Chương 49: Áo Lôi Tây Á

Ở một nơi giữa Ốc Lam cùng Nguyệt Cầu, vũ trụ vắng vẻ đột nhiên vẽ ra rung động có thể thấy rõ, một vật thể khổng lồ hình cầu có quang huy màu lam nhạt từ rung động chậm rãi xuất hiện, nhan sắc của nó so màu lam đậm của Ốc Lam nhạt hơn một chút, hình thể so Nguyệt Cầu nhỏ hơn một chút.

“Đó chính là Áo Lôi Tây Á?” Từ cửa sổ mạn tàu trông thấy vật thể hình cầu, Lý Thiên Cách nói, rất đẹp, nhìn không ra là vũ khí kinh khủng Lạp Phỉ Nhĩ nói, chỉ là một viên cầu, khi nghe Lạp Phỉ Nhĩ giới thiệu vũ khí này, anh chân chính minh bạch, Cảnh, là một phần tử khủng bố, hơn nữa là một loại nguy hiểm siêu cao.

“Chủ nhân, Áo Lôi Tây Á đạt đến vị trí chỉ định. Xin hỏi có bắt đầu hoạt động hay không?” Áo Lôi Tây Á hỏi Mộc Linh Hạo.

“Bắt đầu.” Mộc Linh Hạo mệnh lệnh

“Dạ, chủ nhân. Áo Lôi Tây Á, giải thể bắt đầu.” Đầu não Áo Lôi Tây Á bắt đầu nhiệm vụ.

Bề ngoài màu lam nhạt trong phạm vi nhìn biến lớn, bành trướng đến trình độ nhất định, đột nhiên vỡ vụn, hóa thành một phiến mảnh nhỏ như cánh hoa, hoa mỹ trên quỹ tích bay lượn.

“Chủ nhân, đây là hệ thống phòng ngự bên ngoài của Áo Lôi Tây Á, tất cả người hoặc đội thuyền không đăng ký, không thể thông qua, mạnh mẽ thông qua sẽ bị lưới phòng ngự xé rách, thời điểm di chuyển trong vũ trụ có thể phòng ngự quần vẫn thạch, lưới phòng ngự này sở hữu trí năng loại nhỏ, có thể dùng để giám thị, tra xét cùng truy tung mục tiêu.” Áo Lôi Tây Á đối Mộc Linh Hạo giới thiệu. Đồng thời khiến người khác biết, những thứ nhìn như cánh hoa hoa mỹ này kỳ thực không phải mỹ lệ, chúng đều có sát khí kinh khủng.

Trong những cánh hoa hoa mỹ, lần thứ hai mở ra đóa hoa màu lam, đủ loại kiểu dáng hình dạng, phân tán. “Đây là hệ thống vũ khí của Áo Lôi Tây Á.” Chỉ vào đóa hoa, Áo Lôi Tây Á giới thiệu, mỗi một đóa hoa đều là vũ khí bất đồng, khiến những người khác biết thứ mỹ lệ đều là thứ nguy hiểm.

Các đoá hoa cố định vị trí, làm thành hình tròn so nguyên hình lớn hơn một chút, hình thành biển hoa màu lam, trong biển hoa, phiêu phù một hình cầu nho nhỏ, tựa như hoa tâm “Đó là trung tâm sinh hoạt sinh thái của Áo Lôi Tây Á, cũng là nơi ở cùng nơi công tác của chủ nhân. Ta so sánh tư liệu Lạp Phỉ Nhĩ, diện tích đại khái có một châu, ở đó có hải dương, rừng rậm, hồ nước, tất cả sinh thái đều phù hợp quy luật tự nhiên.” Áo Lôi Tây Á tiếp tục đả kích Lý Thiên Cách vân vân đám người đáng thương, một châu thuộc về một người, thực sự là rất xa xỉ, lão đại, Liên Bang nguyên soái không cần làm, ở Áo Lôi Tây Á, cậu chính là hoàng đế.

“Chủ nhân, hoạt động hoàn thành.” Cánh hoa màu lam bay lượn, phiêu hướng Nguyệt Cầu nghiền nát, đem mảnh nhỏ của Nguyệt Cầu quấn lấy, mảnh nhỏ của Nguyệt Cầu đình chỉ truỵ xuống, dừng ở vị trí hiện tại.

“Chủ nhân, trên tàn phiến Nguyệt Cầu, phát hiện sinh mệnh phản ứng, xin hỏi ngài muốn xử lý hay không?” Ngữ điệu ôn nhu nói ra lời tàn khốc.

“Cứu bọn họ.” Mộc Linh Hạo không nói gì, nói chính là Âu Dương Trạch, anh tuy chán ghét Nguyệt Cầu hận không thể hủy diệt nó, thế nhưng thời điểm nó thực sự hủy diệt, anh lại đồng tình, nó hủy diệt quá mức đơn giản, trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả đều là cỡ nào yếu đuối, Nguyệt Cầu là như vậy, bọn họ càng là như vậy. “Linh lão đại, Nguyệt Cầu đã không còn tồn tại, hiện người Nguyệt Cầu đều là nhân dân Liên Bang, chúng ta nhất định phải cứu, đây là lợi thế chính trị.” Âu Dương Trạch đối Mộc Linh Hạo nói, hiện ở đây có thể cứu những người này chỉ có lão đại cùng Cảnh, Cảnh anh không dám tìm, lão đại nhưng có thể.

“Áo Lôi Tây Á, cứu bọn họ.” Mộc Linh Hạo nghe Âu Dương Trạch nói, phân phó. Cảnh không phản đối, người cùng y không quan hệ sống hay chết y không để ý.

“Dạ, chủ nhân, bộ đội người máy phái ra.” Trên Áo Lôi Tây Á rất nhanh bay ra không ít phi hành thiết bị hướng mảnh nhỏ Nguyệt Cầu.

“Cảnh, ngươi hạ thủ lưu tình.” Mộc Linh Hạo vươn tay thưởng thức mái tóc đen mềm của Cảnh, lấy thực lực của Cảnh có thể có người sống sót, là lưu tình.

“Một kích cuối cùng không hoàn thành.” Không đánh rớt bàn tay Mộc Linh Hạo, Cảnh trả lời. Lúc đó nếu như không phải Mộc Linh Hạo đột nhiên tiêu thất, Nguyệt Cầu cả tàn phiến cũng không còn, từ lâu hóa thành bụi bậm, càng đừng nói người sống sót.

Cái kia chính là lưu tình? Vốn kinh ngạc cử động cùng loại ve vãn của Mộc Linh Hạo, khiến đoạn nói này đã quên kinh ngạc. Hai người dùng lời bình thản nói chuyện tàn khốc, lãnh huyết tàn khốc, đó không phải một vòng tròn màu bạc, đó là Nguyệt Cầu, nơi đó có vô số sinh mệnh, thế nào có thể như vậy không quan tâm. Lý Thiên Cách cùng Âu Dương Trạch phát hiện, Mộc Linh Hạo tựa hồ lãnh huyết hơn.

“Bởi vì ta?” Mộc Linh Hạo ôn nhu hỏi. Hắn có thể chờ mong một chút sao?

“Ngươi đột nhiên tiêu thất trong cảm giác của ta.” Cảnh thành thực nói.

“Phải không.” Một mạt cười ôn nhu xuất hiện tại trên mặt Mộc Linh Hạo, khiến người thấy rút một hơi, thật đẹp, Mộc Linh Hạo cười rộ lên thực sự xinh đẹp muốn mạng, không phải cười lạnh cười nhạo, mà là cười ôn nhu. Đáng tiếc Cảnh không một chút tế bào cảm động, hoàn toàn không phản ứng, thế nhưng Mộc Linh Hạo không lưu ý, biết đáp án hắn thật cao hứng. “Thật tốt quá.” Cho dù Cảnh khi đó lo lắng là bởi nguyên nhân bản thân, nhưng còn là vì hắn, vì hắn khi chưa phải đồng bạn của y, Mộc Linh Hạo đã rất thoả mãn. Mộc Linh Hạo nhịn không được khơi mào một lọng tóc của Cảnh, trên lọng tóc nhẹ nhàng hôn, toàn bộ động tác lộ ra thâm tình quyến luyến, ôn nhu triền miên không gì sánh được.

Phụ thân (sư phụ) đây là, Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo không thể tin, sẽ không, sẽ không như bọn họ nghĩ, là lỗi giác, phụ thân (sư phụ) đối Cảnh quan tâm thương yêu mà thôi, hai người trong lòng không ngừng nói cho chính mình, thế nhưng một màn vừa nãy, trong lòng bọn họ không ngừng quay lại, đó không giống quan ái giữa phụ tử.

Làm hảo hữu nhiều năm của Mộc Linh Hạo, Âu Dương Trạch cùng Lý Thiên Cách từng trải so Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo phong phú, bọn họ sẽ không nhận sai, cảm tình trong mắt Mộc Linh Hạo lưu lộ không phải ôn nhu đối cốt nhục, đó là cảm tình không nên đối con trai của mình sản sinh, là cảm tình thế nhân không cho phép. Hai người nhíu, lúc nào bắt đầu, bọn họ trước đây thế nào không nhận thấy, nhìn bộ dáng Mộc Linh Hạo là đã hãm vào, tuyệt đối có một thời gian. Lão đại, loại sự tình này không phải đùa giỡn, việc này bị người biết là nguy, cậu phải biết, loại chuyện này là sai.

Nghi hoặc nhìn cử động của Mộc Linh Hạo, đây là làm gì, rất giống động tác đùa giỡn y trước đây gặp qua, bất quá đều là nam nhân đối nữ nhân, như vậy y có thể tính bị đùa giỡn sao?

“Đây là đùa giỡn?” Cảnh thành thực hỏi ra nghi hoặc.

“Phải.” Mộc Linh Hạo sảng khoái trả lời.

“Ta không phải nữ.” Cảnh hồi phục. Mộc Linh Hạo đem y làm nữ?

“Ta biết.” Mộc Linh Hạo nói.

“Vì sao?” Cảnh hỏi lại. Nếu không phải vì cái gì muốn đùa giỡn y?

“Ta nghĩ.” Đáp án rất thẳng thắn. Đối Cảnh, hắn muốn làm càng nhiều, bất quá hiện chỉ có thể như vậy.

“Nga.” Cảnh đã biết, đối đồng bạn Cảnh luôn rất rộng lượng, đùa giỡn thì đùa giỡn, y không phải nữ, không có gì đáng để ý.

Mộc Linh Hạo nhẹ giọng cười, làm đồng bạn của Cảnh thực sự rất phương tiện, bất quá Cảnh, còn chưa đủ, còn chưa đủ nga, ta nghĩ muốn càng nhiều, chỉ là làm đồng bạn vô pháp thỏa mãn ta, đối ngươi không thể quá nhanh, từ từ sẽ đến, chúng ta có thời gian vĩnh hằng.

Nhìn hai người hỗ động, Âu Dương trạch cùng Lý Thiên Cách mi mặt nhăn càng sâu. Âu Dương Ngạo cùng Mộc Lỗi lại là trợn tròn mắt, đây là phụ thân (sư phụ) bọn họ nhận thức? Bọn họ bị nhiều lắm kinh hách, hoa mắt sao?