Chương 16: quá thất vọng

“500 nghìn một tháng, cháu đang muốn khoét rỗng tập đoàn Cố thị à?” Cố Mậu Tổ khiển trách.

"Đâu có." Cố Tiên Dao rơi nước mắt và nhìn chằm chằm vào Cố Minh Uy: "đều là ông ta ép cháu."

Cố Minh Song nghiêm nghị nói: "Tiên Dao, uổng cho mấy cậu trước đây đối xử tốt với cháu như vậy, giờ cháu lại ngậm máu phun người?"

“Cháu ngậm máu phun người?” Cố Tiên Dao đứng thẳng người, kiên cường nói. “Các cậu đã làm gì, trong lòng không rõ ràng sao?”

Cố Mậu Tổ liếc nhìn xung quanh, nhìn chằm chằm chất vấn, "Có chuyện gì?"

Không ai lên tiếng, trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở của Cố Minh Na, nét mặt của Tô Cảnh Thắng rất bình tĩnh, vỗ về an ủi bà.

Cố Minh Giai hắng giọng, bước tới tỏ vẻ bối rối: "Cha, bệnh của cha vừa mới khỏi. Những việc không hay này vẫn là để sau nói đi."

"Việc không hay?" Cố Mậu Tổ mở to mắt: "việc không hay của ai?"

Cố Minh Giai liếc nhìn Cố Tiên Dao, nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Tiên Dao... con bé... đã kết hôn rồi."

“Kết hôn?” Giọng Cố Mậu Tổ giống như nhận được tin gì đó rất bùng nổ, giọng cao ngất ngưởng “kết hôn với ai?”

Cố Minh Giai giả vờ khổ não và ấp úng nửa ngày không nói một chữ.

Cố Minh Uy nhìn chằm chằm vào Giang Viêm, ậm ừ: "Cưới một người lái xe, giống như em gái năm đó, cũng là về ở rể."

“Đồ khốn nạn.” Cố Mậu Tổ vô cùng tức giận, nhưng do mới khỏe lại nên vẫn còn khá yếu, chứ ông mà khoẻ một chút có lẽ đã nhảy vào đánh người rồi.

Mặc dù vậy, chộp lấy đồ thì điên cuồng ném về phía Cố Tiên Dao.

Cố Tiên Dao sợ hãi kêu lên, nếu như không trốn, Cố Mậu Tổ sợ là sẽ ném cô đến chết mất.

Anh em nhà họ Cố đều cười lạnh nhạt, cho dù Cố Tiên Dao có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.

Còn muốn chia tài sản nhà họ Cố với bọn họ, nằm mơ đi.

"Ông ngoại!" Cố Tiên Dao hét lên, "cháu kết hôn là do các cậu ép mà! Người cũng là do họ chọn cho cháu!"

Cố Minh Song lạnh lùng nói: "Chúng ta ép buộc cháu? Cháu bao nhiêu tuổi rồi, chúng ta bảo cháu làm cái gì thì cháu làm cái đó à?"

“Các cậu uy hϊếp không hỗ trợ tiền thuốc cho cha cháu nữa.” Cố Tiên Dao cảm thấy toàn thân bất lực, rũ vai xuống mệt mỏi.

Mọi người đồng thanh, cô muốn giải thích cũng bất lực.

Cố Minh Thành giọng điệu kỳ quái: "Đồ vô dụng này vẫn còn sống khỏe mạnh, ai không chu cấp thuốc cho nó chứ?"

Cố Minh Giai nói: "cháu nói chúng ta ép cháu kết hôn với người lái xe. Liệu chúng ta có ngốc tới mức tự nhấc một tảng đá và tự đánh vào chân mình không, để cậu ta làm hỏng dự án khu công nghiệp như thế?"

"Cha, chính Tiên Dao và tên này là cùng một phe với nhau, dự án khu công nghiệp đã bị họ cướp đi rồi."

"Tiên Dao, dự án khu công nghiệp, cháu giải thích như thế nào?"

Câu hỏi này thực sự không dễ giải thích với Cố Mậu Tổ.

Anh em nhà họ Cố đầu tiên đã chiếm thế chủ động, sau đó biến sự ngu ngốc của họ nói thành Cố Tiên Dao quỷ kế đa đoan.

Cố Mậu Tổ nhìn chằm chằm Cố Tiên Dao, trong mắt không có chút tình cảm gì, mà ngược lại là chán ghét.

“Tiên Dao, ký thỏa thuận chuyển nhượng dự án khu công nghiệp từ chi nhánh sang cho tập đoàn.” Cố Mậu Tổ lạnh lùng nói: “Sau này cũng phải xin lỗi các cậu, việc này hôm nay tạm thời đến đây thôi”.

Tạm thời gác lại cũng có nghĩa là chuyện này vẫn chưa xong đâu. Ngay cả Cố Tiên Dao cũng hiểu ra, Cố Mậu Tổ muốn lấy lại dự án, cũng muốn cắt đứt mọi quan hệ với mình.

Cố Tiên Dao đã kết hôn nên cũng không còn giá trị lợi dụng.

“Hóa ra những lời đó đều là sự thật.” Giọng của Cố Tiên Dao đầy xót xa: “ông để cháu ở nhà họ Cố, chỉ vì có một ngày gả cháu đến nhà giàu có, góp một chút công sức cho tương lai nhà họ Cố có đúng không?”

Nhìn thấy Cố Tiên Dao uất ức đến bật khóc, Giang Viêm vẫn không làm gì cả, nếu không đến lúc cần thiết Giang Viêm cũng không có ý định can thiệp vào chuyện của nhà họ Cố.

Trong một gia đình méo mó về mặt tình cảm như vậy, chiến thắng thì cũng chẳng được tác dụng gì.

Đấu võ miệng là vô nghĩa, chẳng bằng học theo cha vợ, để mẹ con Cố Tiên Dao hiểu ra sự thật, đợi đến khi hoàn toàn thất vọng rồi cũng sẽ tốt thôi, nếu không họ sẽ luôn bị tổn thương.

Trong lòng Cố Tiên Dao đã hoàn toàn thất vọng rồi.

Khóc khô nước mắt sau đó cười khổ: "Thực ra, cháu luôn biết rằng mình chỉ là một công cụ. Nếu đã như vậy, cháu không làm công cụ nữa thì sao?"

“Có vẻ như ông chiều cháu quá nên cháu hư đúng không?” Cố Mậu Tổ quát lên, “Lấy giấy bút, để nó viết.”

“Cháu không viết.” Cố Tiên Dao lắc đầu, đờ đẫn nhìn Cố Mậu Tổ.

"Minh Na, đây là đứa con gái ngoan mà mày dạy dỗ đấy. Đúng là nhà dột từ nóc." Cố Minh Uy mắng.

Cố Tiên Dao đang tức giận, vào thời điểm này ép buộc sẽ chỉ phản tác dụng.

Nhưng Cố Minh Na hiếu thảo đến ngu muội, sẽ luôn có hiệu quả bất ngờ.

“Minh Na.” Cố Mậu Tổ lạnh nhạt: “đến bây giờ trong mắt con vẫn không có cha, cũng không có nhà họ Cố.”

"Em gái à, dự án này quá quan trọng đối với tập đoàn Cố thị. Em còn muốn cha phải cầu xin em nữa à?" Cố Minh Giai bước tới, giữ chặt Cố Minh Na: "Em bảo Tiên Dao đưa dự án ra đi, anh ba cầu xin em đấy.”

"Nói xong, cơ thể của Cố Minh Giai từ từ hạ xuống như thể ông ta sắp quỳ xuống. Nhưng sao ông ta có thể quỳ thật được, chỉ là giả vờ đáng thương thôi. Như thế này, Cố Mậu Tổ sẽ càng ghét Cố Minh Na hơn.

Cố Minh Na vội vàng đỡ ông ta dậy: "anh ba, anh làm gì vậy “

“Tiên Dao, cái dự án gì đó, đưa cho cậu của con đi.” Cuối cùng Cố Minh Na đã chọn cách chịu đựng thiệt thòi.

Cố Tiên Dao rất bất lực, lảo đảo vài bước. Cô đã rất do dự, không có ai là chỗ dựa của cô cả. Đột nhiên, Cố Tiên Dao nhìn sang Giang Viêm.

Giang Viêm biết mình không thể làm ngơ được nữa, lúc này nếu không đứng ra, nhất định Cố Tiên Dao sẽ hận mình, tất cả tình cảm tốt đẹp mà anh dày công gây dựng đều sẽ như dã tràng xe cát biển Đông.

“Dự án của tôi, không ai có quyền quyết định.” Giang Viêm lạnh lùng nói: “Thỏa thuận hợp tác ký với tập đoàn Hàn Quốc có ghi rõ, nếu dự án được thầu lại hoặc đổi chủ thì phải được sự đồng ý của bên Hàn Quốc... "

Một câu nói, tất cả quyền chủ động đều nằm trong tay anh.

Tại thời điểm này, Cố Tiên Dao đã đứng ở vị trí đối lập với tất cả mọi người, và mối quan hệ này không còn có thể xoa dịu được nữa.

“Cậu chính là chồng của Tiên Dao?” Cố Mậu Tổ hỏi.

Giang Viêm khoanh tay, tỏ vẻ thờ ơ.

Những loại người lớn tuổi mà có tính cách như vậy thì không xứng đáng nhận được tôn trọng, câu hỏi của ông ta không đáng để Giang Viêm phải trả lời.

Vốn dĩ muốn mắng vài câu, nhưng không ngờ lại không có ai trả lời mình, Cố Mậu Tổ nghiến chặt răng.

Cố Minh Thành trợn trừng hai mắt, ánh mắt nguy hiểm: "Cha, Tiên Dao mới mua một chiếc xe trị giá hơn 2 triệu tệ, tiền ở đâu ra?”

Cố Minh Giai khẽ nói: "mọi người không biết đâu, em gái đã mua một căn biệt thự ở Thịnh Thế Hào Đình rồi đấy, lại còn là căn Lâu Vương nữa, so với chỗ của cha còn đắt hơn không biết bao nhiêu lần đâu đấy.”

“Tiên Dao, cháu lấy tiền ở đâu ra?” Cố Mậu Tổ là người hỏi.

Mấy năm qua, tiền lương của Cố Tiên Dao chỉ đủ sống, biệt thự, xe sang những thứ này người như Cố Tiên Dao không bao giờ mua được.

"Mọi người nghi ngờ cháu sử dụng tiền của công ty?" Cố Tiên Dao cười nhạo: "Cháu luôn luôn ở bộ phận nghiệp vụ. Mọi người nghĩ cháu có tiếp xúc được với khoản tiền gì?"

Cố Minh Giai liếc nhìn Cố Minh Uy và gần như cười không ra tiếng: "Cha, Cố Phong... bị chồng của Cố Tiên Dao đánh bị thương nặng. Con sợ sẽ khó có thể đi lại được trong tương lai. Nối dõi tông đường không mong đợi gì ở Cố Phong được nữa rồi... "

"Cố Phong... nó bị, bị thương ở chỗ đó!"

“Chỗ nào?” Cố Mậu Tổ tròn mắt ngạc nhiên, nhất thời không phản ứng kịp.

Ngoài mặt thì làm như khó xử lắm, nhưng trong lòng Cố Minh Giai sớm đã vui như nở hoa.

Cố Mậu Tổ nhìn Cố Minh Uy.

Cố Minh Uy đang nhìn chằm chằm Giang Viêm, hai con mắt trợn trừng như muốn rớt luôn ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Phong bị tên nhóc này đá một phát thành thái giám luôn rồi.”

Cố Minh Song bước tới giữ chặt lấy tay Cố Mậu Tổ: "Cha, cha chỉ có ba đứa cháu trai. Thằng ranh con này đã làm Cố Phong bị thương nặng ngay ngày đầu tiên nó trở thành con rể nhà này. Haizzz..."

Cố Mậu Tổ rất coi trọng người kế thừa hương hoả, lại rất chiều chuộng ba đứa cháu trai, nghe được tin này, mắt ông tối sầm lại.

Được một lúc mới thả lỏng, thở hổn hển, hai tròng mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Giang Viêm đầy thù hận, gằn giọng nói: "người đâu..."

"Cha..." Cho dù Cố Minh Uy hận Giang Viêm nhưng bây giờ cũng không thể làm điều dại dột.

Nếu đoạn video kia bị phát tán ra, nhà họ Chu sẽ gϊếŧ chết Cố Phong mất, ngay cả nhà họ Cố cũng sẽ bị liên lụy.

Nhà họ Cố không thể chống đỡ được cơn giận dữ của nhà họ Chu.

Ông ta tiến tới thì thầm vài câu vào tai Cố Mậu Tổ, Cố Mậu Tổ lại nhíu chặt mày.

Cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi mắng cả nhà họ Cố Tiên Dao: "Cút ngay, chúng mày cút khỏi đây ngay."

"Từ giờ, đừng bao giờ đặt chân vào cửa nhà họ Cố nữa."

"Tôi không có một đứa cháu gái ngoại như cô."

“Cha!” Cố Minh Na nước mắt tuôn như mưa “làm Cố Phong bị thương quả là là không nên, nhưng Cố Phong thực sự đã có ác ý với Tiên Dao…”

"Tiên Dao? Cũng giống hệt như cô, đều là đồ vô dụng." Cố Mậu Tổ tức giận nói: "Tất cả đều là thứ đồ vô dụng, cút khỏi đây ngay."

Cố Minh Na không nói được gì, chỉ biết khóc nấc lên.

Cố Tiên Dao cười khổ, tức giận quay người, đỡ Cố Minh Na đang khóc lóc đau đớn bước ra ngoài.

Giang Viêm bước tới và đỡ Tô Cảnh Thắng.

Sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng của Cố Mậu Tổ.

"Giỏi, giỏi lắm."

"Ranh con, nhà họ Cố sẽ không quên chuyện này đâu."

Giang Viêm dừng bước, quay người cười đáp lại: "Muốn trả thù thì ông hãy nhanh lên, thời gian của ông không còn bao lâu nữa đâu."

Cố Mậu Tổ giận run lên, bệnh nặng vừa khỏi mà Giang Viêm đã nguyền rủa ông ta chết.

Giang Viêm cũng chỉ nói là sự thật, luồng năng lượng Giang Viêm truyền vào người chỉ đủ để giúp ông ta tỉnh lại một chút mà thôi.

Lúc này, Cố Mậu Tổ trông hồng hào và tràn đầy năng lượng, nhưng về bản chất ông ta như đèn dầu trước gió.

Rất nhanh thôi, Cố Mậu Tổ sẽ phải đối mặt với hai loại kết quả.

Hoặc đột ngột qua đời.

Hoặc sống ngắc ngoải.

“Thằng khốn!” Cố Mẩu Tổ thở hổn hển. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian ông ta bị bệnh.

Chỉ vào Cố Minh Uy: "Mày lại đây, lại đây, lại đây..."

Cố Minh Uy bước tới.

"Bốp......"

Cố Mậu Tổ tát ông ta một cái rất mạnh, "Đồ ngu, ngay cả đứa con trai cũng không bảo vệ được. Nuôi mày lại thì có ích gì?"

"Nhìn những việc tốt mày làm đi, còn muốn tao để lại cơ ngơi này cho mày..."

"Cha, tất cả đều là do cái tên họ Giang đó..."

Cố Minh Giai bước tới và cười với ông ta: "Cha, đừng tức giận hại sức khoẻ, cha nằm xuống và nghỉ ngơi chút đi."

Cố Mậu Tổ vơ đại một thứ gì đó bên cạnh lên ném nó về phía Cố Minh Uy.

"Tại sao mày không đi chết đi!"

"Cút, cút khỏi đây, tao không muốn nhìn thấy mày nữa."

Cố Minh Uy chán nản ra khỏi phòng.

Cố Minh Thành mặt mũi khó coi, Cố Mậu Tổ quá quan tâm đến việc hương hoả, bốn anh em, nhưng ông ta là người duy nhất không có con trai.

Trước đây, Cố Mậu Tổ rất thiên vị Cố Minh Uy, bây giờ Cố Phong bị phế rồi, Cố Mậu Tổ lập tức trở mặt.

Theo tình hình này, nếu Cố Mậu Tổ chết, Cố Minh Uy sẽ không được chia bất kỳ tài sản thừa kế nào, còn mình không có con trai thì sao?

Cố Mậu Tổ hỏi tình hình của tập đoàn Cố thị hiện tại như thế nào, sau đó tức giận thở phì phì ra lệnh: "Thằng hai tiếp quản vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, thằng ba tiếp quản vị trí tổng giám đốc."

Tập đoàn Cố thị đổi chủ, Cố Minh Uy mất ghế chủ tịch và bị loại khỏi cuộc chơi, còn Cố Minh Thành thì bị lãng quên.

Trong lòng ông ta không phục, ánh mắt nhìn Cố Mậu Tổ không có chút hiếu thảo nào, chỉ có sự thù ghét.

Cố Minh Giai cười nhẹ, ông già khỏi bệnh thật là đúng lúc.

Cố Tiên Dao đã bị tống cổ ra khỏi nhà họ Cố.

Cố Minh Uy đã bị loại khỏi cuộc chơi.

Cố Minh Thành thì không cần thiết phải quan tâm, trong mắt Cố Mậu Tổ, không có con trai chính là tuyệt tự rồi, không cần mình ra tay.

Chỉ cần dọn dẹp thêm Cố Minh Song, chờ lúc Cố Mậu Tổ chết, toàn bộ tài sản của nhà họ Cố sẽ thuộc về tay ông ta.