Giang Viêm không muốn chấp nhặt với loại người này, nhưng trên đời này luôn có một số người ngu dốt và liều mạng như vậy.
Cố Tiên Dao nghe thấy câu này cũng bị xúc phạm, cứng rắn nói: "Quên đi, tôi vốn dĩ cũng không muốn mua. Chúng ta đi thôi."
“Chúng ta mua xe, không phải mua người phụ nữ đó.” Giang Viêm vỗ nhẹ vào tay Cố Tiên Dao.
"Quẹt thẻ lấy hóa đơn, hôm nay có thể nhận xe được không?” Giang Viêm hỏi.
Tiểu Hoàng phản ứng nhanh gật đầu lia lịa: "Được, tôi sẽ xử lý ngay cho anh."
Cầm thẻ tín dụng màu đen, Tiểu Hoàng có cảm giác như đang mơ, đơn hàng đầu tiên trong đời của cô đã được hoàn thành sao?
"Đơn hàng này là khách hàng của tôi.” Giám đốc tiêu thụ ngăn Tiểu Hoàng lại.
"Hả?” Tiểu Hoàng ngơ ngác mở to mắt, tấm thẻ đen trong tay cũng bị cô ta giật đi.
"Giám đốc, vị khách này là tôi..." Tiểu Hoàng muốn giải thích.
Cô giám đốc kia sa sầm nét mặt, hừ lạnh một tiếng: "Tôi là người đầu tiên tiếp họ, nhưng nhường cho cô để rèn luyện. Cô chỉ là thực tập sinh, cần phải làm tốt công việc của mình."
Tiểu Hoàng đã rưng rưng nước mắt, cô đứng im, không thốt nên lời.
Giám đốc tiêu thụ cười lạnh và quay người đi làm thủ tục.
"Chờ đã!” Giọng nói âm trầm của Giang Viêm vang lên sau lưng.
Cô ta chạy đến trước mặt Giang Viêm, cười tươi như hoa, còn không quên nháy mắt với Giang Viêm, nếu không phải có Cố Tiên Dao ở đây, cô ta thực sự có thể dùng luôn cả chiêu mua xe tặng người với anh.
Giang Viêm chán ghét nụ cười giả tạo như vậy, vừa rồi cô ta coi thường người khác, bắt nạt thực tập sinh.
Bị mắng là nghèo, anh có thể bỏ qua.
Nhưng một người bản chất hèn hạ như vậy không xứng đáng có được một xu từ Giang Viêm.
Anh rút thẻ tín dụng đen đưa cho Tiểu Hoàng rồi cười khẩy: "Chúng tôi nghèo nên không mua nổi xe chỗ cô, chỉ có thể tới khoe tình cảm. Ở trong tay cô ấy thì lại mua được, để một số người biết ai không đủ khả năng để trèo cao và ai mới là người xem thường người khác.”
Tiểu Hoàng ngơ ngác cầm lấy tấm thẻ đen.
Sắc mặt cô giám đốc tiêu thụ bỗng nhiên đổi thành màu tía mét, cô ta cắn răng, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoàng.
Không lâu sau, các thủ tục đã được hoàn tất.
Cố Tiên Dao thực hiện các thủ tục mà cứ như đang nằm mơ. Sau khi mua nhà rồi xe hơi, dường như Giang Viêm vẫn còn nhiều tiền không để đâu cho hết.
Nếu anh giàu có như vậy, sao có thể là một lái xe bình thường?
Lái thử chiếc xe mới, nếu không phải Giang Viêm tinh mắt, nhanh chóng đè chặt chân của Cố Tiên Dao, giẫm lên phanh gấp thì đã bị đâm rồi.
Giang Viêm cuối cùng đã hiểu tại sao Cố Tiên Dao dù đã có bằng lái xe, lại vẫn cần thuê một người lái xe rồi. Lái xe kiểu này trên đường thì cũng có ngày về với ông bà tổ tiên sớm.
Cuối cùng vẫn là Giang Viêm phải lái, anh chạy rất chậm, vừa lái xe nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Cố Tiên Dao, làm cô xấu hổ không thôi.
"Anh rốt cuộc làm nghề gì?” Cố Tiên Dao cuối cùng buột miệng hỏi.
"Trước đây hay bây giờ? Trước đây là lái xe của em, bây giờ là con rể của nhà em." Giang Viêm cười cười, nhấn mạnh chữ "con rể nhà em."
"Tôi thực sự muốn biết" Cố Tiên Dao muốn hỏi cho ra lẽ.
Giang Viêm nghiêm nghị nói: "Anh cũng nghiêm túc mà."
“Quên đi.” Cố Tiên Dao ngừng hỏi.
Trong trung tâm mua sắm thành phố Lăng, Cố Minh Na đẩy Tô Cảnh Thắng đi, ông đang đeo một cặp kính hiệu xa xỉ mới mua.
Tô Cảnh Thắng tuy bị bệnh nhiều năm nhưng tính tình rất tốt, có thể thấy khi còn trẻ ông cũng là một anh chàng đẹp trai, được các thiếu nữ mê mẩn.
Cả hai bước vào một tiệm vàng, quầy trước mặt họ trưng bày đầy vàng miếng.
"Hai vị muốn đầu tư vào vàng miếng? Giá vàng đang giảm mạnh, đây là thời điểm rất tốt để đầu tư." Nhân viên giao dịch đứng trước mặt bà tư vấn.
Nhìn giá cả, Cố Minh Na suy nghĩ kỹ một chút: "Loại này tôi muốn lấy hai lá, còn loại này thì mua ba lá!"
"Loại nào ạ? "Nhân viên giao dịch hơi ngạc nhiên, loại Cố Minh Na yêu cầu là loại 5 lượng và 2 lượng.
Cô giao dịch viên nhìn Cố Minh Na một cách kỳ lạ, mặc dù ăn mặc gọn gàng nhưng quần áo của bà ấy là hàng rẻ tiền thông thường nhất. Bà ta dựa vào cái gì mà ra vẻ? Bà ta muốn mua vàng miếng mà không đắn đo chút nào sao?
Nhân viên giao dịch nhanh chóng tính toán giá cả, nhưng khi Cố Minh Na lấy thẻ mua sắm ra, nhân viên giao dịch đã choáng váng.
Trên thẻ ghi rõ mệnh giá là năm nghìn. Dùng số tiền này để mua từng này vàng? Nó được tính bằng lượng đó, không phải chỉ đâu.
Sau một thời gian dài chờ đợi, Cố Minh Na vẫn không rút thẻ thứ hai ra.
Nhân viên giao dịch vẻ mặt có chút xấu hổ: "Thưa bà, không có tiền cũng đừng đùa với tôi, chúng tôi rất bận."
"Tôi đã tính toán rồi. Có đủ tiền trong thẻ đó. Mua xong vẫn còn dư tiền."
"Đây là thẻ hạn mức năm nghìn tệ, có khi trong đó còn không có nhiều tiền nữa ấy chứ.” Nhân viên giao dịch ném thẻ sang một bên.
Cố Minh Na mặt đỏ bừng lo lắng: "Trong đó có tiền mà, gần năm trăm nghìn."
Sau khi lấy được thẻ mua sắm, Tô Cảnh Thắng được bà mua cho một cặp kính, số tiền còn lại bà định dùng để mua vàng.
Cố Minh Na sao có thể nỡ mua đồ xa xỉ được? Mua vàng có thể tích trữ tiền!
Giang Viêm chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ vợ sẽ làm điều này.
Nghi ngờ, kiểm tra số dư trong thẻ thì vô cùng sửng sốt.
Làm việc ở tiệm vàng được vài năm, cậu nhân viên chưa bao giờ nghe nói đến thẻ mua sắm có giá trị lớn như vậy. Lại nhìn vợ chồng Cố Minh Na, càng nhìn càng thấy không hợp lý.
Mấy thứ như thẻ mua sắm này, người có thì chẳng mấy khi dùng, còn người dùng thì lại mấy khi đi mua thế này. Nhiều trường hợp là gửi tiền mặt bất tiện quá nên mới tặng thẻ mua hàng kiểu này.
Cố Minh Na ăn mặc bình thường, không giống người có địa vị, ai lại tặng quà có mệnh giá lớn như vậy.
Hơn nữa, không biết chừng là kẻ lừa đảo làm thẻ giả?
Nếu mình phát hiện ra thẻ giả thì cũng là một thành tích lớn.
Nghĩ như vậy, càng nhìn lại càng thấy Cố Minh Na giống một kẻ lừa đảo.
Ngay cả khi nó không phải là thẻ giả, thì cũng có thể nó bị đánh cắp. Bà ta chỉ là người nghèo, làm sao lại có tấm thẻ có nhiều tiền như vậy được.
Nhân viên giao dịch lặng lẽ nhờ đồng nghiệp gọi điện cho bảo vệ và đi đến gặp Cố Minh Na: "Thưa bà, bà lấy thẻ này ở đâu vậy?"
"Mua một ngôi nhà và trúng thưởng." Cố Minh Na vẻ mặt đắc ý, cuộc đời bà ta chưa bao giờ may mắn như vậy.
"Giành giải độc đắc 500.000 tệ? "Nhân viên giao dịch chế nhạo, thậm chí còn chắc chắn rằng Cô Minh Na là kẻ nói dối.
Tô Cảnh Thắng nhận ra có gì đó không ổn: "Minh Na, chúng ta đi thôi, tôi hơi mệt."
Hôm nay không mua được thì thôi vậy, Cố Minh Na muốn rút lại thẻ và đẩy Tô Cảnh Thắng đi.
Đúng lúc này, một người mặc áo trắng bước đến, theo sau là hai nhân viên bảo vệ.
“Thẻ là của họ?” Người áo trắng hỏi nhân viên giao dịch.
Người áo trắng là giám đốc bán hàng của trung tâm mua sắm, và anh ta biết rõ nhất thẻ mua sắm mà trung tâm mua sắm bán ra có mệnh giá bao nhiêu. Với mệnh giá nửa triệu thế này, ngay cả anh ta cũng chưa từng nghe qua.
"Giám đốc Quan, chính là họ, không biết là đã đánh cắp thẻ mua sắm ở đâu." Nhân viên giao dịch nói: “Thẻ mệnh giá năm nghìn tệ, nhưng trong đó có gần năm trăm nghìn tệ”.
“Bà đi với tôi.” Giám đốc Quan nói, rồi đưa tay tóm lấy quần áo của Cố Minh Na.
Tô Cảnh Thắng vội vàng đứng lên: "Các người làm sao vậy? Tại sao lại bắt chúng tôi phải đi cùng các người?"
Tô Cảnh Thắng không bị tàn tật, nhưng cơ thể quá yếu nên bị khuỵu chân khi đột ngột đứng lên, Cố Minh Na vội vàng giúp đỡ.
"Hừ, tôi tưởng ông ta bị tàn tật. Đúng là nói dối." Giám đốc Quan chế nhạo, "Mang tất cả đến văn phòng an ninh."
Nhân viên bảo vệ bước tới và tóm lấy Tô Cảnh Thắng như tóm cổ một con gà.
Cố Minh Na lo lắng đỏ bừng mặt, đột nhiên đẩy nhân viên bảo vệ ra, ôm lấy Tô Cảnh Thành: "Các người làm gì đấy? Chúng tôi không phạm pháp, cùng lắm thì chúng tôi không mua nữa."
“Bà nói không mua thì không mua à? Bà còn tưởng đây là nhà của mình?" Quản lý hét lớn: "Đem hai kẻ dối trá vô liêm sỉ này đi đi."
Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, lúc này, tầng ba và sảnh ngoài đều chật cứng người, chỉ trỏ bàn tán.
"Chúng tôi không phải là lừa đảo.” Đôi mắt Cố Minh Na đỏ hoe. “Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì trái pháp luật, thật là oan uổng cho tôi.”
“Ăn trộm đồ sao?” Đám đông buôn chuyện ngay lập tức đã truyền miệng những câu chuyện khác nhau dù không rõ sự thật ra sao, thật đúng là tam sao thất bản.
"Trộm đồ của tiệm vàng, vậy thì cũng là loại người ngốc rồi, trong ấy nhiều camera thế cơ mà."
"Hình như là lấy thẻ mua hàng giả đi mua vàng miếng."
“Những kẻ lừa đảo bây giờ cũng quá cả gan rồi.”
“Trông họ không giống những kẻ lừa đảo..."
“Bây giờ, những kẻ xấu ngày càng tinh ranh hơn.”
Nhân viên bảo vệ cũng muốn thể hiện trước mặt sếp, bước tới và nắm lấy cổ áo của Tô Cảnh Thắng, trong khi nhân viên bảo vệ khác hất cánh tay của ông ta ra và tát vào mặt Cố Minh Na.
Cố Minh Na choáng váng, nước mắt trào ra. Bao nhiêu năm nay, trước mặt nhà họ Cố bà không có địa vị gì, bị sỉ nhục, thậm chí hàng xóm còn chế giễu họ, nhưng chưa một ai đánh bà.
Lúc này, bà lại bị bảo vệ đánh đập vô cớ.
"Cậu đang làm gì đấy?Tại sao lại đánh người?” Tô Cảnh Thắng lo lắng hét lên, nhưng thân thể quá yếu, không có bao nhiêu sức lực, cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp của bảo vệ.
Hai vợ chồng Cố Minh Na bị bắt đến văn phòng, ném xuống mặt đất lạnh lẽo.
Giám đốc Quan kéo một cái ghế qua ngồi xuống trước mặt họ: "Nói đi, 2 người lấy cái thẻ này ở đâu ra?"
Nhìn vết bàn tay trên mặt Cố Minh Na, Tô Cảnh Thắng nhịn không được hai mắt đỏ lên, lòng như cắt, mình là một người đàn ông, lại không bảo vệ được vợ của mình.
Biết giải thích thế nào đều vô dụng, ông tức giận nói: "Các người có thể báo cảnh sát, để cảnh sát phân xử."
"Cứ trả lời rõ ràng đi cái đã, muốn ăn cơm tù không cần phải vội vàng thế." Giám đốc Quan cười lạnh: "Thẻ này 2 người lấy từ đâu, còn có bao nhiêu nữa, đồng lõa là ai?"
"Nếu như không nói, đừng trách tôi không khách sáo."
Nhìn vào hai người Cố Minh Na, hai mắt giám đốc Quan lóe sáng.
Lúc nghe nói có người sử dụng thẻ giả, hơn nữa có thể chi tiêu bình thường, giám đốc Quan lập tức nghĩ đến một con đường phát tài.
Mình là người quản lý việc tiêu thụ thẻ mua sắm, nếu tra ra thẻ giả đương nhiên là sẽ lập được công lớn, cùng lúc đó, giám đốc Quan cũng có thể làm ra một loạt thẻ mua sắm giả rồi vu oan cho mấy tên lừa đảo.
Cơ hội trời cho, nhất cử lưỡng tiện.
Cố Minh Na chỉ lo khóc, Tô Cảnh Thắng một lời không nói.
Giám đốc Quan nhấc chân lên đạp, sức khỏe của Tô Cảnh Thắng sao có thể chịu được.
Cố Minh Na nhào tới ôm chặt lấy chân của giám đốc Quan: "Đừng đánh nữa, tôi nói, tôi nói..."
"Cho cơ hội mà không biết nắm bắt." anh ta hừ lạnh: "Còn không mau nói đi?"
"Chúng tôi thật sự là mua nhà trúng thưởng thẻ mua sắm, chúng tôi mua ở Thịnh Thế Hào Đình."
Tại thành phố Lăng, Thịnh Thế Hào Đình chính là nơi cao cấp nhất trong số những nơi cao cấp, những người sống ở đó không giàu thì cũng sang.
"Hai người mà cũng mua nổi nhà ở Thịnh Thế Hào Đình?" anh ta suýt chút nữa cười bể bụng: "Này ông già, rượu mời không uống uống rượu phạt à?"
Anh ta lại muốn đánh tiếp, Tô Cảnh Thắng vội vàng hô: "Các người tổn thất bao nhiêu tôi sẽ đền, giờ tôi sẽ gọi người mang tiền ra, xin cậu đừng đánh nữa."
Giám đốc Quan gãi gãi cằm, thế này cũng được. Trung tâm thương mại có bao nhiêu tổn thất còn không phải mình nói là được sao?
Ước chừng 2 người này cũng không dám bày trò gì. Số tiền lừa đảo lên đến 500 nghìn, nếu như báo cảnh sát chắc chắn sẽ phải ngồi tù mọt gông rồi.
Tô Cảnh Thắng gọi điện thoại cho Cố Tiên Dao.
Điện thoại được kết nối, Tô Cảnh Thắng nói: "Tiên Dao, con đưa điện thoại cho Giang Viêm, cha có việc tìm cậu ta."
"Tìm Giang Viêm?" Cố Tiên Dao khó hiểu nhìn Giang Viêm một cái.
Tai Giang Viêm cứ như có gắn ra đa vậy, anh mỉm cười: "Cha tìm anh à?"
"Cười cái gì?" Cố Tiên Dao đưa điện thoại sang, thuận thế rút bàn tay bị Giang Viêm cầm đến đổ mồ hôi ra.
"Cha..." Giang Viêm lễ phép nghe máy.