Chương 7: Thay đổi

Đêm đó.

Âu Dương Ngạo nằm trên giường thế nào cũng ngủ không được, vì sao? Sư phụ rốt cuộc ở đâu không hài lòng? Cậu cùng Lỗi chỉ là tỷ thí luận bàn, cũng không phải sinh tử tương bác, tránh chỗ yếu hại có gì không được! Lực khống chế của cậu so một năm trước khá hơn, lẽ nào muốn như trước, thu tay không được, lưỡng bại câu thương.

“A, thật không rõ.” Âu Dương Ngạo phiền não chà đạp tóc. Vì sao, Cảnh phế vật kia đều minh bạch, cậu lẽ nào so kém Cảnh, cậu tuyệt đối không thừa nhận. Muốn hay không đi hỏi Cảnh? Mới không, như vậy thật mất mặt. Thế nhưng, ta thực sự không rõ.

Tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ của cậu, cậu nhịn không được đứng lên mở cửa. Muốn phát hoả, nhưng thấy ngoài cửa là Mộc Lỗi.

“Tôi quấy rầy cậu sao?” Mộc Lỗi hỏi.

“Không có. Không ngủ được, vào đi.”

Vào phòng, hai người ngồi đối diện trên ghế, nhưng không nói gì.

Một hồi lâu, Mộc Lỗi mở miệng: “Chuyện ban ngày, cậu nghĩ rõ chưa?”

“Chưa, lẽ nào cậu nghĩ rõ? Nhanh, mau nói cho tôi biết, tôi vì chuyện này ngủ không được.” Âu Dương Ngạo chờ mong nhìn Lỗi.

“Tôi cũng không rõ.” Lỗi cười khổ.

Nghe được Lỗi trả lời, Âu Dương Ngạo nụ cười vừa vung suy sụp.

“Đại ca anh ấy biết, nếu không, chúng ta đi hỏi anh ấy?” Lỗi kiến nghị.

“Hỏi cậu ta? Mới không cần.” Âu Dương Ngạo tạc mao.

Lý giải tâm tính hảo hữu, Lỗi không nói gì, nói thật, cả cậu cũng không muốn đi hỏi đại ca, có thể, cậu thực sự vẫn khinh thường đại ca, đột nhiên so kém đại ca khiến cậu có chút… Nguyên lai, cậu là như vậy dối trá.

“Được rồi, còn có Liệt thúc, Liệt thúc nhất định biết. Đi, đi hỏi Liệt thúc.” Âu Dương Ngạo kêu lên.

“Đã trễ thế này, ngày mai đi.”

“Không được, không hỏi rõ tôi ngủ không được, đi.” Cứng rắn kéo Lỗi cùng đi.



Gian phòng Vệ Thiên Liệt.

“Liệt thúc.” Hai người cung kính đối Vệ Thiên Liệt mở cửa kêu.

“Đã trễ thế này, có chuyện gì?” Nhìn hai hài tử xấu hổ ở cửa, “Vào đi.”

Cho hai hài tử rót nước, Vệ Thiên Liệt ngồi xuống nói: “Là vì chuyện ban ngày.”

“Phải, cháu thực sự nghĩ không rõ.” Âu Dương Ngạo nói, Mộc Lỗi gật đầu.

“Trước nói cho chú biết các cháu nghĩ thế nào?”

Hai người đều tự đem suy nghĩ nói xong. Vệ Thiên Liệt đứng dậy cho mình rót chén nước, bởi anh phải nói có điểm nhiều: “Các cháu thực sự cho lực khống chế như vậy là tốt?”

Hai người gật đầu, Vệ Thiên Liệt lắc đầu: “Như vậy các cháu thực sự chỉ có không sai, cũng chỉ đến đó.”

Hai người không phục.

“Hãy nghe chú nói hết, ky giáp sư là phải lên chiến trường, cho dù hiện là thời đại hoà bình, hằng năm Tái Phỉ Tư đại tái, cũng chết không ít người.”

“Đó là bởi những người đó thu tay không được, quá yếu, nếu là cháu nhất định có thể tránh chỗ yếu hại.” Âu Dương Ngạo cường biện.

“Ngây thơ.” Vệ Thiên Liệt giận mắng, “Cháu cho Tái Phỉ Tư đại tái như luận bàn giữa cháu cùng Lỗi? Đó là chiếu đấu ngươi chết ta vong, nguyên soái trên đại tái cũng gϊếŧ không ít đối thủ, cũng là bởi yếu?”

Sư phụ có thể nào yếu, Âu Dương Ngạo câm miệng.

“Liệt thúc, mời nói cho cháu biết nguyên nhân.” Lỗi kiên định nhìn Vệ Thiên Liệt.

“Các cháu không tự tin.” Vệ Thiên Liệt nói, “Các cháu không tự tin chính mình, cũng không tin năng lực của đối phương. Lực khống chế xuất sắc là cho dù thương tới chỗ yếu hại của đối phương cũng có thể bảo chứng đó không phải vết thương trí mệnh, vừa đến là dừng. Các cháu làm không được, cả chú cũng không được, trên đời này chỉ có nguyên soái có thể làm được.”

“Vậy, vì sao còn có người chết dưới tay phụ thân…” Mộc Lỗi hỏi, sau đó phát hiện không thích hợp.

“Thực sự là hài tử tốt. Tái Phỉ Tư đại tái không phải luận bàn, đó là chiến trường, luận bàn có thể vừa đến, thế nhưng chiến đấu không được, cháu hiểu chưa?” Vệ Thiên Liệt nhìn Lỗi, hài tử này rất thiện lương, “Lỗi, nếu như cháu ôm suy nghĩ không muốn đả thương tính mệnh người tham gia đại tái, vậy cháu tốt nhất buông tha, cháu sẽ chết.”

Lỗi trong mắt hiện lên mê man sau đó kiên định, “Cháu là con trai của Mộc Linh Hạo, cháu sẽ không khiến phụ thân thất vọng.” Đúng vậy, làm con trai của Mộc Linh Hạo nhất định phải nhiễm huyết, cậu trước đây ngây thơ, thế nhưng còn kịp cải biến.

Một bên Âu Dương Ngạo suy nghĩ sâu xa, sau đó kiên định.

Nhìn nhãn thần kiên định của hai hài tử, Vệ Thiên Liệt kế đó nói: “Các cháu không tin đối phương.” “Sao có thể?” Hai người cùng nhau phản bác.

“Hai cháu cùng nhau lớn, cùng nhau huấn luyện, đối thực lực của đối phương rõ ràng lý giải. Như vậy các cháu vì sao cho đối phương tránh không được công kích của mình? Cháu đang xem thường đối phương?”

“Cháu không có.” Hai người đồng thanh, sau đó trầm mặc, bởi sợ thương tới đối phương không phải cho đối phương không bằng mình?

“Rõ chưa?” Vệ Thiên Liệt hỏi.

“Dạ, rõ.”

“Trở về nghỉ ngơi đi, bất quá, Cảnh hài tử này thật đúng khiến người kinh ngạc, nếu thằng bé có U phản ứng…” Còn lại không kế tục.



“Lỗi, tôi đối Cảnh có điểm đổi mới.” Trên đường trở về phòng, Âu Dương Ngạo nói. Nếu như Cảnh có thể thao túng ky giáp, có thể sẽ rất mạnh.

“Tôi cũng vậy.” Cậu chưa bao giờ nghĩ đến, đại ca có thiên phú, cậu nên may mắn đại ca không có U phản ứng, bằng không căn nhà này có thể không có nơi yên ổn cho cậu sống. Đại ca trước đây là loại cảm giác này sao, khát vọng không thể được, thực sự rất bi ai. Đại ca, anh là làm sao đi tới? Lần đầu tiên cậu bội phục đại ca của mình.

“Ngày mai, tôi muốn nhìn một chút cuộc thi tốt nghiệp của Cảnh, sẽ rất đặc sắc.” Âu Dương Ngạo nói như thế.

“Vậy cùng nhau.”

Tinh quang xán lạn, đứng trên sân thượng, Mộc Cảnh ngưỡng vọng tinh không. Ngày mai, sẽ đến.