Chương 42: Phá huỷ

Máu, từng điểm từng điểm chảy, súng, từ trên tay rơi xuống, trên mặt đất đặc thù tài chất phát sinh tiếng vang nhẹ thanh thúy, cô bé còn chưa kịp nổ súng, một bàn tay đã chọc thủng trái tim. Cô bé thấy một đôi mắt đen mang theo giễu cợt, tựa như thâm uyên, khiến người rơi vào tuyệt vọng.

Cảnh không một tia thương hại đem bàn tay từ trong l*иg ngực tiểu cô nương rút ra, không để ý vẫy vẫy máu, tiểu cô nương mang theo đắc ý ngã về phía sau. Mộc Lỗi sắc mặt trắng bệch, cậu không biết hài tử nhìn qua ngây thơ này là một thích khách, thiếu chút nữa phụ thân…

Trong nháy mắt, trên đỉnh Thủy Tinh tháp kêu la một mảnh, những người chú ý đoàn người Mộc Linh Hạo thấy rõ tất cả, mọi người hoảng loạn, những người như phụ mẫu cùng bằng hữu tiểu cô nương cấp tốc rút vũ khí, mọi người càng thêm hoảng loạn.

Lợi Tư tướng quân lưu loát hạ đạt mệnh lệnh, thích khách bị đánh gục, nhân viên bảo vệ sơ tán, rất nhanh, trên đỉnh tháp chỉ còn lại đoàn người Mộc Linh Hạo, Lợi Tư tướng quân cùng mấy cổ thi thể.

“Xin lỗi, nguyên soái đại nhân, không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này.” Lợi Tư tướng quân nói không có thành ý, “Loại chuyện này sẽ không có nữa, nguyên soái đại nhân, lần này mời các vị triệt để chết đi, tôi sẽ cùng các vị đồng hành.” Lợi Tư lấy ra một khống chế khí, những thích khách này, vốn không trông cậy bọn họ thành công, thành công đương nhiên tốt, thất bại cũng có thể chế tạo sự cố, đem mọi người sơ tán, tránh cho hại đến vô tội. Chân chính vũ khí đối phó Mộc Linh Hạo là khống chế khí trong tay anh, chỉ cần ấn xuống, trang bị an trí trên đỉnh tháp sẽ bạo tạc, tài liệu Thủy Tinh tháp là gia cố, trang bị bạo tạc bình thường không có tác dụng, cho nên chuẩn bị chính là đặc thù trang bị, chỉ là khống chế khí của loại trang bị này phải cách trang bị ở vị trí trăm mét ấn xuống, cũng chính là người khống chế phải ở đỉnh tháp cùng mục tiêu tiêu thất.

Lợi Tư không chút do dự ấn xuống chiếc nút, oanh, Thủy Tinh tháp ở một tiếng này tiêu thất, mọi người dưới tháp tận mắt chứng kiến đỉnh tháp bộc phát hỏa hoa quất hoàng sắc, đỉnh Thuỷ Tinh tháp khiến Nguyệt Cầu kiêu ngạo tràn ngập trong khói đen đặc.

Xa xa, có chút người nhìn cột khói đen đặc, trang nghiêm hành lễ.



Mộc Lỗi, Âu Dương Ngạo, Âu Dương Trạch, Lý Thiên Cách tại thời điểm Lợi Tư tướng quân ấn xuống chiếc nút vô thức nhắm mắt, chờ đợi tử vong. Thế nhưng đợi một hồi lâu, cảm giác gì cũng không có, không có đau đớn, cả bị hỏa thiêu cũng không, ngoại trừ tiếng nổ ầm ầm, tất cả bình tĩnh, mở mắt.

Cảnh giơ lên bàn tay dính máu tiểu cô nương, năm ngón mở, một vòng tròn màu lam trong suốt đem mọi người bảo hộ, mọi người không thu được bất luận thương tổn.

Bọn họ không việc gì. “Oa.” Lý Thiên Cách ngạc nhiên kêu lên, khiến mọi người lưu ý tới chính mình đang đứng giữa không trung. Đỉnh Thuỷ Tinh tháp dưới chân bọn họ đã tiêu thất, khói đen đặc dữ tợn lan tràn.

“Thế nào sẽ?” Lợi Tư tướng quân đã chuẩn bị hi sinh, vô pháp tin tưởng, vì sao? Uy lực bạo tạc anh lý giải, bọn họ thế nào còn sống?

Cảnh buông tay, đi tới trước mặt Lợi Tư tướng quân, bình thản hỏi: “Ngươi rất trọng thị Nguyệt Cầu?”

Lợi Tư tướng quân hoàn toàn không lấy lại tinh thần.

Cảnh cũng không lưu ý, giơ lên bàn tay dính máu, một tiểu cầu phiếm quang huy màu trắng xuất hiện trên lòng bàn tay, “Vậy khiến nó hủy diệt.” Chết, rất đơn giản, thế nhưng nhìn chuyện vật mình coi trọng từng điểm từng điểm tiêu thất mới là thống khổ.

“Viêm long.” Cảnh nhẹ giọng, quang cầu màu trắng phân giải, hóa thành vài đạo lưu quang phóng xuống, trong quá trình lao xuống biến thành hình thái long, nơi chúng trải qua tất cả đều khí hoá, biểu hiện ôn độ của chúng có bao nhiêu cao.

Cự long màu trắng vọt tới mặt đất, mặt đất rất nhanh bị cự long chia cắt, Thủy Tinh tháp cùng quảng trường trung ương trong công kích của chúng tiêu thất, bất luận là kiến trúc hay người, đều không có phản kháng cứ như vậy tiêu thất. Mà vị trí nguyên bản của Thủy Tinh tháp, lấy nó làm trung tâm trong phạm vi hai km hóa thành lưu ly màu trắng, rất đẹp, so tài chất Thủy Tinh tháp còn muốn mỹ lệ, nhưng cũng rất tàn khốc.

“Không.” Lợi Tư tướng quân kinh khủng kêu lên. “Cậu, cậu thế nào có thể, nơi đó có rất nhiều người vô tội.” Bất luận Cảnh làm sao sở hữu lực lượng như vậy, thế nhưng người này đang hủy diệt nơi anh yêu, Lợi Tư tướng quân có thể nào không sợ hãi kêu? Cái gì trầm ổn, cái gì quyết tâm ở giờ khắc này đều tiêu thất.

Căn bản không để ý tiếng kêu của Lợi Tư tướng quân. Cảnh lần thứ hai vươn tay, một điểm quang huy màu đen xuất hiện ở đầu ngón tay, Cảnh giữa không trung nhẹ nhàng xẹt qua, nơi xẹt qua bị quang tuyến màu đen tiêu diệt, thanh âm đại địa bị xé rách không ngừng bên tai, kiến trúc cao to ầm ầm ngã xuống, một mảnh hỗn độn.

“Dừng tay, dừng tay,” Lợi Tư tướng quân nhìn Cảnh thét chói tai, muốn tiếp cận Cảnh nhưng ở thời điểm tiếp cận bị bức tường không thấy ngăn cản. Không ngừng đánh vào bức tường không thấy, muốn ngăn cản.

Lại một lần nữa, trên lòng bàn tay của Cảnh lóe ra tiểu cầu quang huy màu bạc, hồ quang lấp lánh.

“Cầu cậu, cầu cậu, dừng tay.” Lợi Tư tướng quân thấy động tác của Cảnh, quỳ xuống mà nói, “Là chủ ý của tôi, là tôi muốn gϊếŧ các vị, cầu cậu buông tha bọn họ, gϊếŧ tôi, gϊếŧ tôi.” Lợi Tư tướng quân đem tất cả tội nhận lấy, chỉ cần có thể ngăn cản người này, anh có thể chết.

Cảnh thờ ơ, quang cầu màu bạc quăng ra, ngân cầu phóng xuất vạn đạo hồ quang, dưới lực lượng của nó lại một khu hóa thành phế tích.

“Ác ma, ác ma. Ngươi cái này ác ma.” Lợi Tư tướng quân vô pháp khống chế mắng to. Người này thế nào có thể làm như vậy, rất nhiều người vô tội. Người này căn bản không có nhân tính.

Khoé miệng Cảnh câu ra độ cung khinh miệt, không để ý tới Lợi Tư tướng quân kêu gào, ác ma tính thứ gì, đã sớm bị bọn họ giẫm đạp dưới chân. Lần thứ hai vươn tay.

“Cảnh, đủ rồi.” Mộc Linh Hạo nói, hắn không đồng tình người Nguyệt Cầu, Nguyệt Cầu hủy diệt cùng hắn không quan hệ, chỉ là Cảnh giờ khắc này cách hắn xa như vậy, giờ khắc này hắn rõ ràng cái gì là chênh lệch. Hắn không thích cảm giác này, nó cho hắn biết hắn khả năng không chiếm được người này.

“Đại ca, có thể.” Mộc Lỗi nghe phụ thân lên tiếng, cũng nói, thật đáng sợ, gϊếŧ chóc lãnh huyết như vậy, lực lượng như vậy. Người Nguyệt Cầu dù sao đại đa số là người thường, gϊếŧ chóc như vậy rất tàn nhẫn.

Người khác muốn xuất khẩu ngăn cản, nhưng tiêu thất trong ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh, đó không phải sát khí, là triệt để miệt thị đối bọn họ, miệt thị của thượng vị giả đối hạ vị giả, giai cấp không dung vi phạm, hồng câu không thể vượt qua, uy áp đông lại linh hồn.

“Lạp Phỉ Nhĩ.” Cảnh nhẹ gọi, thân ảnh màu bạc xuất hiện.

“Chủ nhân.” Không nhìn hình dạng ở đây, thân ảnh Lạp Phỉ Nhĩ như cũ ưu nhã.

“Dẫn bọn họ lên thuyền.” Cảnh phân phó, không ai có thể ngăn cản y.

Không đợi mọi người phản ứng, bọn họ đã tiêu thất trước mặt Cảnh.

“Về phần ngươi, đem mọi người gọi tới.” Cảnh nhìn Lợi Tư tướng quân nói.

“Sẽ, chúng ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi, ngươi cái này ác ma.” Lợi Tư tướng quân đã gần bị cừu hận bao phủ, anh sẽ vận dụng tất cả lực lượng gϊếŧ ác ma này, người này thật đáng sợ.

Cảnh, lẳng lặng đứng tại chỗ chờ, đến đây đi, ta đang đợi.