Chương 9: Nó tồn tại

Mộc Linh Hạo là trời sinh vương giả, hắn cả người toả ra khí thế, khiến đám học sinh trong khảo tràng chưa kiến thức sự đời triệt để an tĩnh, bị khí thế hắn bức bách ngay cả nhóm giáo thụ cũng an tĩnh. Mọi người nhìn đoàn người ngồi sau giáo thụ, đây là vị trí chuyên môn vì đoàn người đặt ra, chiếc bàn giống giáo thụ, hoa tươi, ẩm phẩm một thứ không thiếu.

Cảnh bước lên bục giảng. Bục giảng ngoại trừ bàn diễn thuyết, đài biểu diễn, bảng viết, còn có một vật thể thật lớn bị khăn che phủ. Cảnh đem một chiếc hộp màu bạc chừng bốn cm đặt trên bàn diễn thuyết.

“Năng nguyên…” Cảnh cái gì cũng chưa nói, trực tiếp tiến nhập chủ đề, lập tức bị cắt đứt.

“Chờ một chút, cậu là ai?” Giáo thụ chủ khảo hỏi.

“Mộc Cảnh.”

“Cậu là Mộc Cảnh?” Giáo thụ nhìn tư liệu thí sinh, nhìn lại Cảnh trên bục giảng, “Đây là công nhiên gian lận, cậu căn bản không phải Mộc Cảnh.” Muốn tìm người thi thế cũng tìm một người giống chút, lấy thực lực Chiến Thần gia tộc tuyệt đối không thành vấn đề, dĩ nhiên tìm một người hoàn toàn không giống, gian lận cũng không thể làm như vậy, coi mọi người là ngu ngốc.

“Xác thực, đây không phải Mộc Cảnh.”

“Mộc Cảnh thế nhưng là một âm trầm nam.”

Học sinh bắt đầu nghị luận, bọn họ nguyên bản chính là đến xem Mộc Cảnh chê cười, thế nào nhận không ra Mộc Cảnh, người trên bục giảng không phải Mộc Cảnh.

Nghe được mọi người nghị luận, Lý Thiên Cách cười tới đau bụng. Ha ha ha, ngẫm lại anh lần đầu thấy Cảnh bộ dáng này, còn có phản ứng của mọi người, không được, nhớ tới đã nghĩ muốn cười.

“Giáo thụ, anh ấy thật là Mộc Cảnh.” Mộc Lỗi đối giáo thụ nói, đại ca biến hoá xác thực rất lớn.

“Lỗi đại nhân nói người kia là Mộc Cảnh?”

“Lỗi đại nhân là rất thiện lượng, vì để đại ca qua cuộc thi, dĩ nhiên nói dối.”

Nghe được những lời này, Lý Thiên Cách cười càng hoan.

Âu Dương Ngạo đối hảo hữu nói: “Cậu, rất được hoan nghênh.” Mộc Lỗi sau khi nghe xong rất bất đắc dĩ.

“Mọi người nhìn, bức ảnh chụp này, cùng người trên bục giảng có điểm giống.” Giáo thụ chỉ vào ảnh chụp trên tư liệu đối một đám người phía sau nói. Người trên ảnh chụp có mái tóc để dài, kính đen dáng vẻ quê mùa bao phủ nửa gương mặt, là một người âm trầm. Người trên bục giảng, gương mặt nhã nhặn, không anh tuấn nhưng dễ xem, mặt tuy không có biểu tình nhưng tuyệt đối không phải âm trầm, là bình tĩnh, bình tĩnh trầm ổn của một học giả. Hoàn toàn không giống.

“Đi tìm một máy phân tích gien.” Mộc Linh Hạo đối Lý Thiên Cách nói. Gien mỗi người ở Liên Bang ở thời điểm sinh ra đều ghi lại, dùng cho y học, máy phân tích gien cùng mạng lưới liên kết, chỉ cần một tiểu tiết sợi lông, đều có thể điều ra hồ sơ, số liệu hồ sơ gien tương đương khổng lồ, thuộc về cơ mật SS, bất luận kẻ nào cũng không thể cải biến.

Lý Thiên Cách dừng cười, mở máy thông tấn, đối người ở đầu kia thông tấn phân phó vài câu, rất nhanh đưa đến một máy phân tích.

“Chờ một chút, tôi trước thử.” Giáo thụ lấy qua máy phân tích gien, nhổ xuống một sợi tóc, nhìn có giở trò hay không. Ừ, không thành vấn đề.

“Không thành vấn đề chứ, giáo thụ, đưa tôi.” Buồn cười nhìn cử động của giáo thụ, cho bọn họ là ai, cẩn thận. như vậy.

“Không, tôi tới.” Giáo thụ vì phòng ngừa ngoài ý muốn, quyết định tự mình thao tác.

Bước lên bục giảng, giáo thụ đối Cảnh nói: “Vị đồng học này, đừng sợ, nếu như bị hϊếp bức, cậu nói cho tôi biết, Liên Bang là pháp chế xã hội, nhất định có thể vì cậu mở rộng chính nghĩa.” Lý Thiên Cách dưới bục vô lực.

Chính nghĩa, thế giới này có thứ như vậy sao? Vì từ ngữ buồn cười thật lâu không nghe đến, Cảnh hợp tác bứt xuống một sợi tóc, để vào máy phân tích gien.

Rất nhanh, kết quả đi ra, người trên bục giảng xác thực là Mộc Cảnh.

Giáo thụ ngây người, chênh lệch của người này cũng quá lớn.

Dưới bục.

“Không thể nào, thật là Mộc Cảnh!”

“Đây là kỳ tích!”

“Không phải phẫu thuật thẩm mỹ!”

Dưới bục một mảnh hỗn loạn.

Bỗng nhiên một trận hàn ý lạnh lẽo tràn ngập toàn bộ khảo tràng, mọi người an tĩnh. Cùng nhìn về nơi phát ra hàn khí, Chiến Thần Mộc Linh Hạo. Thấy lão đại có điểm không kiên nhẫn. Lý Thiên Cách vội vã nói: “Giáo thụ, có thể tiếp tục.”

“Tốt, tốt.” Giáo thụ bị doạ vội vã từ bục giảng bước xuống, thực sự là đáng sợ, đây là Chiến Thần nguyên soái. Bất quá, ta vẫn kiên trì nguyên tắc của ta, tuyệt không khuất phục thế lực ác.

Cảnh trên đài nhãn thần có chút loé, lực lượng kia là tinh thần lực, không nghĩ tới hắn có thể lĩnh ngộ lực lượng tinh thần, không hổ là nam nhân được xưng Chiến Thần, tại thế giới này hắn đã không có đối thủ. Đáng tiếc, ngươi vẫn cách chúng ta quá xa.

“Năng nguyên là có thể vô hạn lợi dụng, trong không gian tràn ngập những năng lượng người nhìn không thấy, ánh sáng, gió vân vân, những năng lượng này nếu tập hợp lợi dụng, như vậy năng nguyên là vô hạn.” Cảnh nói.

“Mộc Cảnh đồng học, năng nguyên cậu nói chúng tôi đều lợi dụng, hơn nữa ở trước khi Liên Bang thành lập.” Giáo thụ nói, ý gì, loại trình độ này đã nghĩ tốt nghiệp. Nằm mơ.

“Tôi biết, thế nhưng, mọi người căn bản chưa lý giải năng nguyên. Cấu thành của nó không đơn giản như mọi người nghĩ. Chủ thể cấu thành thế giới là nguyên tố, nó có mặt khắp nơi, mặc kệ thế giới thế nào nó thuỷ chung tồn tại, cho dù là hư vô cũng vô pháp khiến nó tiêu thất.” Cho dù là mạt nhật thế giới, thậm chí vị diện sụp đổ nguyên tố vẫn tồn tại, chỉ là mất đi cân đối cùng chủng loại, thế nhưng chỉ cần tồn tại vậy nguyên tố nhất định tồn tại, “Nhân loại nhìn không thấy nó, thế nhưng đem nguyên tố chặt chẽ tập hợp, sẽ sản sinh một loại năng nguyên tinh thể. Năng lượng trong năng nguyên tinh thể là năng lượng nguyên tố, nó không ô nhiễm môi trường cũng không có phóng xạ, hơn nữa có thể nhiều lần lợi dụng, vô cùng vô tận, chỉ cần nguyên tố tồn tại là có thể không ngừng bổ sung.”

“Ý nghĩ hão huyền! Mộc Cảnh đồng học, đây là không có khả năng.” Giáo thụ như đinh đóng cột nói. Lão là người có địa vị nhất ở năng nguyên học, loại năng nguyên này căn bản không có khả năng tồn tại.

“Nó tồn tại.” Mộc Cảnh lời nói lần đầu có sắc thải cảm tình, đó là kiên định.