Chương 47: Lời thỉnh cầu của Bạch Thần.

"Đại ca, hãy tha mạng cho tôi, tôi lập tức xử lý mấy cơ sở kinh doanh ngầm ấy..."

"Không không... tôi không cần chúng nữa, đều là của anh..."

Tần Nguyên Vũ dẫm lên thủy tinh đi về hướng Báo Tử, phát ra những âm thanh khiến người khác nghe rợn cả người.

Báo Tử cuống quít quỳ xuống, đầu đập xuống nền đất.

Biểu hiện của Tần Nguyên Vũ đã vượt ngoài cả biểu hiện của mấy người trong xã hội đen, nó giống mấy tay thổ phỉ hơn.

Một lời không hợp thì sẽ lấy mạng người đó luôn.

"Đại ca, vừa rồi tôi đã gửi tin nhắn cho anh rồi, tôi sẽ nghe lời anh, nghe lời anh..."

"Xóa sổ toàn bộ cơ sở kinh doanh ngầm ở thành phố Lăng cho tao."

"Từ nay về sau, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh."

"Trên tôi còn có cha mẹ già, dưới còn có lũ trẻ, đại ca xin anh tha cho cái mạng chó của tôi.”

Tần Nguyên Vũ nhìn Kiếm Thiên.

Giang Viêm không có ở đây, nên chỉ có thể để Kiếm Thiên quyết định.

Kiếm Thiên mặt không chút thay đổi, loại người trâu chó như thế này anh ta còn lười nhìn đến.

Tần Nguyên Vũ cười lạnh: "Mặc kệ mày là thật lòng hay là giả vờ, dù sao mày cũng đã gửi tin nhắn cho tao, tao tạm tha mày một mạng."

"Nhưng..."" Tần Nguyên Vũ làm động tác như đang đếm tiền.

Báo Tử nào dám nói không, còn rừng xanh sợ gì không có củi đốt, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất!

"Chỉ cần anh giữ lại cái mạng chó của tôi, thì anh muốn thế nào cũng được!”

Tần Nguyên Vũ vừa lòng gật đầu, nói với Lục Mao: "Tìm hai người, đưa anh Báo về lấy tiền đi."

Không biết Lục Mao lấy từ đâu ra một đoạn dây thừng, cười cười tiến lên, khoác vai Báo Tử tủm tỉm cười nói: "Anh Báo, thành thật một chút, đừng giở trò khôn lỏi."

"À, nghe đại ca nói vợ anh rất xinh đẹp, vẫn là sinh viên đúng không?"

"Anh Báo, có phải sinh viên có rất nhiều tư thế không?"

"Không... Không xinh đẹp!" Báo Tử lắp bắp: "Cũng không biết... không biết cái gì cả!"

Lục Mao vỗ vỗ mặt Báo Tử: "Phải không? Không xinh đẹp sao? Ý của anh là đại ca nói hươu nói vượn à?"

Khuôn mặt Báo Tử trở nên vặn vẹo, nói không nên lời, cười còn khó coi hơn khóc.

"Không, không không, đại ca nói gì thì chính là cái đó ."

"Xinh, xinh, người anh em, nếu cậu thích thì... thì... thì..."

Cả người Báo Tử run lập cập, tự nguyện bị cắm sừng.

Mà nếu không đồng ý thì chính là tự tìm chết.

Mặc dù vì tính mạng mà phải dâng vợ mình cho người khác, nhưng bảo gã phải chính miệng nói ra thì đúng là rất khó, như vậy thì đúng là nhục đến mức sống không bằng chết nữa.

Tần Nguyên Vũ nhìn Kiếm Thiên, cảnh tượng này cũng không phải là hiếm thấy.

Ở trong giới này, trước giờ chỉ khuất phục trước nắm đấm thôi chứ làm gì có quy tắc gì đâu.

Rất nhiều lúc, đàn bà chính là chiến lợi phẩm.

Nhưng Giang Viêm không phải là loại người sẽ dùng vũ lực để áp bức kẻ khác, hơn nữa anh cũng đã đặt ra cho bọn họ một ít quy tắc rồi.

Tuyệt đối không cho phép cướp vợ kẻ khác.

Nếu ai dám cưỡng ép bắt vợ kẻ khác thì Giang Viêm sẽ lột da bọn họ.

Ánh mắt Kiếm Thiên lạnh như băng, Tần Nguyên Vũ hắng giọng: "Lục Mao, đừng quên quy tắc."

Lại quay ra nói với Báo Tử: "Lập tức rời khỏi thành phố Lăng, để tao gặp lại mày ở bất cứ đâu thì tao sẽ lấy tính mạng của cả nhà mày.”

"Nghe chưa?"

Báo Tử nhanh chóng đồng ý, gật đầu như bổ củi.

Lục Mao cũng không dám tiếp tục trêu đùa Báo Tử, những lời này nếu để Giang Viêm biết được thì chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt gì.

Tóm lấy tóc Báo Tử : "Anh Báo, tiền của anh giấu ở đâu? Đi thôi, chúng ta cùng đi lấy?"

Lúc rời đi, trên tường xuất hiện những tội trạng của ba người ặt sẹo với đôi cánh thiên sứ được vẽ bằng máu.

Thành phố Lăng, từ đó không còn bóng dáng của ba người mặt sẹo nữa.

Từ đó trở đi, còn lưu truyền một câu nói: Cấm tất cả những cơ sở kinh doanh ngầm, mờ ám.

Đây chính là sự ngang ngược của thiên sứ tội lỗi.

Thế giới xã hội đen của thành phố Lăng cũng vì vậy mà chấn động một phen.

Bởi vì, thiên sứ tội lỗi quá dã man.

Bởi vì, thiên sứ tội lỗi chưa từng sẩy tay.

Cũng còn bởi vì, Tần Nguyên Vũ chính là người phát ngôn của thiên sứ tội lỗi.

Nếu có người dám nghi ngờ lời nói của thiên sứ tội lỗi, kết cục của anh em Ma Lão Tam, đám người Loan Tử chính là tấm gương tốt nhất.

Không chỉ có như thế, cái chết của ông Tề cũng không dấu được, suy cho cùng thì họ tin rằng ông Tề của thành phố Lăng cũng ít nhiều có quan hệ với võ giả.

Ông Tề cũng chết trong tay thiên sứ tội lỗi.

Hơn nữa, còn chết rất thảm.

Trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn Holiday.

Mục Yên chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, tóc đen rủ xuống, khuôn mặt xinh đẹp còn hơi ửng đỏ động lòng người

Đã đợi rất nhiều ngày rồi, nhưng Giang Viêm vẫn không xuất hiện.

Nhưng cô ta không dám không đợi, bởi vì sợ Giang Viêm nổi giận, lúc đó nhà họ Mục chắc chắn sẽ trở thành tro bụi.

Hai ngày trước bác cả của Mục Yên là Mục Kiền đã mang theo vài cao thủ trở về thành phố Lăng.

Nhưng còn chưa đặt chân vào được nhà họ Mục thì đã bị đánh cho tan tác.

Người ra tay chỉ để lại một câu nói: người của nhà họ Mục không được phép rời khỏi nhà họ Mục nửa bước.

Giang Viêm, dùng sức mạnh giam lỏng toàn bộ nhà họ Mục.

Tình huống vẫn còn chưa ra sao thì Mục Kiền đã bị chặt đứt một tay.

Mục Kiền ôm cánh tay đã đứt lìa của mình khóc lớn, ông ta không phải muốn rời khỏi nhà họ Mục, mà là vừa trở về mà.

Mục Yên nhìn về phía cánh của khép hờ, cửa bị đẩy ra, có một người đi vào, Giang Viêm.

Trên đường quay trở về Thịnh Thế Hào Đình, Giang Viêm nhận được một tin nhắn của Mục Yên.

Mục Yên không chịu nổi loại dày vò này, nhưng Giang Viêm lại giống như đang giày vò cô.

Mặc dù lúc nào cũng có thể động thủ nhưng anh lại không xuống tay, khiến cho người ta phải nhấm nháp nỗi sợ chờ chết.

Mục Yên mắng Giang Viêm bất lực, là một tên đàn ông mà lại không được.

Như vậy đúng là đang muốn khích tướng Giang Viêm, sao anh có thể không biết chứ, nhưng cô ta thật không ngờ, Giang Viêm lại mang thêm một người tới.

Hóa ra Giang Viêm đã tính toán trước cho Mục Yên, cứ lẳng lặng xem xem Mục Yên sẽ giở trò hèn hạ gì, sau đó lại đi gặp một người khác.

"Chẳng lẽ còn muốn tôi dạy cô phải làm như thế nào?" Giọng Giang Viêm lạnh như băng.

Gương mặt xinh đẹp của Mục Yên tái nhợt, Giang Viêm tỏ vẻ ghê tởm. Trong kí ức của Mục Yên thì Giang Viêm mãi mãi dừng lại ở bộ dạng lúc anh đang ăn cái bánh bao dính đầy bụi đất đó, trong mắt tràn đầy dữ tợn và căm hận.

Nhìn Mục Yên làm Giang Viêm nhớ tới nhà họ Giang đã bị hủy diệt như thế nào.

Thân thể mềm yếu của Mục Yên run lên, cứng ngắc, chậm rãi quỳ xuống, bộ dáng như bị làm nhục nhìn về phía Giang Viêm.

"Ngẩng đầu lên!" Giang Viêm ra lệnh.

Mục Yên ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên tươi cười hùa theo, cố hết sức che giấu đi sự chán ghét và giận dữ trong lòng.

Mục Yên ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng.

Cô ta nghe nói, đàn ông đều thích đàn bà dịu dàng như nước.

Bộ dáng này của cô ta có thể khiến cho bất kì người đàn ông nào của thành phố Lăng đều sẽ nhào ngay đến.

Nhưng Giang Viêm không như vậy, anh vẫn lẳng lặng đứng đó.

Giang Viêm rất muốn đẩy từng người của nhà họ Mục từ bờ biển xuống để tế cho vong hồn của mẹ mình.

Đi đến trước mặt Giang Viêm, trong lòng Mục Yên biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì, cô ta cố nén nước mắt, áp chế oán hận trong lòng mình đối với Giang Viêm, cố gắng bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

Cô ta vươn tay ra định đóng cửa.

Giang Viêm ngăn lại, khịt khịt mũi, mùi thơm xử nữ trên người cô ta.

Anh cười miệt thị: "Tôi thích mở cửa."

"Cô cứ tiếp tục diễn đi."

Mục Yên không dám chần chờ, chậm rãi vạch khăn tắm, lộ ra thân thể tuyết trắng mà đàn ông của cả thành phố Lăng đều ham muốn.

Chậm rãi chuyển động, tha hồ nhảy múa.

Vẻ mặt Giang Viêm lạnh như băng, yên tĩnh thưởng thức.

Một đôi tay run rẩy duỗi về phía đai lưng của Giang Viêm.

Ngay lúc này khóe miệng Giang Viêm lộ ra nụ cười trêu tức.

"Hôm nay tôi mệt, để hôm khác đi."

Nói xong, Giang Viêm xoay người đi.

Đôi mắt của Mục Yên như phun ra lửa, không che nổi sự ác độc trong ánh mắt.

Nếu có thể, cô ta nguyện cùng Giang Viêm đồng quy vu tận.

Giang Viêm không chỉ dẫm đạp lên tôn nghiêm của cô ta, mà còn muốn đày đọa cô ta, đạp nát sự cao quý, đoan trang của cô ta.

Đây đúng là loại dày vò vô tận, trừ phi Giang Viêm chơi chán.

Nhưng cô ta lại không thể làm được gì.

Mục Yên chỉ có một cơ hội ám sát Giang Viêm, nếu thất bại thì chính là kéo cả nhà họ Mục cùng chôn theo.

Dựa vào tính cách của Giang Viêm thì anh sẽ không diệt nhà họ Mục đơn giản như vậy, mà sẽ khiến cho họ sống không bằng chết.

Kết quả này, Mục Yên không chấp nhận được, cho nên vẫn chưa dám ra tay.

Giang Viêm muốn xoay người đi, Mục Yên còn không bằng một con vật nuôi.

"Không..."" Mục Yên bất chấp liêm sỉ, ôm lấy người Giang Viêm.

Cô ta không có lựa chọn nào, chỉ có thể dâng bản thân lên mới có thể đổi lấy được nhà họ Mục.

Cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho Giang Viêm thả lỏng cảnh giác, Mục Yên mới có cơ hội giải quyết Giang Viêm.

Mục Yên cũng không dám chắc anh chơi xong thì có giữ lời hay không.

Cô chỉ biết cách duy nhất bây giờ là làm theo yêu cầu của Giang Viêm.

"Ở lại đi, anh muốn làm gì tôi cũng được, chỉ cần anh tha cho nhà họ Mục."

"Tôi sẽ theo anh cả đời, tùy anh xử trí."

"Đừng đi, tôi thề, cả đời này..."

Giang Viêm lạnh lùng chăm chú nhìn, giơ chân đá Mục Yên.

"Cô Mục tài mạo song toàn, là nữ thần trong mộng của không biết bao nhiêu chàng trai."

"Ai có thể tưởng tượng được cô cũng có ngày hôm nay, vừa hèn mọn vừa ti tiện, hơn nữa còn phải quỳ gối trước mặt tôi.”

"Tính nết kiêu căng của cô đâu rồi?"

"Cô trước giờ luôn bất chấp tất cả, ngạo mạn, coi đàn ông như phân chó cơ mà?”

"Xin tôi? Cô dựa vào cái gì mà xin tôi."

"Dựa vào mối thâm thù đại hận của nhà họ Mục và nhà họ Giang sao?”

"Hay dựa vào việc năm đó cô đã cho tôi ăn một cái bánh bao bẩn, uống một cốc nước bẩn.”

"Mục Yên, ở trong mắt tôi cô chỉ là một người đàn bà độc ác mà thôi.”

"Năm đó cô coi tôi như một con chó, bây giờ tôi chỉ đang cho cô nếm chịu nỗi nhục năm đó tôi phải chịu thôi.”

"Xin tôi? Cô không xứng." Giang Viêm càng nói càng kích động, vẻ mặt dần dần sáng rực, mà ánh mắt lộ ra sát ý, hận không thể lập tức gϊếŧ sạch tất cả người nhà họ Mục.

Giang Viêm kiên quyết rời đi chỉ để lại cho Mục Yên một bóng lưng.

Từ nhỏ đến lớn, Mục Yên luôn vô cùng tự tin vào nhan sắc của mình. Nhưng khi đối mặt với Giang Viêm, cô ta mới biết rằng, đứng trước mối thù gϊếŧ người thân thì sở thích hay tính cách đều chẳng là gì.

Kéo khăn tắm qua, che đi thân thể kiều diễm của mình.

Mục Yên từ trước đến nay đều vô cùng mạnh mẽ, kiên cường, giờ lại đang run run, che mặt khóc rống lên.

Ở đại sảnh của khách sạn, Bạch Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đến khi Giang Viêm ngồi vào vị trí đối diện mới chậm rãi mở mắt ra.

Thật ra người biết được thân phận của Giang Viêm đã chẳng có mấy người rồi, mà người vừa biết thân phận của anh lại vừa có thể dửng dưng như vậy thì đứng là rất hiếm.

Bạch Thần chính là một trong số ít đó.

Giang Viêm lười biếng ngồi xuống, chậm rãi nheo mắt.

Trên bàn đặt bốn chén trà.

Trà trận?

Ở phương đông, uống trà cũng phải có hiểu biết, cũng có rất nhiều tiếng lóng.

Bốn chén trà này nếu như uống chén thứ nhất thì có nghĩa là bảo vệ người nhà của đối phương, chén thứ hai có nghĩa là muốn mượn gì đó, chén thứ ba là cứu mạng, chén thứ tư là giải quyết hộ đối phương việc trước mắt.

Uống trà chính là cần phải có hiểu biết như vậy, dùng nó để biểu đạt thái độ của mình.

Giang Viêm cũng không phải là không hiểu, mà là cố tỏ ra không hiểu.

Giang Viêm nghĩ 1 lúc thì đưa tay cầm lên chén thứ ba.

Đối với Bạch Thần, Giang Viêm vẫn luôn cảm thấy mang ơn ông, nhưng không có nghĩa là không có chừng mực.

Nếu là cứu mạng của Bạch Thần thì dù có phải trả giá thế nào anh đều sẽ cam lòng.

Về phần những việc khác, Giang Viêm không làm được.

Bạch Thần sẽ không vay tiền, nhưng chén thứ nhất và chén thứ tư Giang Viêm kiên quyết sẽ không uống.

Người nhà của Bạch Thần chính là người nhà họ Bạch, Giang Viêm chỉ hận không thể gϊếŧ sạch toàn bộ bọn họ.

Vấn đề trước mắt, Giang Viêm cũng sẽ không giúp. Bạch Thần đến thành phố Lăng, tám phần là đến vì nhà họ Mục.

Nhưng tay còn chưa chạm đến chén trà, Bạch Thần đã nhanh hơn một bước, đặt chén trà thứ nhất và thứ tư đến trước mặt Giang Viêm.

"Giang Viêm, chú mời cháu uống hai chén trà."

"Nể mặt chú một chút đi."