Chương 10: mua xe

Bị Giang Viêm thâm tình nhìn chăm chú, hai má Cố Tiên Dao đỏ bừng.

Mỗi cô gái đều từng tưởng tượng qua bạch mã hoàng tử của chính mình, hôn nhân lý tưởng của Cố Tiên Dao không phải đại phú đại quý, nhưng ít nhất cũng phải yêu thương tôn trọng nhau như cha mẹ cô.

Giờ khắc này, Giang Viêm mang lại cho cô cảm giác rất giống với Tô Cảnh Thắng, đều rất chân thành quan tâm săn sóc và che chở.

Cố Tiên Dao ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Giang Viêm: "Bệnh của cha thật sự có thể chữa khỏi sao?"

"Ai anh cũng có thể lừa, duy chỉ có em là sẽ không bao giờ." Giang Viêm thành thật nói.

Cố Minh Na kích động suýt nữa mà ngất đi, hưng phấn nói liên hồi, ngày hôm nay thôi mà bà đã nói nhiều hơn cả một năm vừa rồi.

Ngay cả Tô Cảnh Thắng nhìn thấu mọi chuyện cũng suýt nữa không cầm được nước mắt. Bao nhiêu năm qua ông chưa từng thấy Cố Minh Na vui vẻ như vậy.

Giang Viêm hỏi người đàn ông trung niên: "Ngô Vân đâu?"

"Cậu Giang, Ngô tổng đang đợi anh." Ông ta rất cung kính dẫn đường.

Giang Viêm nháy mắt với Cố Tiên Dao rồi nói: "Cha mẹ, đừng chỉ mãi ăn mừng thế, còn có việc chính chưa xử lý đâu. Chọn đồ dùng trong nhà và đồ điện gia dụng, à đúng rồi, thẻ mua sắm khoán chỉ có ba ngày thôi, không thể lãng phí được."

Cố Minh Na vỗ đùi, lập tức yêu cầu được nhận giải thưởng, vội vàng có chút buồn cười.

Nhiều năm như vậy, nhà họ Cố ngoại trừ mấy lời hứa suông thì chẳng cho bà được cái gì cả, Cố Minh Na là bị lừa sợ, đồ chưa được cầm trong tay thì bà vẫn sẽ không dám tin là thật.

Giang Viêm đi vào văn phòng Ngô Vân, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.

Ngô Vân đứng ở một bên, trên mặt nở nụ cười.

Giang Viêm sờ sờ mũi, thở dài, quan hệ của hai người giờ lúc nào cũng cứ xa lạ như vậy, thậm chí đã có khoảng cách chủ tớ.

Đã nhiều năm như vậy rồi, hai người đã không thể nào quay trở về khoảng thời gian khi còn bé nữa, cũng không thể trở về được lúc chơi với nhau không vì xuất thân không vì địa vị ấy.

Giang Viêm nói: "Xã hội này từ xưa đến nay đều là như thế này, người dưới quỳ người trên, người trên lại quỳ người trên nữa. Hai người gặp mặt, trước xem ai cao ai thấp, sau đó quyết định ai là người phải quỳ."

"Chẳng lẽ chúng ta không thể là ngoại lệ?" Giang Viêm nhìn Ngô Vân, hai người hoàn toàn có thể làm bạn bè sòng phẳng không có gì giấu nhau.

Ngô Vân lại nói: "Tôi cũng muốn nhưng không thể làm khác được, quá nhiều thời điểm tôi không thể sống và làm theo cách mình muốn. Vì những thứ mình quan tâm, tôi phải học được cách quỳ xuống."

Cự tuyệt nhà họ Bạch phụ thuộc vào Thiên Tể, nhà họ Ngô phải nhận rõ vị trí của mình.

"Cậu đúng là biết chấp nhận số phận." Nếu đã không cùng quan điểm, Giang Viêm cũng không nghĩ nữa. Cười nói: "Cám ơn sự sắp xếp hôm nay của cậu, tôi cũng không ngờ sẽ chu đáo như vậy."

"Sợ là cũng sẽ bị lộ thôi." Ngô Vân lắc đầu. Cho dù làm thật đến thế nào, tặng không nhiều như vậy, kẻ ngốc cũng sẽ nghi ngờ.

"Không quan trọng." Giang Viêm đột nhiên cảm thấy rất không thú vị, Ngô Vân càng giống một người xa lạ, không còn là cậu chủ nhà họ Ngô từng giúp đỡ Giang Viêm khi xưa.

Khi một phải mang gánh nặng lên vai, thì người ấy cũng đã mất đi chính bản thân mình rồi. Là con trai duy nhất của nhà họ Ngô, Ngô Vân cũng không còn cách nào khác.

Nghĩ đến mình, Giang Viêm lập tức thoải mái hơn, không phải mình cũng như vậy sao?

Lúc mới vào thế giới ngầm, Giang Viêm giống một cô gái bán rẻ tiếng cười trên phố đè đỏ vậy.

Chỉ cần trả tiền là thoải mái sờ mó. Chỉ cần có đủ tiền là sẵn sàng ngủ với bất kì ai. Giang Viêm bán mình một cách triệt để, không hề có chút tôn nghiêm.

Ngô Vân dè chừng hỏi: "Thiên Tể, rốt cuộc là một cái thân phận như thế nào?"

Ngô Vân chỉ biết Thiên Tể là một thân phận khiến nhà họ Bạch cũng phải căng thẳng, kính sợ, thậm chí có chút sợ hãi. Cụ thể đại biểu cái gì lại không rõ ràng lắm, hoặc nói cách khác là nhà họ Ngô còn chưa tới được tầng đủ cao để hiểu rõ những điều này.

Đứng về phía Giang Viêm là nhà họ Ngô đang đánh cược, tiền đặt cược chính là tương lai nhà họ Ngô, thậm chí chính là tất cả mọi thứ của nhà họ Ngô.

Cho nên Ngô Vân không thể không cẩn thận.

"Có đôi khi, biết quá nhiều cũng không tốt đâu." Giang Viêm cười nhạt.

Trên tường treo một tấm bản đồ của thành phố Lăng, Giang Viêm cầm bút, hời hợt vẽ một vòng tròn: "Nhà họ Ngô có thể mua mảnh đất phía Tây này."

"Phía Tây?" Ngô Vân nghi hoặc nhíu mày, cái vòng tròn Giang Viêm vẽ quá lớn, diện tích áng chừng phải rộng hơn nửa nội thành của thành phố Lăng.

"Phía Tây là khu vực đồi núi, hơn nữa quy hoạch phát triển của thành phố Lăng là phía Đông, bên kia địa thế bằng phẳng..."

Giang Viêm đặt bút sang một bên: "Đây sẽ là trung tâm thành phố Lăng trong tương lai."

"Lời tôi nói!"

"Mà cậu còn hoài nghi sao?"

Nếu là người khác nói như vậy thì Ngô Vân có thể bật cười, nhưng Giang Viêm nói lại làm anh ta không dám không tin, một người mà đến hào phú nổi danh phương bắc là nhà họ Bạch cũng phải kiêng kị, thì nói ra câu nào như đinh đóng cột câu ấy.

"Nhưng mà thế này có phải quá rộng rồi không?" Ngô Vân sợ chọc giận Giang Viêm, nói rất nhỏ.

"Trước tiên cậu cứ cố gắng hết sức mua lại, có khó khăn gì sẽ có người giúp cậu dọn dẹp." Giang Viêm quay người đi ra ngoài: "Không bao lâu nữa tập đoàn Cố thị sẽ chen chân vào đấy."

Dừng bước: "À đúng rồi, biệt thự chỉ cần hai gian phòng ngủ."

Thẳng đến khi bóng lưng Giang Viêm biến mất, Ngô Vân vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Cho dù mấy mảnh đất kia không đáng giá lắm, nhưng nhà họ Ngô của anh ta dù có dốc hết tài sản cũng chưa chắc đã mua hết được một nửa chỗ ấy, Ngô Vân không ngờ, mình vừa lựa chọn đứng về phe này đã gặp phải một canh bạc khác.

Đi ra khỏi văn phòng, Cố Tiên Dao một mực ngồi ở bên ngoài chờ, trong lòng cô rất hỗn loạn, không biết kế tiếp mình phải đối mặt với Giang Viêm như thế nào.

"Cha mẹ đâu rồi?" Giang Viêm cười hỏi.

"Họ đến trung tâm thương mại rồi." Cố Tiên Dao bối rối đứng dậy, tay vò vò góc áo.

Đối với một người tiết kiệm suốt 20 năm như Cố Minh Na, ba ngày phải tiêu hết số tiền 500 nghìn tệ thật sự là rất nhiều. Nhưng mà cũng tốt, vì để tiêu hết số tiền kia Cố Minh Na nhất định phải tiêu tiền như nước mới được, càng là người tiết kiệm càng không để lãng phí dù chỉ một đồng.

Giải thưởng, được không ngu sao mà không lấy, lấy không tiêu cũng phí.

Nhìn qua gương mặt e thẹn của Cố Tiên Dao, Giang Viêm nhịn không được cười: "Đi xem xe đi?"

Biết rõ những điều này đều là Giang Viêm sắp xếp, Cố Tiên Dao không có ý định đi: "Xe thì thôi đi, tôi... tôi trả không nổi!"

"Của anh chính là của em, ngay cả anh cũng là của em luôn." Giang Viêm bá đạo giữ chặt cổ tay trắng nõn của Cố Tiên Dao.

Làn da cô mịn màng, mềm mại. Giang Viêm biết rõ, muốn kéo gần quan hệ, phải mặt dày mới được.

Cố Tiên Dao toàn thân cứng đờ, bàn tay mát lạnh theo bản năng muốn giật ra khỏi tay anh.

Nhưng Giang Viêm sao có thể để cô làm thế được, cảm nhận được sự ấm áo trong lòng bàn tay Giang Viêm, Cố Tiên Dao lại càng xấu hổ, cứ thế bị anh kéo đi.

Xe taxi dừng lại trước một showroom xe, Giang Viêm hỏi: "Hãng này nhé?"

Cố Tiên Dao cúi thấp đầu, không yên lòng nhìn vào chỗ tay mình vẫn đang bị Giang Viêm cầm chặt, không nói được lời nào.

Tay của anh rất ấm, ngoại trừ nắm tay cô thì Giang Viêm cũng không làm gì quá đáng.

Cứ bị nắm tay mãi thế này có chút đổ mồ hôi, nhưng lại mang lại cho cô cảm giác rất lạ.

Trái tim cô loạn nhịp sao? Sao có thể thế được. Chẳng lẽ là bởi vì Giang Viêm mua một căn biệt thự lại mang mình mua xe? Cố Tiên Dao cũng không phải một cô gái ham vật chất kiểu này.

"Bác tài, lại đi nhà khác đi." Giang Viêm khẽ nói với lái xe.

Lái xe nhìn qua kính chiếu hậu, bất đắc dĩ lắc đầu, đây đã là chỗ thứ tám rồi. Con đường này tập trung rất nhiều showroom của đủ loại xe trong nước ngoài nước đều có, nhìn ra được, người đàn ông này rất chiều chuộng bạn gái, nhưng cô gái nãy giờ vẫn chưa tỏ thái độ gì.

"Cô gái, có một người bạn trai tốt như vậy đúng là có phúc nha!!!" Lái xe cảm khái.

Cố Tiên Dao càng đỏ mặt hơn, giống đứa trẻ làm sai gì đó lén nhìn Giang Viêm: "Hay là thôi đừng mua xe nữa."

Giang Viêm lại không để ý tới, dịu dàng hỏi: "Hãng này nhé?"

"Bác tài, đi tiếp!"

"Hãng này?"

"Đi tiếp..."

Gần mười km đường mà đi qua đi lại đến mấy vòng, biết Giang Viêm là nhất định muốn mua.

Cố Tiên Dao cắn môi, cũng không nhìn mà nói nhỏ như muỗi kêu: "Vậy thì nhà này đi, đừng mua cái đắt quá là được."

"Trước kia em đâu có thế này đâu." Giang Viêm si mê nhìn Cố Tiên Dao, đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy Cố Tiên Dao ngượng ngùng như thế này.

Trả tiền xe xong, Giang Viêm kéo Cố Tiên Dao xuống xe.

Lái xe chép miệng chậc lưỡi: "Sao mình lại không gặp được đứa con rể tốt như vậy trời!!!..."

Đi vào showroom, một cô nhân viên dáng người thướt tha bước nhanh ra đón: "Chào anh, anh muốn mua xe ạ? Tôi là giám đốc tiêu thụ ở đây, rất hân hạnh được phục vụ."

Cái danh xưng giám đốc chỉ là cho êm tai thôi, vì nghe giám đốc có vẻ như một người rất quan trọng, làm khách hàng có cảm giác mình rất đặc biệt.

Giang Viêm nhìn Cố Tiên Dao nói: "Em thích kiểu nào thì cứ chọn đi."

Giang Viêm không quan tâm giá tiền, đừng nói một chiếc xe, mua cả một công ty sản xuất xe anh cũng không cau mày, chỉ cần Cố Tiên Dao vui là đủ rồi.

Cố Tiên Dao nãy giờ vẫn chỉ cúi thấp đầu, cứ như thể mang cô đi bán để đổi lấy xe ấy.

Cô giám đốc tiêu thụ nhìn quanh một vòng bên ngoài showroom rồi hỏi: "Ồ, anh chị đi xe gì tới vậy?"

"Đi taxi, sao vậy?" Giang Viêm khó hiểu hỏi lại, đi mua xe còn phải chú ý nhiều như vậy à?

"Vậy xe của anh chị đâu?" cô ta lại hỏi.

"Không có xe." Giang Viêm không hề quan tâm đến vì sao cô ta lại hỏi vậy, thuận miệng đáp.

Sau đó anh kéo kéo Cố Tiên Dao đang thất thần thả hồn vào mây gió không biết đang suy nghĩ cái gì: "Chưa thấy thích cái nào à?"

Gương mặt tươi cười của cô giám đốc tiêu thụ lập tức cứng lại, lắc người đi rồi bỏ lại một câu: "Tiểu Hoàng, cô tới tiếp vị khách này đi."

Nói xong, cô ta không để ý tới hai người Giang Viêm nữa, trong miệng nói thầm: "Nghèo kiết xác."

Có lẽ người khác không nghe thấy, nhưng Giang Viêm lại biến sắc, lập tức hiểu ra vì sao lúc nãy cô ta lại hỏi 2 câu kia rồi.

Cũng không phải không có người một bước lên trời mua xe sang trọng, chỉ là hiếm thôi. Nên người ăn mặc tuềnh toàng như Giang Viêm sao có thể mua nổi.

Hỏi trước đó đi xe gì cũng là đang phân tích Giang Viêm là người tầng lớp nào, phát hiện Giang Viêm là kiểu người không mua nổi thì quyết đoán ném cho thực tập sinh.

Một cô gái rất có tinh thần đứng ở trước mặt anh, cô gái hơi mũm mĩm đeo kính, cung kính cười: "Xin chào, hoan nghênh anh tới Porche, chiếc xe trước mặt hai vị là Cayenne, nếu thích có thể lái thử..."

Cô giám đốc tiêu thụ còn chưa đi xa lập tức dừng lại, quay lại trầm mặt nói: "Tiểu Hoàng, không phải ai cũng có thể lái thử, nhỡ làm bẩn xe thì làm sao bây giờ?"

Nghe được cái tên Porche, lúc này Cố Tiên Dao mới phát hiện mình đã đi vào một showroom có cấp bậc gì.

Cô hơi bối rối kéo Giang Viêm: "Cái này... quá đắt, chúng ta đổi nhà đi."

Từ ánh mắt của Cố Tiên Dao có thể nhìn ra được, cô thích chiếc này. Con gái ai mà không thích xa xỉ phẩm, chỉ khác nhau ở giới hạn của mỗi người là gì thôi, và ở sự lựa chọn của Cố Tiên Dao mà thôi.

"Có xe lăn bánh sẵn không?" Giang Viêm hỏi.

Tiểu Hoàng bị trách cứ rất là khó xử, trước nhìn giám đốc tiêu thụ một cái, lúc này mới thận trọng trả lời: "Có một chiếc thuộc dòng cao cấp nhất."

"Được, tôi mua, ghi tên của cô ấy." Giang Viêm lấy ra một tấm thẻ in rồng vàng 5 móng, nhìn khá giống tấm thẻ lúc này đưa cho Cố Tiên Dao, chỉ khác nhau số thẻ.

Tiểu Hoàng kinh ngạc há to miệng, mua xe, còn là xe sang, chẳng lẽ không nên hỏi trước giá sao? Sao lại cứ có cảm giác giống như ra chợ mua bó rau thế này.

"Không phải có một chiếc sao?" Giang Viêm hỏi.

Cố Tiên Dao kéo tay Giang Viêm lại: "Đừng, chúng ta đừng mua nữa... Quá đắt."

Lúc này, giọng điệu khinh khỉnh của giám đốc tiêu thụ kia lại vang lên: "Không có tiền thì cứ nói nói không tiền, đến đây khoe ân ái cái gì, có lầm không đấy?"