Chương 39: Quyết định của Hàn Tụng.

Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, ông Tề không hề nhận ra rằng, tính mạng của ông ta sẽ rơi vào tay một kẻ ngốc mà ông ta chưa từng coi ra gì.

Người mà ông ta coi là kẻ ngốc này quá mạnh, mạnh đến mức vượt qua cả phạm vi mà ông ta nhận thức được.

Chỉ ngắn gọn hơn mười dòng, đã ghi chép hết một đời của ông Tề.

Đây từng là niềm tự hào của ông ta, vậy mà giờ lại là chứng cứ phạm tội.

Trong phòng giám sát, Mục Hoành rất tức giận, nhưng anh ta không dám ra khỏi cánh cửa này.

Giang Viêm, chính là kẻ tàn nhẫn đã gϊếŧ chết Sa Anh.

Chỉ có lặng lẽ chờ đợi ở phòng giám sát này, anh ta mới an toàn.

Bỗng nhiên cửa phòng giám sát bị đá văng ra khiến Mục Hoành giật mình, trong lòng bỗng nổi lên dự cảm chẳng lành.

"Anh là ai?" Mục Hoành nhìn chằm chằm Kiếm Thiên, run rẩy hỏi.

Kiếm Thiên đội chiếc mũ lưỡi chai che kín mặt, lúc này còn chưa phải lúc để mọi người biết đến thân phận của Thiên sứ tội lỗi.

Kiếm Thiên tay cầm chiếc bút dài đang nhỏ máu, yên lặng không nói lời nào.

"Ken két..."

"A..."

Mục Hoành kêu thảm thiết, một bên cánh tay bị chiếc bút gõ cho gãy.

Phá bỏ ổ cứng giám sát xong, Kiếm Thiên xoay người rời đi.

Nhà họ Mục, Mục Khôn và Mục Yên ngồi yên thư giãn, bọn họ đang đợi, đợi tin tức từ ông Tề.

Mục Khôn vốn tưởng dùng một người có vóc dáng tương tự rồi trang điểm ăn mặc vào là có thể lừa gạt được người khác, lại không ngờ rằng tất cả mánh khóe ấy đều bị Giang Viêm nhìn thấu.

Giang Viêm bảo Mục Yên mặc đồ đẹp rồi thuê phòng khách sạn chờ anh, chẳng qua làm muốn làm nhục mặt nhà họ Mục.

Mục Yên dù xinh đẹp, nhưng Giang Viêm càng thích những cô gái có nội tâm thuần khiết hơn, mà Cố Tiên Dao chính là cô gái hoàn mỹ nhất trong lòng của Giang Viêm.

Cho dù Mục Yên cởi sạch đứng trước mặt, thì dù Giang Viêm sẽ có phản ứng sinh lý của đàn ông, nhưng chắc chắn anh sẽ không động vào cô ta vì ghê tởm.

Vốn tưởng ông Tề ra tay sẽ không để lộ sơ hở nào, nhưng không ngờ, cái bọn họ chờ đợi được lại là tin xấu.

Mục Hoành trở về với hai cánh tay buông thõng, còn ông Tề đã là một cái xác lạnh băng bị đóng đinh treo trên tường.

Đặc biệt là cái bảng tội trạng kia, khiến cho Mục Khôn như rơi vào vực thẳm.

Thiên sứ giương đôi cánh lấp lánh máu, đại diện cho một cái tên khiến cho thế lực ngầm phải khϊếp sợ, đó là Thiên thần tội lỗi.

"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào..." Mục Khôn không thể tin được đây là sự thật.

Thiên sứ tội lỗi xuất hiện, điều này chứng tỏ điều gì?

Giang Viêm chính là Thiên sứ tội lỗi.

Sắc mặt Mục Khôn trở nên tái nhợt, lảo đảo vài bước suýt chút nữa té ngã.

Ông Tề cũng đã chết rồi, thành phố Lăng có ai còn đồng ý ra tay vì nhà họ Mục, còn ai có thể trừng trị Giang Viêm?

Giờ phút này, Mục Khôn mới chính thức hiểu được, Giang Viêm chính là một con mèo, mà nhà họ Mục vẫn luôn là một con chuột.

Đùa giỡn chán rồi mới cắn chết.

"Cha..." Mục Yên đỡ lấy Mục Khôn.

"Con đề nghị lập tức liên hệ với nhà họ Mục ở phương Bắc."

Nhà họ Mục ở thành phố Lăng chẳng qua là một chi nhánh của nhà họ Mục ở phương Bắc, nghiêm túc mà nói, nhà họ Mục ở phương Bắc chưa từng công nhận sự tồn tại của họ Mục ở thành phố Lăng.

Năm đó ông nội của Mục Khôn là một đứa con bị nhà họ Mục ở phương Bắc đuổi ra khỏi dòng họ.

"Giang Viêm trở về, cha đã báo cáo với nhà họ Mục ở phương Bắc, nhưng đến giờ vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào."

Mặt Mục Khôn xám như tro tàn, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt nhà họ Mục sao?

Với thực lực mà Giang Viêm bày ra hiện tại, muốn tiêu diệt nhà họ Mục là dễ như trở bàn tay.

Nhưng Giang Viêm lại không làm vậy, cậu ta đang chơi trò mèo vờn chuột, lần lượt giẫm đạp danh dự của nhà họ Mục dưới chân.

"Cha, năm đó chúng ta chỉ vì chịu sự sai khiến của nhà họ Mục ở phương Bắc nên mới gia tay với nhà họ Giang, giờ Giang Viêm về tính sổ lên đầu của chúng ta, nhà họ Mục phương Bắc không thể không quản được."

Mục Khôn chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng tuyệt vọng, lắc đầu nói: "Diệt cỏ không trừ tận gốc, tai họa để lại nghìn năm."

"Con không tin." Mục Yên cắn môi, không cam lòng nói: "Con không tin nhà họ Mục phương Bắc không hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh này."

"Nhà họ Mục ở thành phố Lăng không còn nữa, chẳng lẽ nhà họ Mục ở phương Bắc có thể bình yên vô sự hay sao?"

Lúc này, người giúp việc cầm một bức thư vào cửa đưa cho Mục Yên.

Mục Yên xem xong, sắc mặt trắng bệch.

"Cậu ta nói cái gì?" Không cần hỏi, bức thư này chắc chắn là Giang Viêm đưa tới.

Bức thư chỉ viết vỏn vẹn một câu: Ngày mai tiếp tục!

Mục Hoành vừa nhìn một cái, nghiến răng nói: "Thật sự nghĩ nhà họ Mục không còn ai hay sao? Tao đi liều mạng với mày."

Mục Yên thấy vậy ngăn Mục Hoành lại, nói: "Nhất định phải cho nhà họ Mục ở phương Bắc biết, Giang Viêm chắc chắn sẽ ra tay với họ."

Mặt khác, mấy kẻ thăm dò trong khu biệt thự đều bị Hàn Tụng dễ dàng đuổi đi.

Hàn Cầm Hổ liếc nhìn về phía Giang Viêm: "Chúng ta nên tạm thời rời khỏi thành phố Lăng."

"Tại sao?" Hàn Tụng hỏi: "Cháu vừa mới bái Kiếm Thiên làm sư phụ mà."

"Vũng nước đυ.c này chúng ta không nên dây vào." Hàn Cầm Hổ vuốt ve bộ râu dài, đôi mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.

Hàn Cầm Hổ nhìn Hàn Tụng: "Ông chỉ có một đứa cháu trai là cháu, tốt hơn hết là không nên mạo hiểm."

Hàn Tụng không đáp lại, chậm rãi cúi đầu.

"Cháu muốn ở lại?" Hàn Cầm Hổ hỏi.

Hàn Tụng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Ông nội, ông đã từng nói, nhà họ Hàn cần đánh cược một phen."

"Nhưng cháu là người nối dõi duy nhất của nhà họ Hàn, haiz!" Hàn Cầm Hổ lắc đầu quay người rời đi.

Cơ hội luôn luôn đi cùng với nguy hiểm, Hàn Cầm Hổ còn không biết được thân phận thật sự của Giang Viêm.

Nhà họ Hàn thắng cược thì sẽ phất lên như diều gặp gió, nhưng một khi vấp phải sai lầm thì e là vạn kiếp bất phục.

Dáng người cao lớn của Hàn Tụng hướng về phía Giang Viêm, ánh mắt sắc bén.

Tuy rằng mới chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, nhưng so với bạn bè cùng trang lứa, Hàn Tụng trưởng thành hơn nhiều.

Trên vai của người thiếu niên này gánh vác gánh nặng mà lứa tuổi này không nên phải gánh vác.

Đêm đã khuya, ánh mắt Hàn Tụng càng trở nên kiên định.

Nếu như vận mệnh là một canh bạc lớn, Hàn Tụng đã đặt cược rồi.

Ngày hôm sau đối với Cố Tiên Dao là một ngày hiếm có được thoải mái.

Ném xuống chuyện của tập đoàn Tiên Dao, cùng với vợ chồng Tô Cảnh Thắng, một nhà bốn người hưởng thụ cuộc sống.

Mua một chiếc xe, trạm tiếp theo chính là trung tâm thương mại.

Hiện giờ trung tâm thương mại này đã là sản nghiệp của tập đoàn Tiên Dao, chỉ cần Cố Minh Na thích, hoàn toàn có thể tùy tiện lấy.

Có lẽ do phải trải qua những ngày tháng khổ cực quá lâu, đi dạo một vòng lớn vẫn là hai bàn tay trắng.

"Mẹ, cha sắp lên làm chủ tịch rồi, nói như thế nào cũng cần mấy bộ quần áo tốt, mẹ xem bộ kia như thế nào?"

Giang Viêm chỉ vào một gian hàng mang thương hiệu quốc tế hỏi.

Cố Minh Na do dự một chút, liếc nhìn Cố Tiên Dao.

Cố Tiên Dao thì quá hiểu con người Giang Viêm, căn bản có đắt hay không đều không bận tâm, huống chi hiện giờ cả cái trung tâm thương mại đều là của nhà mình.

Hơn nữa Tô Cảnh Thắng đích thực cũng chưa có quần áo để mặc đi ra ngoài.

Vì thế thuận theo lời của Giang Viêm nói: "Mẹ, con thấy đẳng cấp cũng được, mua cho cha mấy bộ đi."

Quần áo thật sự tốt đều là đặt sản xuất theo yêu cầu, thời gian nhanh chóng nhiệm vụ quan trọng, còn mua ở thương hiệu lớn thì chỉ có thể tạm coi là tương đương thôi.

Cố Minh Na miễn cưỡng đồng ý.

Lúc đang chọn quần áo, phía sau bỗng truyền đến tiếng cười lạnh.

"Tuy rằng đây không coi là thương hiệu lớn gì, nhưng đối với các người mà nói có phải là rất xa xỉ rồi không?"

Người nói chuyện chính là Cố Thượng, đang tay trong tay với một người phụ nữ to lớn như trâu.

"Thái Vân, đây là Cố Tiên Dao mà anh đã nói với em, tìm được chồng là một thằng lái xe đấy."

Mặt Sài Thái Vân rất to, mắt híp, mũi hếch lên trời, vừa nhìn đã biết là người ngang tàng kiêu ngạo, dát đồ hiệu từ đầu đến chân mà vẫn quê một cục.

Từ xa, Cố Thượng đã nhìn thấy cả nhà Cố Tiên Dao, tay nắm chặt, hận không thể ngay lập tức xé xác mấy người Cố Tiên Dao thành từng mảnh.

Nhớ tới cái tát mà Giang Viêm giáng xuống, anh ta vẫn có thể cảm giác được sự đau rát. Sự sỉ nhục mà Giang Viêm đem lại này, anh ta sẽ ghi nhớ cả đời.

Cố Minh Song bị Giang Viêm chơi một vố, 10% cổ phần của tập đoàn Cố Thị đã bị bán lỗ cho Kim Jeong Jun rồi.

Quan trọng nhất là huyết áp Cố Minh Song cao đến trực tiếp hôn mê bất tỉnh, xuất huyết não bị đưa vào bệnh viện, mặc dù giữ được mạng sống, nhưng vẫn để lại di chứng mắt lác miệng lệch, người cũng trở nên ngây ngốc hồ đồ.

Trên giường bệnh, Cố Minh Song luôn miệng mắng chửi Cố Tiên Dao và Giang Viêm.

Đương nhiên anh ta cũng đoán ra được, tất cả mọi chuyện đều là cái bẫy mà Giang Viêm và Cố Tiên Dao bày ra.

Hiện nay, Cố Thượng đã không còn muốn tranh đoạt sản nghiệp nhà họ Cố nữa, chỉ muốn làm con rể của nhà họ Sài ở thành phố Tỉnh, cả đời này không cần phải phấn đấu, ngồi mát ăn bát vàng.

Đến lúc đó, muốn có được tài sản nhà họ Cố dễ dàng hơn nhiều.

Sài Thái Vân chính là con gái duy nhất của nhà họ Sài. Đợi anh ta xử hết người lớn trong nhà họ Sài, rồi lại nghĩ cách đá đứa con gái xấu xí như Sài Thái Vân đi, tất cả mọi thứ của nhà họ Sài đều sẽ là của Cố Thượng.

Sắc mặt Cố Minh Na nhất thời trầm xuống, kéo chặt Tô Cảnh Thắng muốn rời đi.

Giang Viêm cản Cố Minh Na lại, vẻ mặt tươi cười đối diện với Cố Thượng: "Anh Cố, chẳng lẽ anh cũng thích bộ đồ này rồi sao?"

Cố Thượng hừ lạnh: "Những thứ rách nát thế này, tôi còn lâu mới thèm đυ.ng vào. Chỉ có mấy lũ quỷ nghèo hèn mấy người mới có thể mặc những thứ rác rưởi thế này."

Giang Viêm gật gật đầu: "Nếu đã như vậy, anh cũng đừng đến mấy cửa hàng rác rưởi này nữa, mấy bộ quần áo rác rưởi này thì xứ để cho những người như chúng tôi mua là được rồi."

"Người cao quý như anh, tại sao không đi xem hàng hiệu, lại cứ muốn đến loại cửa hàng tồi tàn thế này."

Cố Tiên Dao cũng chán ghét Cố Thượng, không muốn tốn nước miếng đôi co với anh ta.

Cô kéo Giang Viêm đi: "Đi thôi, phía trước còn nhiều thứ tốt hơn."

Cố Tiên Dao chẳng qua là muốn lấy cớ rời đi, nhưng Cố Thượng lại chế giễu: "Không mua nổi thì cứ nói thẳng ra, tìm nhiều cớ như vậy làm gì?"

Giang Viêm nhìn Cố Tiên Dao, trao đổi với nhau bằng ánh mắt xong.

Giang Viêm lại gật đầu: "Chúng tôi không mua nổi, lẽ nào anh có thể mua nổi?"

"À đúng rồi, nghe nói cậu hai bán cổ phần của tập đoàn Cố thị đi rồi, đúng không?

"Không còn cổ phần của tập đoàn Cố thị, chỉ sợ là các người không còn một xu để sống nhỉ?"

Nói xong, không hề để ý đến Cố Thượng, kéo Cố Minh Na: " Mẹ, mẹ xem mấy bộ quần áo này có được không?"

Cố Tiên Dao kéo Cố Minh Na đến một bên, nói thầm: "Bảo Giang Viêm giúp chúng ta chọn đi."

Giang Viêm ra vẻ rất hào phóng, chỉ vào một kệ hàng rồi nói với nhân viên: "Cô à, gói hết chỗ quần áo kia lại cho tôi."

"Tất cả sao?" Nhân viên bán hàng cũng sững sờ, đây là mua quần áo, lẽ nào không cần thử sao?

"Anh à, anh xác định là tất cả chỗ này sao?"

Cố Thượng cười nhạo: "Hừ, mẹ nó, diễn giỏi thật đấy, nghịch dao trong quần cũng không sợ cắt phải trứng à?"

Nhân viên bán hàng như đang nằm mơ vậy, không xác định được vội hỏi lại cẩn thận: "Anh à, là gói toàn bộ lại sao?"

Giang Viêm vẻ mặt không vui: "Thế nào, cô cảm thấy tôi nghèo hơn so với một số người sao?"

"Trên đời này, luôn luôn có những kẻ tự cho là mình có tiền, chỉ biết nói người khác nghèo, nhưng thật ra trong túi thì lại sạch bóng đấy."

Giang Viêm lại nói thầm bằng giọng mà Cố Thượng có thể nghe thấy được: "Rõ ràng là không mua nổi còn giả vờ giả vịt."

Cố Thượng phẫn nộ, sốt sắng, nghiến răng gầm lên: "Cô kia, gói hết quần áo trong tiệm cô lại cho tôi, tôi lấy hết.”

"Haiz, không tiếp tục giả bộ nữa à?" Sắc mặt Giang Viêm trầm xuống: "Tất cả số quần áo này đều là tôi chọn trước rồi, nếu anh muốn mua thì chọn những đồ mà tôi đã bỏ lại đi."

Cố Thượng nói xong liền hối hận, tuy rằng anh ta có thể mua nổi, nhưng mua nhiều quần áo như vậy về để làm gì? Lẽ nào chỉ vì để chọc tức Giang Viêm?

Trên thị trường có nhiều quần áo như vậy, Giang Viêm có thể mua ở chỗ khác được.

Nhân viên bán hàng hơi mông lung, không xác định được lời Cố Thượng nói có phải là thật không, nếu như là thật, chỉ riêng phần trăm doanh thu đã ngang với lương bình thường làm một năm không ngừng nghỉ rồi.

Cố Thượng không nói gì nữa, mặt tái mét hận đến mức không thể trốn đi.

Mua thì phung phí, không mua thì chắc chắn sẽ bị cả nhà Giang Viêm chế giễu.

Giang Viêm giục nhân viên bán hàng khẩn trương đóng gói xong, Cố Thượng chính là giả bộ giàu có.

Lúc này, Sài Thái Vân cuối cùng cũng lên tiếng, kéo lấy cánh tay của Cố Thượng, lấy ra một chiếc thẻ đen: "Anh yêu, không phải chỉ là mấy bộ quần áo rẻ tiền thôi sao? Chúng ta mua hết. Chỉ cần anh thích, mua cả cái cửa hàng này cũng chả sao."