Chương 46: quét sạch sẽ

Ma Lão Nhị đẩy cô gái bên cạnh ra, ánh mắt lạnh như băng, quát: "Tần Nguyên Vũ, là mày gϊếŧ chú ba nhà tao?"

"Không phải tôi!" Tần Nguyên Vũ giả vờ rất trung thực, vội vàng lắc đầu.

Đồng tử Ma Lão Nhị co lại, đột nhiên nhìn về phía Kiếm Thiên.

Ác niệm tăng lên, hai mắt hung hăng nhìn: "Mày là thiên sứ tội lỗi?”

Kiếm Thiên vẫn không lên tiếng, lẳng lặng đứng giống như một bức tượng điêu khắc.

Hình săm thiên sứ màu máu trên ngực của anh vô cùng chói mắt.

Ma Lão Nhị mạnh tay ném vỡ chiếc cốc, giận dữ quát: "Người đâu!"

Dù sao thì cũng là anh em cùng mẹ khác cha, nên việc báo thù cho Ma Lão Tam là không thể đợi được.

Cả trong và ngoài phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Trong lòng Vệ Minh và Ma Lão Nhị đều đột nhiên có dự cảm không lành.

Không giống như Ma Lão Nhị dự đoán, đàn em mai phục trong bóng tối của anh ta đã bị bao vây.

Vậy mà ba người trước mắt, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như nước, không có chút khϊếp sợ nào.

Vậy những tên đàn em kia đâu rồi?

Làm sao có thể chứ, cứ cho là quật ngã mấy chục con heo thì cũng phải phát ra tiếng động chứ. Sao lại có thể xử lý mấy chục người mà lại yên lặng không phát ra tiếng động nào như vậy được?

Nhưng sự thật vẫn luôn tàn khốc như vậy, lại một tiếng quát vang lên, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.

Vệ Minh chậm rãi lui về phía sau, Kiếm Thiên lạnh lùng nói: "Nhảy ra từ cửa sổ không phải quyết định sáng suốt đâu."

Chân của Vệ Minh dường như không thể nhúc nhích.

Giang Viêm lấy ra một chiếc thẻ màu đen, tiện tay ném lên bàn: "Nửa tỉ mà mày muốn đều ở đây."

"Muốn thì đến mà lấy!"

Khóe miệng của Tần Nguyên Vũ nhếch lên, đây không phải là giao tiền, mà Giang Viêm đang muốn lấy mạng gã.

Ma Lão Nhị không nhúc nhích, giận dữ gãi đầu không hiểu được rốt cuộc anh ta đang diễn trò gì.

Nhìn cái thẻ, trong lòng Vệ Minh run lên, suýt nữa thì bị dọa tiểu ra quần.

Cái thẻ đen này anh ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng đã từng nghe nói đến.

Chủ nhân của chiếc thẻ này giống như hoàng đế vậy, thậm chí thân phận thật của người đó Vệ Minh còn không có tư cách biết đến.

Ngay cả tư cách biết đến cũng không có, nhưng anh biết được thân phận của người sở hữu chiếc thẻ này nhất định không hề đơn giản.

Một quyển sổ nhỏ rơi xuống trước mặt Vệ Minh.

"Đây là tội lỗi của anh, tôi nghĩ anh nên chỉ đứng nhìn, bất luận là như thế nào, thì anh chết cũng không oan đâu."

Đối mặt với thiên sứ tội lỗi, anh ta vẫn còn ngoan cố chống cự, nhưng đối mặt với tấm thẻ đen này, anh ta biết chắc chắn thứ mà mình đang phải đối mặt là cái chết.

Vệ Minh muốn quỳ xuống cầu xin, Kiếm Thiên lại cử động.

Thanh kiếm xuất hiện, cơ thể của Vệ Minh giống như mất hết sức, mềm nhũn.

Đầu nhìn về phía Ma Lão Nhị.

Tiếp đó, ngã rầm xuống đất, máu dần dần chảy ra.

Lúc này, Hoa Tỉ bị người khác mang vào.

Ánh mắt Hoa Tỉ trống rỗng như cái xác không hồn.

Thờ ơ nhìn thi thể của Vệ Minh.

Lại nhìn về phía Ma Lão Nhị, con ngươi lóe lên đầy tức giận.

Hoa Tỉ nhìn về phía Tần Nguyên Vũ, nói : "Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, nhưng tôi có một thỉnh cầu."

Khóe miệng Giang Viêm nở ra nụ cười lạnh, chẳng trách lúc tiêu diệt Loan Tử lại không tìm thấy Hoa Tỉ, tìm kiếm hơn nửa ngày cũng không thấy đâu.

"Tôi muốn mạng của ông ta!"

Hoa Tỉ nhìn về phía Ma Lão Nhị, sát khí đằng đằng.

"Con yêu tinh kia, mày cũng muốn gϊếŧ tao, đợi tao giải quyết xong mấy tên này, rồi tao sẽ chơi chết mày."

Ma Lão Nhị không còn đường lui, từ dưới bàn rút ra một cây đao dài.

Lúc biết được thiên sứ tội lỗi ở đây, Ma Lão Nhị đã biết mình sẽ không thoát được.

Nhất là lúc nhìn thấy Vệ Minh đầy khác thường, gã ta càng hiểu được, Kiếm Thiên quá nhanh, bản thân ngay cả tư cách phản kháng cũng không có.

Ma Lão Nhị hối hận, hối hận lúc đầu đã không nghe lời của Vệ Minh, khăng khăng đòi đến thành phố Lăng.

Nếu trước đó điều tra cho rõ...

Đáng tiếc, không có nếu như.

Nhưng chết ở trong tay của Hoa Tỉ, gã thật sự không cam lòng.

Giang Viêm gật đầu.

Kiếm Thiên ném cho cô ta một con dao găm, rồi lui về phía sau hai bước.

Hoa Tỉ nhặt con dao găm lên, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, như lên cơn điên rồi lao về phía Ma Lão Nhị.

Dù sao cũng là phụ nữ, Hoa Tỉ đương nhiên không phải là đối thủ của Ma Lão Nhị.

Kiếm Thiên nghiêng người một cái, nắm được yết hầu của Ma Lão Nhị.

Rõ ràng có thể một đao lấy mạng của ông ta, nhưng Hoa Tỉ lại không làm.

Dao găm đi lệch, đâm vào vai của Ma Lão Nhị .

Hoa Tỉ chính là không muốn gϊếŧ Ma Lão Nhị, rút ra dao găm ra, nhe răng cười.

Một dao hạ xuống, Ma Lão Nhị tuyệt tự tuyệt tôn, ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết.

Lại một dao hạ xuống, chặt đứt gân tay của Ma Lão Nhị, máu tươi bắn ra.

Hoa Tỉ như phát điên, không ngừng đâm vào rút ra, máu tươi tuôn ra không ngừng.

Đến khi gã ta ngã xuống đất ngất đi, cả người Ma Lão Nhị không có một vết thương trí mạng nào.

Hoa Tỉ thở hổn hển, suy sụp ngã xuống đất, bả vai run lên trông cực kỳ bi thương.

Cô sụt sịt, lau mặt: "Gϊếŧ tôi đi."

Môi Tần Nguyên Vũ giật giật, Hoa Tỉ vô cùng quyến rũ ngày nào giờ đã rất tàn tạ.

Nhìn về phía Giang Viêm, cho dù muốn tha cho Hoa Tỉ, nhưng anh ta lại không thể tự mình làm chủ được.

Giang Viêm nói: "Làm người tốt đi."

Hoa Tỉ ngẩng mặt, nhìn về phía Giang Viêm: "Anh không gϊếŧ tôi?"

Giang Viêm gật đầu: "Cô đã chết một lần rồi."

Xoay người rời đi, Giang Viêm nói: "Đưa Ma Lão Nhị về thành phố Tỉnh."

Nhìn bóng lưng của Giang Viêm, con ngươi của Hoa Tỉ lóe lên tia sáng.

Ngồi vào trong xe, Tần Nguyên Vũ hỏi: "Anh Giang, vì sao lại..."

"Vì sao không gϊếŧ cô ta?" Giang Viêm cười nhạt không trả lời.

Hoa Tỉ dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, Giang Viêm cũng không phải là thổ phỉ thích lạm sát người. Hơn nữa, Hoa Tỉ là phụ nữ bị ép trở thành gái điếm.

Chỉ điểm này thôi cũng là điểm chí mạng của cô ta rồi.

Huống hồ Hoa Tỉ khác với Tần Nguyên Vũ.

Cô ta trở thành người đàn bà của đại ca là do vận mệnh đã sắp xếp, không phải là ý muốn của cô ta, có thể nói bị ép vào hoàn cảnh này.

Mỗi người đều chuyện riêng của chính mình, có những lúc không thể tự mình làm chủ được, hơn nữa người tạo ra chuyện này cũng có thể chẳng phải do bản thân mình.

Bị Ma Lão Nhị chà đạp trong thời gian dài như vậy, đối với cô ta mà nói đã là đã một loại trừng phạt rồi.

Nhìn bầu trời đêm tối đen như mực, ánh mắt của Giang Viêm càng thâm trầm hơn.

Giang Viêm hỏi: “Chọn được người chưa?"

Kiếm Thiên yên lặng gật đầu.

Giang Viêm nói: "Vậy bắt đầu đi."

Con ngươi của Tần Nguyên Vũ lóe lên, khóe miệng không tự giác lộ ra ý cười.

Giang Viêm từng nói, thành phố Lăng không được phép có sản nghiệp mờ ám nữa.

Tần Nguyên Vũ đã thông báo cho từng thế lực ngầm một.

Kết quả lại bị cười cho một trận.

Giờ phút này, chính là lúc cho bọn người này biết hậu quả.

Tần Nguyên Vũ sắp xếp tất cả đại ca của các thế lực ngầm trong thành phố Lăng thành một danh sách, gửi đi cùng một tin tức.

Tuyên bố cho bọn chúng trong vòng năm phút, nếu không bãi bỏ toàn bộ cơ sở kinh doanh mờ ám, thì Tần Nguyên Vũ đành phải áp dụng bước tiếp theo của kế hoạch hành động.

Giang Viêm lạnh nhạt nói: "Đưa tôi về, vợ tôi đang đợi."

Vốn tưởng rằng Giang Viêm sẽ cùng hành động với họ, không ngờ anh ấy lại phải về nhà với vợ.

Mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, không thấy phiền sao?

Trên công trường đang lưu truyền một câu nói, thà bị Giang Viêm đánh chết, cũng đừng có làm Tiên Dao phải trừng mắt.

Nếu dám làm Cố Tiên Dao không thoải mái dù chỉ là một chút thôi, thì sẽ bị Giang Viêm chặt ra làm tám khúc đó.

Giang Viêm đúng là chiều vợ đến điên rồi.

Ở trong một phòng riêng của một hộp đêm, các cô gái đi đi lại lại, múa hát điên cuồng.

Ba lão đại của ba thế lực vừa nhận được tin nhắn của Tần Nguyên Vũ.

Một trong ba gã đã uống tới mức ngà ngà say, đầu lưỡi cứng ngắc cười lạnh: "Tên Tần Nguyên Vũ này có phải bị điên rồi không?"

"Nó tưởng mình là đại ca chắc?"

"Uống hai chén thôi đã tự cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất à.”

Mặt của Cá Mập tròn như mặt trăng, lồi lõm, ánh mắt tàn nhẫn: "Báo Tử, chuyện này còn nhịn được sao? Còn nhịn nữa là nó leo lên đầu chúng ta ngồi đó."

Người được gọi là Báo Tử ngửa đầu uống cạn ly rượu, cười nói: "Tao chỉ mới vứt ra cho nó một cái gậy nhỏ, nó đã muốn xử lý toàn bộ cơ sở kinh doanh mờ ám rồi."

"Cứ chờ mà xem, không bao lâu nữa, thằng này sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, ở đó nó có thể trở thành đại ca của chính mình rổi."

"Chỉ cần nó muốn thì làm viện trưởng cũng được ấy chứ.”

"Ha ha..."

Mặt sẹo nhếch miệng: "Dọn sạch các cơ sở kinh doanh ngầm, vậy anh em của chúng ta lấy gì mà sống? Ai nuôi chúng ta?”

Báo Tử kỳ quái nói: "Đại ca nói đó, anh ta sẽ nuôi...""

"Ha ha..."

"Báo Tử, anh càng ngày càng cợt nhả đó."

Báo Tử lắc đầu: "Tao không phải đại ca, cậu ta không đi bán, thì lấy gì nuôi chúng ta."

Trên xe, Tần Nguyên Vũ thấy tin nhắn của Báo Tử, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa.

Sắc mặt anh ta trầm xuống: "Đi tìm Báo Tử..."

Tần Nguyên Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa.

Cho tới nay, thành phố Lăng vốn đã rồng cá lẫn lộn, thế lực lớn không có, thế lực nhỏ thì không ngừng cạnh tranh với nhau.

Giang Viêm phải làm một cuộc thanh trừng lớn, thành phố Lăng cần thay đổi thời tiết rồi.

Đá văng cửa phòng, Tần Nguyên Vũ dẫm lên mảnh thủy tinh, chậm rãi đi vào.

Thấy người đến là Tần Nguyên Vũ, mặt mày ba tên trở nên vặn vẹo cực kỳ dữ tợn.

"Tần Nguyên Vũ, mày đến tìm chết à?"

Tần Nguyên Vũ hừ một tiếng, đặt dao lên phía trước, mặt sẹo còn chưa kịp phản ứng thì đã ăn ngay một phát vào eo.

Anh ta vỗ vỗ bả vai của mặt sẹo: "Tao đến tiễn mày một đoạn."

Trong ánh mắt mặt sẹo lộ ra hoảng sợ, vô cùng kinh hãi, nói đánh là đánh, trước khi đánh không nên nói chuyện chút sao?

Máu tươi chảy ra, mặt sẹo ngã xuống đất.

Mặt sẹo chỉ vào Tần Nguyên Vũ: "Mày... sao mày..."

Tần Nguyên Vũ vung một dao, cắt đứt yết hầu của gã.

Đến chết, mặt sẹo cũng không biết tại sao Tần Nguyên Vũ phải làm như vậy.

Khóe miệng của Cá Mập và Báo Tử co rút, lạnh cả sống lưng, tỉnh cả rượu.

Nhìn đám người như hổ rình mồi phía sau Tần Nguyên Vũ, hai người biết, lần này không ổn rồi, Tần Nguyên Vũ tới là để gϊếŧ người.

Cá Mập cắn răng: "Họ Tần kia, mày muốn gì?"

Tần Nguyên Vũ rút đao ra, đá mặt sẹo sang một bên.

Anh ta lạnh nhạt nói: "Thành phố Lăng, không thể có các cơ sở kinh doanh ngầm nữa. Tao đã đưa ra tối hậu thư rồi mà."

"Mày nghĩ mày là ai?" Sắc mặt Cá Mập xanh mét, biết anh ta là đao phủ rồi mà vẫn cứng miệng, cắn răng quật cường nói: "Hôm nay rơi vào tay mày là do chúng tao đen đủi, nhưng chuyện ở thành phố Lăng này không đến lượt Tần Nguyên Vũ mày quyết định."

"Có bản lĩnh thì tìm chỗ nào đó chúng ta đấu đơn một trận, phương thức đấu cho mày quyết định.”

"Thế nào?"

Tần Nguyên Vũ đá một phát vào cạnh bàn, cười nhạo: "Mẹ mày lúc sinh ra mày có phải rất khó sinh không? Nên não bị kẹp hỏng luôn rồi?”

"Ai muốn đấu đơn với mày chứ."

"Trong cái thế giới ngầm của thành phố Lăng này, tao đây chính là muốn quyết định đấy." Tần Nguyên Vũ nghếch mặt lên ngạo nghễ cười lạnh.

Có Giang Viêm là chỗ dựa ở phía sau, Tần Nguyên Vũ chả sợ cái gì, huống hồ hiện giờ Kiếm Thiên còn đang đứng ở đằng sau mình.

Tuy nói là cáo mượn oai hùm, nhưng Tần Nguyên Vũ đúng là có tư cách để ngang ngược kiêu ngạo.

Phụ trách nhiệm vụ làm màu rất tốt.

Cá Mập rút ra một con dao găm, bày ra tư thế: “Hôm nay tốt nhất là mày hãy cố mà gϊếŧ tao, nếu để tao còn sống thì mày sẽ không được chết tử tế đâu.”

"Mày nghĩ là tao không dám chắc?”

Tần Nguyên Vũ mới vừa mở miệng, thì có một bóng người lướt qua.

Kiếm Thiên cử động rồi, một tiếng kiếm vang lên, Cá Mập dường như không thể tin được, chậm rãi cúi đầu nhìn ngực của chính mình.

Trên ngực đã xuất hiện một cái lỗ, máu tươi tuôn ra.

Cá Mập ngã xuống đất, cơ thể co rúm, gắt gao nhìn chằm chằm Kiếm Thiên, sắc mặt sợ hãi cực độ.

Anh ta nhìn hình ảnh thiên sứ tội lỗi bằng máu trước ngực Kiếm Thiên, yết hầu giống như bị cái gì đó chặn lại, tầm mắt dần dần mơ hồ.

Tần Nguyên Vũ xoa đầu nhìn về phía Báo Tử.

Báo Tử cả người run rẩy, một dòng nước ấm chảy từ ống quần xuống đất.

Đây… quá độc ác.

Từ lúc Tần Nguyên Vũ bước vào cửa, chỉ nói mấy câu mà đã gϊếŧ chết hai người.

Nhìn về phía Kiếm Thiên, đồng tử của Báo Tử rụt lại, anh ta là người sao? Làm sao có thể nhanh như vậy.

Không ai thấy rõ rốt cuộc Kiếm Thiên đã dùng vũ khí gì để xử lý Cá Mập.