Chương 10: Năng nguyên tinh

Ngữ khí kiên định, khiến mọi người trong khảo tràng không khỏi cứng lại, sau đó bắt đầu một phen nghị luận.

Mộc Cảnh không để ý, cầm lấy chiếc hộp đặt trên bàn diễn thuyết, hướng đài biểu diễn.

Mộc Linh Hạo nhíu mi một chút. Mọi người ở đây không ai có thể so hắn rõ, vừa nãy trong nháy mắt khí thế chấn trụ toàn trường là gì, đó là tự tin, tuyệt đối tự tin, tự tin của người đứng ở đỉnh cao nhất lĩnh vực, khí thế ngạo thị thiên hạ. Phân tự tin đó, như vậy kỹ thuật này… “Thiên Cách.” Mộc Linh Hạo ngữ khí mang theo mệnh lệnh.

“Rõ, lão đại.” Làm trợ thủ theo lão đại lâu như vậy, anh sao không rõ ý lão đại. Kỹ thuật này xuất hiện sẽ đánh vỡ tất cả, suy nghĩ một chút, vô hạn năng nguyên, nhân loại không còn vì năng nguyên phiền não, các loại vũ khí uy lực thật lớn từ lý luận biến thành hiện thực, số lượng ky giáp sư càng tăng, bất luận là Ốc Lam hay Nguyệt Cầu, chỉ cần nắm chắc kỹ thuật này, tuyệt đối không bỏ qua một phương khác. Lý Thiên Cách thông qua máy thông tấn đem các chỉ lệnh an bài, bốn phía tranh cãi ầm ĩ, khiến mọi người không chú ý. Chú nói Cảnh, cháu không biết đây là thứ có bao nhiêu nghịch thiên sao, cháu lần này đột nhiên bạo phát cũng quá kinh khủng, trái tim Cách thúc nếu không tốt thế nhưng hù chết cháu, nhìn Liệt thúc của cháu, biểu tình tựa như thấy quỷ.

Mộc Lỗi bàn tay đặt bên người không khỏi nắm chặt, đại ca, anh đã triệt để đi ra thân ảnh phụ thân, mà em còn trong bóng ma, đại ca, nguyên lai anh từ lâu nhìn thấu, so với em minh bạch, cũng so với em thông minh, anh trên một con đường khác đạt được thành tích, mà em vẫn giãy dụa, thậm chí em không thể tìm được một con đường. Lần đầu tiên, em có chút đố kỵ với anh.

Âu Dương Ngạo ngực cũng long trời lở đất, bị áp chế, trong nháy mắt khi nãy ngoại trừ sư phụ, cậu bị khí thế một người khác áp chế, Mộc Cảnh, anh thực sự cùng tôi nghĩ không giống, không, tôi căn bản chưa từng lý giải anh.

Chiếc hộp màu bạc bị đặt trên đài biểu diễn, tại một chỗ trên mặt hộp Mộc Cảnh nhẹ nhàng ấn, hộp phân giải, bên trong là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ. Kim chúc màu bạc sáng bóng phảng phất như nước lưu động, hoa văn kỳ dị chạm rỗng, chỗ lõm an trí mặt trên cùng có thể xuyên qua hoa văn nhìn thấy. Theo động tác của Cảnh, xuất hiện một chút màu lam, sắc thải một đoạn lam một đoạn bạc dần rõ trên nghi khí. Ánh mắt mọi người bị nó hấp dẫn, mỹ lệ hư huyễn như vậy. Nhẹ nhàng kéo, bên dưới tấm vải trắng, ky giáp hiển lộ, năng nguyên hạch của ky giáp đã bị dỡ bỏ, l*иg ngực trống rỗng, chỉ có một chiếc máy kiểm trắc năng nguyên ở mặt trên, được Cảnh cải tạo, động lực ky giáp hoàn toàn không phản ứng, trong mắt không một chút quang mang.

Một mảnh kinh hô vang lên, tại chỗ lõm trên nghi khí mỹ lệ, xuất hiện rậm rạp quang điểm, các loại sắc thải tựa nhận chỉ lệnh toàn bộ tập hợp, chậm rãi, ai cũng thấy một đoàn thể rắn hình thành. Đột nhiên, tất cả quang mang toàn bộ tiêu thất, thương một tiếng, đó là thanh âm thứ gì rớt xuống. Cảnh đem nghi khí tắt, sắc thải lam bạc giao nhau tiêu thất, biến trở lại màu bạc, tuy như trước mỹ lệ, thế nhưng mọi người đều nghĩ nó mất đi sinh mệnh, bọn họ đã thấy một mỹ lệ hư huyễn, tình cảnh tựa như giấc mộng.

Lấy ra kết tinh màu đen trong chỗ lõm, chỉ khổ móng tay, Cảnh đem nó để vào hộp năng nguyên, trên máy kiểm trắc năng nguyên là con số năng nguyên thuộc về ky giáp, 100%. Ấn chốt mở động lực ky giáp, hệ thống động lực khởi động, mắt bắt đầu xuất hiện hồng sắc quang tuyến thuộc về ky giáp.

Mọi người đứng lên, thực nghiệm thành công, lý luận của Mộc Cảnh thành lập.

Giáo thụ chủ khảo kích động xông lên bục giảng: “Là thật, thực sự có loại năng nguyên này.” Một bên kiểm tra, một bên hoa chân múa tay vui sướиɠ.

Thời khắc mọi người hưng phấn, cửa bị bạo lực mở, bộ đội vũ trang cấp tốc đem toàn bộ khảo tràng vây quanh, học sinh cùng giáo thụ kinh hoảng không thôi.

Người mang đội, đến trước mặt Mộc Linh Hạo, hành lễ, “Báo cáo nguyên soái, nhân viên đã tới, mời hạ lệnh.”

“Đem toàn bộ vật trên bục giảng an toàn mang về sở nghiên cứu, mọi người ở đây hạ lệnh phong khẩu, tất cả thiết bị camera toàn bộ đoạt.” Mộc Linh Hạo quả đoán mệnh lệnh. Sau đó nhìn Cảnh nói: “Ngươi, đi theo ta.”

Cảnh bước xuống bục giảng, y cũng không nghĩ đứng ở đây.

“Chờ một chút, Mộc Cảnh đồng học, luận văn của cậu đâu, tôi cho cậu tốt nghiệp chứng S cấp, đem luận văn của cậu lưu lại.” Giáo thụ muốn kéo Mộc Cảnh lại bị mọi người ngăn cản, chỉ có thể hô lớn.

Mộc Cảnh đầu không quay, đến bên cạnh Mộc Linh Hạo.

“Nguyên soái, ngài không thể đem thứ này đi, đây là phát minh vĩ đại nhất trong 500 năm qua, nhân loại có nó sẽ không bị nhốt, toàn bộ vũ trụ đều thuộc về chúng ta.” Vô hạn năng nguyên không ngừng tuần hoàn, suy nghĩ một chút. Chỉ cần có một nghi khí, có thể vô hạn chế tạo năng nguyên tinh, phi thuyền sẽ không bởi vấn đề năng nguyên mà dừng cước bộ.

Tất cả học sinh rùng minh, đây là phát minh vượt thời đại, nhìn tới những quân nhân, có tự tin tiến nhập đại học Liên Bang đều không phải ngu ngốc, bọn họ biết sự tình nghiêm trọng, bắt đầu phối hợp công tác.

Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo nghĩ đến một tầng sâu hơn, cân đối… Sau đó vội vã theo Mộc Linh Hạo ly khai. Hiệu trưởng cũng hỗn vào đoàn người Mộc Linh Hạo ly khai.

Trên thao trường, đã dừng một chiếc phi thuyền quân dụng, đoàn người Mộc Linh Hạo cấp tốc rời đi. Hiệu trưởng đối chiếc phi thuyền đã bay phất tay. Thẳng tới lúc phi thuyền đi xa, tiêu thất trong đường nhìn, hiệu trưởng vỗ vỗ túi quần, đắc ý nở nụ cười.