Khóc được nửa chừng, Tiểu Lệ lại đứng thẳng lên, sụt sùi cái mũi: "Cậu không quan tâm chúng tôi cũng được, tôi không làm khó cậu. Tôi có thể đi tìm Minh Uy, Minh Song và Minh Thành."
"Tôi sẽ đi tố cáo cậu với bọn họ, vì ép Mậu Tổ giao ra cổ phần tập đoàn Cố Thị mà cậu khiến cho ông ấy trở thành thế này."
"Tôi không có được một đồng nào từ cậu, công ty cũng không lấy được, vậy tôi muốn cậu..."
Còn không đợi Tiểu Lệ nói xong, Cố Minh Giai đã đạp một phát khiến Tiểu Lệ ngã nhoài ra đất.
"Cô tưởng cô là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một người bạn giường mà tôi tìm cho ông cụ, một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ ngủ cùng ông mà thôi."
"Thật sự tưởng rằng ngủ với ông cụ mấy ngày là đã có thể làm chủ nhà họ Cố rồi sao?"
"Cậu dám đánh tôi?" Tiểu Lệ đứng lên, giương nanh múa vuốt như muốn ăn tươi nuốt sống Cố Minh Giai.
Cố Minh Giai giơ đôi bàn tay ra điên cuồng đánh, trút hết nỗi khổ cả đêm qua, nỗi hận đứa con trai bị đưa đi, toàn bộ trút hết lên người Tiểu Lệ.
Đánh mệt rồi mới dừng tay lại, thở hổn hển: "Cho cô hai sự lựa chọn."
"Tiếp tục sống cùng với ông cụ, muốn làm gì thì làm, muốn sống muốn chết không liên quan gì đến tôi."
"Hoặc là cầm 500 nghìn, lập tức cút khỏi đây."
Cố Minh Giai thật sự sợ Tiểu Lệ sẽ cứ tiếp tục gây sự, tốn chút tiền dàn xếp cho ổn thỏa cũng là bất đắc dĩ.
Tiểu Lệ cũng thật thông minh, nhìn chằm chằm Cố Minh Giai đầy thù hằn.
Cuối cùng, vẫn là lựa chọn lấy tiền.
Một hai tháng kiếm được 500 nghìn, đối với một người phụ nữ hơn ba mươi ngoại hình không hề xuất chúng mà nói là quá nhiều rồi.
Đến nỗi có thể lấy được càng nhiều hay không, vậy phải xem xem những đứa con khác của Cố Mậu Tổ có muốn gây chuyện hay không.
Có tiền, tất nhiên là cứ cầm về tay cái đã.
Đuổi cổ Tiểu Lệ đi xong, Cố Minh Giai lạnh lùng nhìn Cố Mậu Tổ.
Cố Mậu Tổ thật sự ngốc rồi, nhận ra con trai của mình, liền ú a ú ớ muốn gần gũi thân cận.
Cố Minh Giai oán hận đầy mình, hất tay Cố Mậu Tổ ra, lại vung tay tát cho Cố Mậu Tổ một bạt tai.
Tiếng tát âm vang, Cố Mậu Tổ sửng sốt một hồi lâu, vừa cảm thấy đỡ đau hơn một chút, ánh mắt nhìn Cố Minh Giai đã mang theo sợ hãi.
"Ông đã già cả rồi, sớm giao tập đoàn Cố Thị cho tôi không phải tốt rồi sao?"
"Ngoại trừ tôi, mấy đứa con ngu đần ngớ ngẩn kia của ông, ai có thể gánh vác nổi tập đoàn Cố Thị?"
"Nhìn xem, bây giờ lại thành cái trò gì đây?"
"Ông đây trong tay chỉ còn có 60% cổ phần."
Cố Minh Giai gào thét điên cuồng: "60%, chỉ còn lại 60%!"
Vừa định giơ tay đánh, Cố Mậu Tổ cuộn tròn người lại che lấy mặt, vô cùng hoảng loạn, không dám nhìn Cố Minh Giai.
Cố Minh Giai thở dài rồi nói: "Tự làm tự chịu!"
Rời khỏi biệt thự Ngân Hồ, đều không tìm thấy mấy người Cố Minh Uy. Sau đó, Tiểu Lệ tìm đến tập đoàn Tiên Dao.
Cố Tiên Dao bận tối mày tối mặt.
Cô cho người liên hệ với nhà họ Chương, đối phương lập tức tỏ vẻ sẵn sàng chuyển nhương cổ phần với giá thấp.
Cùng lúc đó, vì cũng có đủ tài chính, sau khi Cố Tiên Dao thương lượng với Tô Cảnh Thắng đã đưa ra quyết định, hạ giá bán với sản nghiệp liên ngành tập đoàn Tiên Dao với mức giá thấp hơn thị trường.
Một bên mua, một bên bán, bận chết đi được.
Nghe nói thư ký sinh hoạt của Cố Mậu Tổ muốn tìm mình, Cố Tiên Dao do dự từ chối gặp.
Rời khỏi nhà họ Cố, lời nói của Cố Mậu Tổ đích thực tuyệt tình, Cố Tiên Dao chẳng qua chỉ là một cục nợ lỗ vốn, nếu không thể lợi dụng được việc kết thông gia để bám hơi, thì bồi dưỡng cô chỉ có thể lỗ vốn.
Tiểu Lệ không vào được cửa chỉ có thể rời đi.
Cố Tiên Dao thần sắc u buồn, mặc kệ nói như thế nào, Cố Tiên Dao có cảm tình rất sâu với Cố Mậu Tổ. Giang Viêm phải cười, an ủi vài câu mới đỡ một chút.
Thông qua lần Cố Tiên Dao bị bắt cóc này, Giang Viêm ý thức được rằng những kẻ ngu xuẩn vô tri có biết bao nhiêu lá gan.
Lập tức thành lập ra người Kiếm Tự Môn để bảo vệ tốt mấy người Cố Tiên Dao.
Phía tây, cao ốc của tập đoàn Tiên Dao đang thi công.
Giang Viêm mang đủ rượu và thức ăn, tạm cho nghỉ công trình, mời mọi nười ăn cơm để bày tỏ cảm ơn.
Nhất là Lục Mao, một đứa trẻ rất thông minh, là người đầu tiên tìm ra được tung tích của Cố Tiên Dao.
Người của Kiếm Tự Môn tuy rằng lấy một địch trăm, nhưng dù sao đi nữa thì vẫn là ít người, Giang Viêm tính toán dùng cho tốt đám người hỗn tạp này.
Ăn uống no nê xong, mỗi người đều được Giang Viêm phát tiền thưởng.
Lục Mao được nhiều tiền nhất, cả một tệp dày, khiến bao người phải ghen tị.
Cả đám đều nhìn Giang Viêm với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, trong lòng đã coi Giang Viêm là đại ca.
Ngày trước, được thấy tiền đầy túi luôn là cảm giác tuyệt vời nhất.
Trên thực tế cùng với lão đại lăn lộn mấy năm cũng không được bao nhiêu tiền.
Hiện giờ, không có việc thì đi khuôn vác gạch, có việc thì đi đánh nhau. Giang Viêm hào phóng, chỉ cần trả công hậu hĩnh, tiền sẽ giống như bông tuyết cứ thế bay vào túi.
Càng quan trọng hơn là hiện giờ ra đường ăn mặc đoàng hoàng rồi.
Trong túi lại có đủ tiền, cảm giác chính mình là người đẹp trai nhất.
Liếc nhìn một vòng, hiện giờ ở công trường, người liên quan đến Tần Nguyên Vũ có chừng ba, bốn trăm người.
Giang Viêm nói: "Hiện giờ người có nhiều tiền nhất ở công trường này là Lục Mao, nói như vậy không sai chứ?"
Mọi người đều nhìn Lục Mao với ánh mắt hâm mộ, nhưng hâm mộ cũng vô dụng, tất cả mọi người đều hiểu được, dù là chuyển gạch hay là giúp đỡ tìm người, Lục Mao đểu là người tích cực nhất.
Nỗ lực mới có đền đáp.
Giang Viêm lại nói: "Muốn kiếm được nhiều tiền hơn không?"
Tất cả mọi người đều sáng mắt lên, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Giang Viêm.
Giang Viêm lắc đầu: "Nhưng các cậu quá yếu, ra ngoài chỉ có thể bị chịu đòn thôi."
Lục Mao hô to: "Anh Giang, anh giỏi như vậy, hay là dạy chúng em đi."
"Các cậu không xứng."Giang Viêm nói là sự thật.
Tất cả mọi người đều không dám có ý kiến.
Giang Viêm kéo Kiếm Huyền ở bên cạnh ra: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bảo Kiếm Huyền huấn luyện cho các cậu."
"Đội đầu tiên tôi chỉ cần 20 người, trong đám các cậu, 20 người mạnh nhất sẽ được tôi lập tức sắp xếp nhiệm vụ kiếm được nhiều tiền."
"Nếu như vẫn còn người muốn kiếm tiền, chỉ có thể ở đội hai, ba."
"Nhưng đội thứ nhất vẫn sẽ là đội kiếm được nhiều tiền nhất, nhiệm vụ phải làm cũng là nhẹ nhàng nhất."
Mọi người đều mở to hai mắt, bản lĩnh của Kiếm Huyền bọn họ đều đã nhìn qua, thoạt nhìn thì là ở một cấp bậc khác với Giang Viêm, nhưng dù sao đều là một người phi phàm mà bọn họ không thể đánh lại.
Tần Nguyên Vũ cẩn thận nhìn Giang Viêm, nhỏ giọng hỏi: "Anh Giang, em..."
"Cậu cũng muốn được huấn luyện, vẫn còn chưa đủ mất mặt phải không?"
Thật ra thì, nói thế nào thì Tần Nguyên Vũ cũng là lão đại của những người này, cùng nhau huấn luyện thực sự là không có gì, nhưng nếu như bị đàn em của mình vượt qua thì sẽ mất mặt lắm.
Giang Viêm nói: "Cậu có nền tảng rồi, khác với những người này. Đi tìm Kiếm Thiên, lúc cậu ta dạy học trò có thể thuận tiện dạy cho cậu."
Tần Nguyên Vũ tức khắc cười tươi như hoa.
Tất cả đám người xã hội đen được chia thành hai nhóm, nhóm thứ nhất là đội ngũ mà trước kia do Tần Nguyên Vũ dẫn dắt, một nhóm khác là được tuyển vào.
Đàn em của Tần Nguyên Vũ tự cho mình là dòng chính thống, mà đội ngũ còn lại đại biểu là Lục Mao cũng tự cho là mình năng lực hơn người, hai bên đều nhìn nhau không vừa mắt.
Giang Viêm không bận tâm, loại quan hệ cạnh tranh này có lẽ sẽ khiến họ càng thêm nỗ lực.
Trước có nhà họ Chương bán tháo tài sản, sau có Cố Tiên Dao bán phá giá kiếm tiền.
Thành phố Lăng lại dấy lên một làn sóng giao dịch dữ dội, chỉ có điều tài sản của nhà họ Chương thì vẫn không có người nào ngó ngàng đến.
Việc này, Ma Lão Nhị cũng nghe nói rồi.
Gã nằm ngửa ra giường, tùy ý để cho mấy người lành nghề thân hình mềm mại uốn éo hầu hạ xoa bóp mát xa, nghiêng đầu nói với Vệ Minh: "Người anh em à, xem ra anh đoán đúng rồi. Tập đoàn Tiên Dao đúng là có quan hệ với Tần Nguyên Vũ."
"Mẹ nó, dùng một mụ đàn bà chắn phía trước để lừa người."
"Chẳng qua con nhỏ kia..."
Ma Lão Nhị liếʍ liếʍ môi: "Ngon phết! Nếu có thể chơi mấy ngày.... Hahaha..."
Vệ Minh hừ một tiếng: "500 triệu, bọn họ thực sự sẽ đưa sao?"
500 triệu cũng không phải khoản tiền nhỏ, Tần Nguyên Vũ làm sao có thể chia cho người khác được chứ?
"Cậu ta dám không đưa, tôi sẽ diệt cả nhà cậu ta."
Ma Lão Nhị cười lạnh, ánh mắt dần hiện lên sắc bén: "Chờ vài ngày nữa, trước tiên lấy được tiền, sau đó mới phế Tần Nguyên Vũ đi. Cái chết của chú ba chắc chắn là do cậu ta làm, cậu ta tưởng rằng bỏ chút tiền ra là có thể đổi được cái mạng của mình? Nằm mơ đi."
Một ngày, hai ngày, ba ngày,...
Đợi liên tiếp một tuần, Tần Nguyên Vũ vẫn không có tin tức gì.
Tập đoàn Tiên Dao gom góp vốn liếng không dưới một tỷ.
Sắp xếp một tên đàn em gọi điện thoại cho Tần Nguyên Vũ, xác định được thân phận của đối phương xong, Tần Nguyễn Vũ không chút khách sáo cúp luôn điện thoại.
Ma Lão Nhị đập mạnh xuống bàn, đích thân gọi điện thoại cho Tần Nguyên Vũ.
"Tần Nguyên Vũ, chuẩn bị tiền xong rồi thì mang đến đây cho tao."
"Nếu như đêm nay tao vẫn chưa thấy tiền, tao sẽ diệt cả nhà mày."
Ma Lão Nhị kích động đe dọa, lỗ mũi hướng ngược lên trời.
Vừa nghe đến là Ma Lão Nhị, Tần Nguyên Vũ thuận miệng mắng câu ngu ngốc rồi cúp máy.
Nghe thấy âm báo tút tút tút, Ma Lão Nhị chớp chớp mắt.
"Con mẹ nó, dám mắng tao?"
Ánh mắt Ma Lão Nhị trở nên hung tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Đợi tao ra tay, chắc chắn lấy mạng cả nhà mày."
Tần Nguyên Vũ cúp máy xong, quay sang nói với Giang Viêm: "Anh Giang, Ma Lão Nhị muốn gϊếŧ cả nhà tôi."
Giang Viêm nhíu mày, đồ đui mù này, chưa chết chưa biết dừng sao?
Từ thành phố Tỉnh đến thành phố Lăng giương oai, không thể để người này lại được.
Thành phố Lăng chính là địa bàn làm ăn của Cố Tiên Dao, Cố Tiên Dao không thể xử lý được lũ rác rưởi này, Giang Viêm nhất định sẽ tạo ra một môi trường ổn định cho cô ấy.
Gϊếŧ gà dọa khỉ, coi Ma Lão Nhị là con gà này là được rồi.
"Buổi tối chúng ta sẽ mang tiền cho anh ta."
Đưa tiền?" Thật đúng là tác phong của Giang Viêm.
Chẳng qua Ma Lão Nhị có dám cầm số tiền này hay không lại là một chuyện khác.
Cuối cùng phải trả giá bao nhiêu còn phải xem tâm trạng của Giang Viêm.
Đêm đến, một mảnh tĩnh lặng.
Trong căn phòng vang lên tiếng cười đùa, Ma Lão Nhị xách cái quần rồi đẩy cửa tiến vào.
Phòng bên cạnh, khuôn mặt Hoa Tỉ tiều tụy, quần áo bị xé rách, lộ ra từng vết xanh tím trên người.
Hoa Tỉ từng là đứng đầu trong giới ngầm ở thành phố Lăng, nay bị nhốt, suy bại thành đồ chơi của Ma Lão Nhị.
Mà thế lực của cô nay đã bị Ma Lão Nhị tiếp quản.
Hoa Tỉ giờ phút này mới thật sự nhận thức được giang hồ đẫm máu và tàn nhẫn đến mức nào.
Đàn em dưới trướng Hoa Tỉ đã mất đi lòng trung thành từng có, hoàn toàn khuất phục dưới uy quyền của Ma Lão Nhị.
Sai khiến đàn em mình mang theo và đàn em dưới chướng Hoa Tỉ, ngắn ngủi trong vài ngày Ma Lão Nhị đã chiếm được phân nửa địa bàn rồi.
Ma Lão Nhị hăm hở, đang cân nhắc xem làm thế nào để thống nhất thế lực ngầm ở thành phố Lăng.
Vừa phát tiết xong, Ma Lão Nhị lại bị mấy cô gái vây quanh.
Một ngày thần tiên bị đánh vỡ.
Tên đàn em phụ trách canh giữ bên ngoài vội vã xông vào.
"Anh hai, Tần Nguyên Vũ đến rồi."
Vừa dứt lời, Ma Lão Nhị và Vệ Minh đều sửng sốt.
"Cái gì? Tần Nguyên Vũ?"
"Thằng đó lại dám tìm tới đây, xem tao không gϊếŧ chết mày."
Ánh mắt Vệ Minh xảo quyệt, vội hỏi: "Mấy người?"
Tiểu Đệ đáp: "Ba người."
Vừa dứt lời, một tên đàn em đυ.ng cửa bay vào.
Tần Nguyên Vũ bước vào phòng.
"Ma Lão Nhị, nghe nói anh muốn tìm tôi đòi 500 triệu?"
"Haha, tôi mang tiền đến cho anh đây."
Sắc mặt Ma Lão Nhị xanh mét, híp híp mắt, gắt gao nhìn Tần Nguyên Vũ.
Đưa tiền?
Thái độ này của Tần Nguyên Vũ chẳng khác nào là đến đòi nợ.
Trông về phía sau Tần Nguyên Vũ, chỉ có Giang Viêm và Kiếm Thiên.
Có ba người mà dám xông vào hang hổ, thật đúng là chán sống.
Vệ Minh cũng đã chú ý đến hai người Giang Viêm.
Hai người kia, mang lại cho anh ta một loại cảm giác chẳng lành.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, vẫn thấy hết sức bình thường.