Chương 7: Hắn Thật Không Phải Người

Triệu Thiên Dương đang nâng lên quả tạ một trăm kí lô … chỉ bằng một tay.

"Thằng này, có chút quá biếи ŧɦái a!"

"Đâu chỉ biếи ŧɦái, thật hông phải là người.."

Một kể khác phụ họa.

"Tụi bay nhìn kỹ, hắn rõ ràng không có dụng toàn lực."

Một thanh niên mang kính nam la lên, khiến mọi người giật mình.

Bây giờ, chăm chú lại, ai cũng thấy Triệu Thiên Dương đang mỉm cười. Đúng vậy, hắn mỉm cười, trên mặt không hề có bất kì dấu hiệu nào gọi là gắng sức. Người không hề chảy một giọt mồ hôi.

"Ta rút lại lời nói ban nãy "

Giọng nói yếu ớt vang lên từ một phía. kẻ này không điên, hắn có thực lực thật sự.

Rút con em mày a!

Mọi người thầm chưi trong bụng. Nhưng cũng không nói gì. Đắc tội kẻ trâu bò như thế thực khó mà sống a, nhất là tên này còn đang khí huyết dương cương, nêu như xung động cho một quyền để ngươi vào bệnh viện. Lúc đó kêu trời cũng không ai giúp.

"Nơi đây còn quả tạ nào khác nặng hơn không?"

Tiếng nói hữu lực của Triệu Thiên Dương vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của mọi người.

“ Cái tạ này quá nhẹ!"

Nhẹ cái đầu mày!

Lý Bưu khóe miệng co rút. Hắn biết lần này đá trúng thiết bản. Bản thân dù cố hết sức cũng chỉ nâng được trăm kí quả tạ trong vài giây mà thôi.Liền sau đó phải thả xuống. Kẻ này bộ dáng phong đạm khinh vân, vung xong vẫn không tổn lực. Nhìn vào liền phân biệt được ai cao,ai thấp.

"Người anh em, lần này Lý Bưu ta lỗ mãng đắc tội. Xin bỏ quá cho,còn mong đừng truy trách."

Lý Bưu thả xuống thái độ.Người trước mắt đây, thoạt xem mới chỉ là học sinh cấp ba nhưng đã có thực lực kinh khủng như vậy.

Hắn Lý Bưu cũng không muốn chết đắc tội. Huống hồ ban đầu chủ ý lại không phải là chèn ép thiếu niên này. Chẳng qua, miệng tiện như thế,chỉ sợ cũng phải ăn quả đắng.

"Thua, vậy làm theo giao ước đi."

Triệu Thiên Dương nhìn mấy người trước mắt không cảm tình. Nếu không phải hắn cảm nhận mấy tên này trong lòng vô ác ý, lại không muốn gây thêm phiền phức,chỉ nội việc nói khó nghe như thế đủ để đưa chúng vào bệnh viện.

Hắn, không phải ai muốn mắng là mắng. Ngoại trừ thân nhân ra, Triệu Thiên Dương chưa từng nể mặt kẻ nào, dù cho là đầu gấu đi chăng nữa.

Hồi còn nhỏ, hắn đã một mình đọc chiên bốn tên nhóc cùng phường vì dám bắt nạt em gái. Thậm chí còn choảng qua với đàn anh xóm trên rất nhiều lần.

Nhưng càng lớn, tính tình cũng dần thu liễm. Tuy nhiên, trở thành một triệu hoán sư về sau, ngạo khí hắn đã trở lại, có phần còn cao hơn lúc trước.

"Vị này, chúng ta vô ý đắc tội. Xin đừng quá mức ép người vào chỗ chết, đôi bên đều không có lợi."

Lý Bưu chắp tay, hạ giọng lần nữa.

"Đúng vậy, chúng ta cũng không có ác ý, này anh em đừng quá ngông cuồng."

Mấy tên đàn em cũng rối rít phụ họa theo.

"Há, nói tao ngông cuồng!"

Triệu Thiên Dương liếc mắt nhìn đám người lưu manh trước mắt.

“Vô tri, tụi mày nghĩ nếu như ta động thủ thật sự, còn có ai đứng được ở đây à?"

Lý Bưu cau mày, nói

: “Nhóc. Bọn này biết cậu sức lực hơn người. Nhưng luận về đánh nhau.”

Hắn ngừng lại, cười, đạo: “ Có thể hơn chúng ta sao, chưa kể nơi đây còn năm sáu người anh em của ta. Cậu nghĩ một mình cậu có thể đánh lại hết từng này à.”

Triệu Thiên Dương không đáp lời mà quay sang cô bé tiếp tân hỏi: “Ở đây có máy đo lực đánh sao?”.

"Để làm gì?"

Thu - cô bé tiếp tân khó hiểu.

"Để cho bọn kia thấy họ vô tri tới mức nào. "

Triệu Thiên Dương đáp lời, bình thản nói.

"Tất nhiên …là …là có. Ở bên kia cuối góc phòng tập."

Thu ngượng ngùng trả lời.

“Cảm ơn.”

Hắn cười, lắc đầu đi tới bên máy đo lực đạo. Bên cạnh đó là một cô gái.

"Có thể tránh một chút cho mình dùng sao?"

Hắn nhìn cô nàng trước mắt, kinh diễm một thoáng.

Thật đẹp!

"Được "– Cái này cô gái đứng lên, hứng thú nhìn vào hắn mà nói:

“Rất kì quái, bạn học, thật muốn xem thử năng lực của cậu thế nào.”

"Ha ha cũng bình thường."

Hắn cười cười đi tới trước cái máy. Lúc này, mọi người trong phòng cũng tụ tập đông đủ tại đây. Ai nấy nín thở... chờ đợi.

Một giây

Hai giây

……

Hắn vẫn đứng im, không nhúc nhích.

"Cái này anh em là đnag làm gì vậy, sao còn chưa đánh?"

Một kẻ tò mò hỏi.

"Đúng đánh đi,đánh đi!"

Mọi người phụ họa.

"Ai cho tôi biết máy này cực hạn là bao nhiêu, ta sợ đấm hư máy lại phải đền tiền?"

Triệu Thiên Dương quay đầu lại dò hỏi.

"Ha ha, hài quá đi,lại sợ đấm hư máy."

Một cái lưu manh cười to, chỉ vào hắn nói. Tất cả mọi người đều cười cợt,kể cả Lý Bưu.

Hắn rất bình tĩnh, nhìn sang cô bé thu ngân.

“Cái này, anh không cần lo, nó có thể tiếp thu lực đạo đến năm nghìn cân,tức là năm tấn. Không thể do người phá hủy được.”

Mà lại, cô bé tiếp tục mặt cũng có ý cười: “Nếu anh đánh hư nó, chẳng những không cần trả tiền, mà còn thành khách quý ở đây nữa.”

"Vậy tốt!"

Triệu Thiên Dương gật đầu, không cần lo đền tiền,tất nhiên có thể hết sức.

Hắn hít một hơi thật sâu, quyền tay siết chặt,giơ lên ngang ngực, đánh thẳng vào máy.

Ping... bong... bong...!

Ba tiếng kêu liên tiếp phát ra từ bảng trị số khiến mọi người phải ghé mắt nhìn vào.

"Cái này, là năm trăm kí lực đạo. Trâu bò như vậy?" – Một người không nhịn được thô tục một câu.

Lý Bưu cùng đàn em cũng lé mắt nhìn vào, lực này đã sắp đuổi sát mấy tay vô địch thê giới.

"Làm sao kinh ngạc thế?"

Triệu Thiên Dương liếc nhìn xung quanh nói:

"Tôi vẫn chưa dùng tới ba thành lực lượng."

“Bốc phét, tiếp tục bốc phét.”

Đó là ý nghĩ của toàn bộ mọi người bây giờ. Người trẻ tuổi bây giờ có thể đừng trang bức được không. Thân hình như thế gầy gò ốm yếu lại mạnh như vậy. Khoe mẽ nữa là không muốn mọi người sống sao.

"Nói thật không ai tin."

Triệu Thiên Dương lắc đầu, liếc mắt nhìn đám Lý Bưu. “Nhìn cho kỹ lực lượng của ta.” Tay hắn vung lên,đấm mạnh vào máy đo.

Bíp....Bíp....Bíp....!

Từng tiếng cảnh báo vang lên, đây không phải báo động mà là thông báo khi có người đánh vượt quá một ngàn kí lô lực đạo.

1500 KG. Đây là con số hiện lên trên bảng.Mọi người ngây ra như phỗng.

"Mẹ nó, đây còn là nhân loại sao. Có phải mắt ta cận thị không hả Đầu Heo?"

"Bà mày... Sao đánh tao... Mặt Thẹo... Mày mù à... Số rõ rành rành thế kia...!"

"Thật quá khủng bố, không tin được!"

Vô số giọng nói xì xào trong phòng tập luyện. Lý Bưu đám người đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh hồn. Em gái đứng trong góc nhường chỗ Triệu Thiên Dương, ánh mắt càng lúc càng sang. Đây quả thật là mầm mống quá tốt, cha nàng mở võ quán đang lúc cần học viên thi đấu để vực lại danh khí.Người này tối thích hợp để lôi kéo.

“Thế nào.” Triệu Thiên Dương quay lại nhìn đám người kia.

" Còn nghĩ khinh thường ta sao?"

- "hiếu hiệp, ngươi thật là núi cao. Hôm nay Lý Bưu thật mắt mù chọc cậu. Xin bỏ quá cho anh em ở đây.Nếu có yêu cầu gì ta đây xin nhận."

“Hửm.” Triệu Thiên Dương hơi ngoài ý muốn nhìn kỹ tên này.Lúc nguy nan đắc tội người cũng muốn làm đại cache chở người sao. Phần này tính tình khó trách cũng lăn lộn được đến nơi đây.

Hắn lắc đầu, quay đi nói:

“Ta cũng không muốn khó nhiều mấy tụi bay. Chỉ cần nhớ nhân ngoại hữu nhân,thiên ngoại hữu thiên là được. Tốt nhất đừng nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Hôm nay tâm tình tốt không muốn so đo, đừng ở trước mặt ta làm tâm phiền, đi chỗ khác đi.”

"Anh em, đa tạ tha thứ."

Lý Bưu trầm giọng, thái độ giờ đây đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

“ Về sau tập luyện, tôi xin chi trả hết. Nếu có việc cần Lý Bưu này, tôi xin giúp hết sức. Đây là số của tôi.”

Hắn cúi đầu đưa mảnh thϊếp cho Triệu Thiên Dương.

“Được rồi, lần này ta không so đo, mấy người đi đi.Thuận tiện nhắc thoáng một câu, súng ống không phải vô địch đấy. Đừng tin tưởng nó quá lại có ngày hối không kịp.”

"Tốt lắm,hôm nay đến đây thôi."

Triệu Thiên Dương thấy đã luyện không sai biệt, nhấc chân, định bước ra khỏi phòng tập. Bỗng nhiên một cánh tay đập vào phía sau vai hắn.