nói là mới ra tù gần đây.!"
"Ách, cái này kinh khủng như vậy. Lần này vị anh em kia quá mức xúc động rồi."
"Có lẽ không sao."
Cái kia thanh niên trẻ lắc đầu, mọi người quay lại nhìn hắn.
“ Đây là Kính Đức phòng thể hình, cho dù là Lý Bưu cũng không dám ngỗ nghịch,chẳng qua nếu ra ngoài, e rằng cậu ấy kia phải ăn đau khổ.
Mọi người đồng tình lắc đầu. Cái này người anh em tuy có chút gầy gò ốm yếu, nói là mặt trắng nhỏ cũng không sai, có cốt khí rất tốt, nhưng cũng cần nhìn người a. Quá mức nóng nảy chỉ thiệt người hại thân.
Mà quả thật, tóc vàng Lý Bưu cũng không dám ở đây quấy phá.
Hắn nhìn kỹ Triệu Thiên Dương nói:
“Tiểu tử, hôm nay ông đây nể mặt nhà này chủ nhân, đừng để ra ngoài bị bắt gặp, nếu không tự chịu.”
"Vậy sao?"
Triệu Thiên Dương hơi nhìn, bỗng cảm thấy buồn cười,đời nào dê lại uy hϊếp sói. Dù cho dê này có chút cường tráng nhưng chung quy cũng chỉ là dê mà thôi.
“ Vậy mày dám đánh cược không?” –Triệu Thiên Dương nhìn hắn, cười hỏi.
"Muốn đánh cược gì?"
Lý Bưu trầm giọng hỏi.Nhưng tâm lý thì đang khinh bỉ... Một thằng nhãi ranh mà dám lên đời với xã hội đen. Ngại sống lâu hả?
"Mày chê tao ốm yếu, vậy thi đấu nâng tạ,thế nào? "
Thiên Dương tiếp tục bình thản nói, nhưng không ai thấy vẻ âm lạnh trong đó.
- "a ha, cái tên này bị não bổ hay sao?"
Một cái đàn em cười lớn nhìn hắn:
“ Ê nhóc, có biết Bưu ca mạnh ra sao không, đừng nói năm mươi kí, liền một trăm kí quả tạ cũng có thể nhấc. "
"Đúng vậy, cái này anh em thật choáng váng đầu óc rồi, làm sao lại muốn thi đấu như thế?"
"Nhóc, mau rút lại đi, nói xin lỗi với người ta cho xong chuyện đừng tìm khổ cho bản thân."
"Đúng, đúng."
Lại thêm mấy người nữa phụ họa. Không ai cho rằng Triệu Thiên Dương có thể chiến thắng. Nhưng hắn không hề để ý những người này, chỉ nhìn chăm chăm Lý Bưu:
“ Mày có dám đấu hay không, tao chỉ hỏi vậy thôi.”
"Điên rồi, thằng này điên chắc rồi, không nghe lời khuyên của chúng ta, đến lúc đó muốn hối lại không kịp."
Trong góc phòng, một cô gái híp hai mắt lại nhìn vào Triệu Thiên Dương. Tên này … thật có ý tứ!
"Tốt, ta đồng ý."
Lý Bưu cười ha hả nói:
"Nhưng thi đấu cũng cần có tiền đặt cuộc đúng không, nhóc."
"Phải! "
Thiên Dương gật đầu:
" Tụi mày muốn đánh cuộc gì đâu."
"Ha ha, đơn giản, đơn giản. Chỉ cần sau này chi phí nơi này, ngươi toàn bộ bao bọn tao là được."
" Tê...ác chiêu!"
Mọi người hít ngụm khí lạnh, đòn này không thể không nói, quá thâm. Vừa không đắc tội ông chủ tiệm, vẫn tiếp tục hành hạ người ta a. Tiền này chi trả không phải là con số nhỏ.
"Mày khai điều kiện của người xong chưa?"
Triệu Thiên Dương vẫn dáng bộ bình thản dò hỏi.
Có lẽ, sự bình tĩnh ấy chọc giận mấy tên xung quanh.
“ Thế nào nhãi con, giờ đã sợ chưa, biết khó mà lui, nộp tiền phí cho anh Bưu còn an ổn ra khỏi đây, nếu không, ha ha.”
"Mày nói nhảm nhiều quá! Tao chỉ có một điều kiện, nếu tụi mày thua, bò ra khỏi đây,từ nay về sau gặp tao, phải đi đường vòng, gọi anh đại, rõ chưa?"
"Mẹ nó, ông chửi thề!"
Một thanh niên thô tục một câu.
"Rất khốc, siêu bá cháy, nhưng vấn đề là còn mạng mà ra a."
Một thằng khác tiếp lời. Mọi người bàn luận sôi nổi nhìn hai người trước mắt.
"Thằng nhóc, mày xác định đây là tiền đặt cược."
Lý Bưu cau mày dò hỏi. Hắn không ngốc, cũng không phải là kẻ nóng giận nhất thời, nếu không cũng khó mà lăn lộn tới ngày hôm nay.Tên thanh niên trước mắt này,có chút không đơn giản.
"Chỉ là điều kiện đó,tụi bay sợ!"
Triệu Thiên Dương mặt lạnh nhạt tiếu dung, vẻ mặt bình thản.
"Không, nếu mày muốn, tụi tao tiếp!"
Lý bưu hít một hơi sâu, dù có gì hắn cũng tự tin sẽ không thua. Tên trước mặt này cuồng ngạo, chắc có điểm bối cảnh,cũng không cần chọc giận quá mức, đến lúc đó nương một tay. Chỉ cần cho hắn ăn điểm khổ, để biết Lý Bưu này không phải ai cũng khi dễ được.
Nhưng lòng hắn nghĩ để mọi người biết chắc nhổ nước miếng tới chết.
Rốt cuộc là bên nào khai chiến trước mà to mồm vậy a!
"Tốt bắt đầu đi!"
Lý Bưu gật gật,bước đến bên một quả tạ năm mươi kí, hít nhẹ một hơi, hai tay vận sức, khẽ nâng.
"Anh Bưu mạnh mẽ...!"
Tên đàn em hưng phấn la lên, mọi người cũng nhìn nhìn,quả là có thực lực.
"Đây vẫn chưa là cực hạn của ta."
Lý Bưu đạo, chân bước tới quả tạ trăm cân. Tay nhấc lên.
"Mạnh quá, hắn hai tay nâng được trăm kí quả tạ, Lý Bưu quả thật mạnh không phải thổi."
Lúc này,mặt Lý Bưu cũng đã đỏ choét. Hắn vất quả tạ xuống đánh rầm, nhìn bên cạnh Triệu Thiên Dương nói:
“Bây giờ, là lượt của mày.”
"Tốt, ta đến!"
Triệu Thiên Dương chân đi lại gần quả tạ một trăm, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, giơ một tay chạm vào và ….nhẹ nhàng vung nó lên.
"Cái này, mình mơ sao?"
Em gái thu ngân há hốc mồm, bấu phát đồng bạn bên cạnh.
" Minh Thư, sao lại bấu ta? "
Bên canh thanh niên oan ức nói.
"Ông nói tôi mơ đi, sao người này lại biếи ŧɦái như vậy!"
Không chỉ nàng, mọi người trong phòng đều hóa đá. Cảnh tượng trước mắt thật không thể tin được.