“Chờ đã.” Tần Nguyên Văn híp mắt nói: “Em trai à, không nên đến địa bàn của người khác để giải quyết việc của mình.”
"Anh nghĩ cần phải thông báo cho Ma Lão Tam một tiếng.”
Tần Nguyên Vũ khinh thường nói: "Em mà phải sợ Ma Lão Tam? Nếu như anh không ngăn cản, em sớm đã gϊếŧ anh ta rồi."
"Ngày nào cũng đi khắp nơi nịnh nọt..."
Nhìn biểu cảm đầy ẩn ý của Tần Nguyên Văn, Tần Nguyên Vũ đột nhiên hiểu ra, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh: "Anh, ý của anh là để cho Mã Lão Tam ra tay trước để thử trình độ của anh ta?"
"Vừa hay Mã Lão Tam nợ em một ân tình, bây giờ em sẽ đi tìm anh ta."
Tần Nguyên Vũ tìm đến cửa, Mã Lão Tam vui mừng chạy ra ôm lấy anh ta như ôm bạn gái, vẫy tay cho người mang cất đồng tiền mặt trên bàn đi.
Sau khi anh ta nói rõ mục đích mình đến, đôi mắt chuột của Mã Lão Tam đột nhiên trợn tròn lên: "Ai? Mẹ kiếp! Sao lại là tên Giang Viêm này nữa?"
“Lão Tam, anh có thù với người này à?” Tần Nguyên Vũ nhếch môi cười, như thế này thì mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn rồi.
Mã Lão Tam cười không thành tiếng: "Chưa từng gặp, nhưng có một vụ làm ăn khác cũng nhắm tới anh ta."
"Mẹ kiếp, cái tên cháu đích tôn của nhà họ Cố ấy, mới bị đá một phát đã bị mất của quý, mẹ kiếp! Đúng là đồ bỏ đi.”
"Lão Vũ..." đều là người cùng nghề, Ma Lão Tam cũng phải tôn kính gọi anh ta là anh Vũ.
"Sao anh lại có thù oán với tên Giang Viêm này thế?”
"…” Tần Nguyên Vũ không có biểu cảm gì.
Ma Lão Tam cười một cách bí hiểm: "Sớm nghe nói rồi, có phải người lái xe vào trung tâm thương mại không?"
"Xe chạy xộc vào như thế mà anh cũng có thể bình tĩnh được thế này, mẹ kiếp, đáng nhẽ ra phải thiến thằng ranh đó ngay tại chỗ luôn đi chứ.”
Tần Nguyên Vũ cười khan một tiếng, nhìn mắt Ma Lão Tam lóe lên tia độc ác, trong lòng thầm mắng, sớm muộn sẽ có một ngày sẽ cắt lưỡi chó của mi.
"Lão Tam, anh dự định khi nào thì bắt tay vào việc? Anh trước giờ là người làm việc rất nhanh gọn nha."
“Vội cái gì. Anh có vội cũng có ngủ được với anh ta đâu mà vội” Ma Lão Tam thò tay vào cổ áo của cô gái bên cạnh, ngậm lấy điếu xì gà mà cô gái đưa đến: “Tiền chưa đến thì mấy anh em bên dưới cũng không thích làm việc."
Tần Nguyên Vũ chịu không nổi cái thái độ này của Ma Lão Tam, đều là đàn ông với nhau, khoe khoang cái khỉ gì chứ? Mở miệng là mẹ kiếp mẹ kiếp, làm cho người ta muốn cầm gạch phang chết anh ta.
Không vội? Ma Lão Tam muốn một việc nhưng lại được hai người trả công, còn đang muốn Tần Nguyên Vũ trả thêm tiền.
“Ma Lão Tam, lần trước anh nợ tôi một ân tình lớn.” Tần Nguyên Vũ tiếp lời Ma Lão Tam: “Anh đừng có mà vong ơn phụ nghĩa. Nếu anh bất nghĩa, thì anh em tôi cũng không khách sáo đâu.”
Nói xong, mặc kệ Ma Lão Tam như thế nào, anh ta quay người bỏ đi.
Cố Tiên Dao đang nói chuyện với Cố Minh Na, Giang Viêm đi vào nhà rồi đi vào trong phòng, xem ra là 2 mẹ con đang lén nói chuyện gì đó sau lưng Giang Viêm.
Tô Cảnh Thắng ra hiệu Giang Viêm ngồi xuống, nhìn chằm chằm Giang Viêm hồi lâu không nói gì.
Mặc dù bị bệnh nhiều năm như vậy, nhưng Tô Cảnh Thắng rất thông minh, bất kể là biệt thự hay giải thưởng, Giang Viêm đều là nhân vật chủ chốt trong mọi chuyện xảy ra trong hai ngày này.
Thậm chí có thể suy ra rằng Giang Viêm đã sắp xếp tất cả những điều này. Tô Cảnh Thắng không vạch trần, Giang Viêm cũng không giải thích.
"Cha, có gì thì cha cứ nói thẳng đi."
Tô Cảnh Thắng hỏi: "Mục đích cậu tiếp cận Tiên Dao là gì?"
“Cưới cô ấy, chiều chuộng cô ấy.” Giang Viêm trả lời đơn giản và trực tiếp.
“Tại sao?” Tô Cảnh Thắng hỏi.
"Bởi vì cô ấy là người con quan tâm nhất."
"Vì chuyện trên chiếc thuyền nhập cư trái phép năm năm trước."
Sắc mặt Tô Cảnh Thắng thay đổi rõ rệt, đột nhiên ông nhìn về phía cửa phòng.
Vẻ mặt lo lắng thấp giọng nói: "Làm sao cậu biết..."
“Làm sao con biết được Tiên Dao bị bắt cóc?” Giang Viêm cười nhạt: “Ở trên thuyền, cô ấy đã cứu mạng con.”
"Cha, con sẽ không làm hại Tiên Dao. Và sẽ đối xử tốt với cô ấy."
Đây là lời hứa của Giang Viêm, một lời hứa đã được đặt ra từ cách đây 5 năm.
Tô Cảnh Thắng im lặng, một lúc sau mới hỏi: "Tiên Dao biết không?"
“Cô ấy không biết.” Vì đã nói hết mọi chuyện, Giang Viêm cũng không có gì phải giấu giếm nữa: “Bây giờ Tiên Dao cảm thấy nợ con, cứ để con ở bên cạnh cô ấy thế này cũng tốt.”
Tô Cảnh Thắng gật đầu: "Chuyện của 5 năm trước đừng nói gì với ai."
Giang Viêm ngay lập tức hiểu rằng, dường như Cố Minh Na không biết chuyện năm đó Cố Tiên Dao bị bắt cóc.
Mẹ con Cố Tiên Dao từ trong phòng đi ra. Giang Viêm và Tô Cảnh Thắng liếc mắt nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu, từ nay về sau sẽ không ai nhắc tới chuyện này nữa.
Chi nhánh thứ năm đã chính thức đi vào hoạt động. Cố Tiên Dao là tổng giám đốc, Ngô Vân cung cấp công xưởng và vốn.
Trong nửa ngày, các chuyên gia được điều từ Tập đoàn Ngô Thị đã đủ để phụ trách các vị trí chức vụ của chi nhánh thứ năm. Hợp đồng hợp tác dự án khu công nghiệp với bên Hàn Quốc cũng chính thức được đặt trước mặt Cố Tiên Dao. Giang Viêm đã nói Kim Jeong Jun sẽ hợp tác với tập đoàn Cố thị, nhưng anh lại không nói đó là chi nhánh hay trụ sở chính.
Anh em nhà họ Cố chờ đợi, sớm muộn gì cũng có tin tức đến.
“Giang Viêm, rốt cuộc anh và anh Ngô có quan hệ gì?” Cố Tiên Dao tò mò hỏi.
Giang Viêm không suy nghĩ thêm, có chút ngượng ngùng nói: "Hồi đó, anh nghèo rớt mồng tơi."
"Tình cờ gặp được Ngô Vân bị vô sinh."
"Anh ấy thấy anh ngoại hình ổn, anh tuấn tiêu sái..."
"Thôi thôi..." Cố Tiên Dao bịt tai lại, đánh chết cũng không tin anh nói.
"Anh có thể thay kịch bản khác được không?"
"Nghe vợ vậy!"
Giang Viêm vẻ mặt rất vô tội: "Rất lâu, rất lâu trước đây có một thiếu niên không xu dính túi, phong nhã hào hoa..."
"Dừng... anh im đi."
"Tuân lệnh vợ!"
"..."
Cố Tiên Dao không thèm để ý Giang Viêm nữa, vùi đầu vào nghiên cứu bản vẽ thiết kế. Hợp đồng được ký kết rồi sẽ phải chuẩn bị thi công, công việc tiếp theo mới chỉ là bắt đầu thôi. Cố Tiên Dao biết, nếu không có Giang Viêm thì tất cả chuyện này sẽ không tồn tại, chi nhánh thứ năm nói nó là của Giang Viêm cũng không quá.
Bây giờ không còn phải lo lắng về chi phí chữa bệnh và thuốc thang của Tô Cảnh Thắng nữa, càng không cần vì phí sinh hoạt mà khổ não.
Nhưng vẫn còn áp lực, chỉ sợ làm không tốt sẽ tổn thất.
Âm thầm hạ quyết tâm phải quản lý thật tốt, càng sớm báo đáp ân tình của Giang Viêm.
Chống cằm, nhìn chằm chằm Giang Viêm đang tập trung nghịch điện thoại di động, Cố Tiên Dao không biết mối quan hệ vợ chồng giả giữa bọn họ sẽ đi đến đâu.
Lúc này, anh em nhà họ Cố đều đã tập trung đầy đủ ở tập đoàn Cố thị, chờ mòn con mắt đến tận trưa cũng không nhìn thấy bóng dáng của Kim Jeong Jun.
Cuối cùng lại nhận được kết quả là Kim Jeong Jun đã ký hợp đồng với Cố Tiên Dao, và chi phí dự án đã tăng gần 20% so với giá thương lượng trước đó.
Cố Minh Uy ném chén trà trong tay vào tường, bàn cũng bị nhấc lên: "Dám lừa chúng ta, đáng chết!"
Trước đó, Cố Minh Uy đã rất tiếc đống tiền kia rồi, nhưng nếu xử lý được Giang Viêm mà tiêu tốn mấy trăm nghìn thì đúng là không đáng.
Vào lúc này, Cố Minh Uy lại cảm thấy tiền ít tiêu một ít cũng chẳng sao, nên thêm một ít tiền để Ma Lão Tam xử lý Giang Viêm đi. Ngàn nhát đao ngàn nhát chém đều không không xả được mối hận này.
"Chi nhánh đã đưa cho nó, dự án cũng mất luôn, có ai có thể đưa ra lời giải thích gì không?" Cố Minh Song cười lạnh.
“Ý anh là gì?” Cố Minh Thành đập bàn đứng dậy.
“Nghe không hiểu à?” Cố Minh Song cũng vỗ bàn đứng dậy.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Lúc này Cố Minh Uy trả lời điện thoại: "Sao? Cha khoẻ rồi? Thật không?"
Cố Mậu Tổ đã tỉnh lại rồi, căn bệnh kỳ lạ của ông đột nhiên khỏi rồi.
Ngay sau đó, mấy người Cố Minh Song cũng nhận được tin Cố Mậu Tổ một hơi ăn hết hai bát cháo và muốn gặp các con trai mình.
Đây là việc lớn, anh em nhà họ Cố lập tức chạy đến biệt thự Ngân Hồ.
“Chờ đã.” Cố Minh Giai đột ngột dừng lại.
"Tự nhiên cha lại khỏi bệnh, không phải nên gọi điện thoại cho em gái cùng đến thăm cha sao?"
Khi nghe điều này, Cố Minh Uy nổi giận đùng đùng: "Chú ba, ý của chú là gì?"
Cố Minh Song cũng nhìn chằm chằm, "Đừng quên, đến bây giờ cha vẫn không nhận đứa con gái Minh Na này."
"Tiên Dao càng sẽ tranh giành tài sản của nhà họ Cố."
Vẻ mặt của Cố Minh Giai luôn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại đầy vẻ khinh thường mấy người anh em này. Anh em cùng mẹ sinh ra, sao lại có thể đần độn như vậy.
Ông ta dửng dưng nói: "Các anh muốn tiếp tục thực hiện hợp đồng đó? Mỗi tháng mất không 500 nghìn?"
"Hay là để ông cụ chia một ít của cải cho con bé Tiên Dao?"
Mọi người đều lặng thinh.
"Nhân lúc cha tỉnh táo, hủy hợp đồng đi, nói không chừng ngày nào đó sức khoẻ của cha…”
Nếu tự nhiên Cố Mậu Tổ lại "nổi điên", anh em nhà họ Cố chỉ biết trơ mắt mà nhìn.
Cố Minh Giai nói không sai, bây giờ chỉ cần ông cụ nói một lời, hợp đồng đó chắc chắn sẽ bị vô hiệu. Hơn nữa việc này còn phải làm thật nhanh, để lâu sẽ xảy ra biến cố. Chi nhánh thứ 5 đã bị mất rồi, còn cái vỏ rỗng cũng không sao, nếu bắt bọn họ mỗi tháng lại mất đi 500 nghìn thì họ đau lòng chết mất.
Cố Minh Uy nghiến răng: "Liên lạc với họ và nói cha muốn gặp Minh Na, nhớ nói con bé mang theo hợp đồng đó."
"Đúng vậy, tìm một lý do hợp lý để họ phải mang theo hợp đồng. Chỉ cần nó bị xé rách tại chỗ, ai cũng không làm gì được."
Cố Minh Thành nắm chặt nắm tay cười lạnh: "Nếu cha biết cả nhà em gái lừa chúng ta như thế thì ông ấy sẽ làm gì nhỉ?”
"Còn nữa, Tiên Dao đã kết hôn. Thế hôn ước mà cha đã định ra cho nó..."
Toàn bộ công ty từ trong ra ngoài ai đấy đều bận rộn làm việc của mình, chỉ có Giang Viêm không có việc gì làm, nghịch điện thoại chán thì lại ngáp ngắn ngáp dài cả ngày.
Khi Cố Tiên Dao nhận được cuộc gọi của Cố Minh Na, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mới mừng rỡ.
Cô không kìm được nước mắt, cô vốn không có tình cảm với nhà họ Cố, chỉ có ông ngoại bao nhiêu năm đối tốt với cô, tận tình chỉ bảo cô.
Nghe nói phải mang theo hợp đồng, Giang Viêm nhíu mày. Nhưng Giang Viêm không nói gì, thời gian sẽ chứng minh tất cả đúng sai. Cả hai lên xe quay về nhà để đưa vợ chồng Cố Minh Na đến biệt thự Ngân Hồ. Dù bị đuổi khỏi nhà họ Cố, nhưng Cố Minh Na lại là một người con gái hiếu thảo, bà đã vui đến phát khóc khi nghe tin sức khỏe của cha mình đã được cải thiện.
Cô Minh Na thậm chí còn xúc động hơn. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Cố Mậu Tổ đề nghị được gặp mình. Cố Mậu Tổ tuy gầy chỉ còn da bọc xương, nhưng sau khi tỉnh dậy thì gương mặt của ông đã hồng hào hơn, tươi tỉnh hơn, không hề giống như vừa mới khỏi bệnh hiểm nghèo.
Cố Minh Na bước lên trước, vâng vâng dạ dạ gọi cha. Sau một hồi hỏi không ai trả lời nên đành phải lùi lại phía sau, sắc mặt phức tạp. Cố Minh Uy nhìn thấy Giang Viêm thì nghiến răng nghiến lợi, hận muốn xé Giang Viêm ra từng mảnh.
Giang Viêm cười gằn.
Cố Tiên Dao lao tới và nắm lấy cánh tay khô héo của Cố Mậu Tổ, Cố Mậu Tổ không biểu hiện gì.
“Tiên Dao.” Cố Mậu Tổ mở miệng, mặt lạnh tanh.
“Ông ngoại… sau này ông phải chú ý đến sức khoẻ, ông làm cháu sợ muốn chết…” Cố Tiên Dao lau nước mắt.
Cố Mậu Tổ giọng nghẹn ngào, "Nghe nói chi nhánh thứ năm đã được giao cho cháu?"
"Vâng..." Cố Tiên Dao nức nở, "Là mấy ông cậu..."
Cố Mậu Tổ không cho Cố Tiên Dao cơ hội thanh minh, rút
cánh tay về: "Đưa hợp đồng ra đây."
"Ông ngoại..." Vốn cô đã nghĩ ông ngoại sẽ bảo vệ mình, nếu không phải bị mấy anh em Cố Minh Uy đe dọa, Cố Tiên Dao sẽ không nghe theo đề nghị này của Giang Viêm.
“Mang lại đây!” Giọng của Cố Mậu Tổ lại lớn hơn mấy phần, trông rất tức giận, bộ râu hoa râm của ông ta run lên.
Cố Tiên Dao chậm rãi lấy hợp đồng ra, vô cùng đau khổ, người ông ngoại trước đây mình vô cùng yêu mến bây giờ lại không chịu nghe mình giải thích.
Cố Mậu Tổ đã giành được hợp đồng, nhưng anh ta thậm chí không nhìn đã đưa cho Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành cười nhếch mép thẳng tay xé bỏ luôn.