Chương 41: Ám sát

Một đêm bận rộn rất nhanh trôi qua, nhân viên Liên Bang cơ bản đã rút khỏi, may là ngày độc lập, người Liên Bang ở Nguyệt Cầu không phải rất nhiều, phi thuyền cũng đủ, đại bộ phận an toàn ly khai, Nguyệt Cầu biết tin thế nhưng không ngăn cản, quả nhiên mục tiêu là bọn họ, đối người khác liền bỏ qua.

Bên trong sáo phòng Tử La Lan khách sạn, Mộc Linh Hạo nhìn Cảnh mặc một thân hắc y, đây không phải quần áo hắn vì Cảnh chuẩn bị. Y phục màu đen chỉnh tề mặc trên người Cảnh, không có hoa văn dư thừa, chỉ có văn lộ màu bạc tinh xảo thêu trên cổ tay, phản chiết một tầng, vạt áo thật dài thẳng đến tất cái, chia làm bốn tổ, dễ dàng hoạt động, quần dài màu đen vòng quanh đôi chân thon dài. Cho dù nhìn không ra xuất xứ, thế nhưng Mộc Linh Hạo biết đây là một bộ chế phục.

Không sai, đây là y phục thời điểm Vô Xá hoạt động mặc, là phục sức tống táng, mặc vào nó ý nghĩa hủy diệt, huyết tinh còn có gϊếŧ chóc, là phá huỷ cùng tuyệt vọng, đối người bị tống táng, Vô Xá mặc vào nó chính là tống táng cho các ngươi, ngủ yên đi, tiến nhập an nghỉ vĩnh hằng.

Bộ y phục này mặc trên người Cảnh rất hợp, đem hắc ám thâm trầm của Cảnh hoàn mỹ biểu hiện, rồi lại như một học giả nghiêm cẩn tự giữ, mâu thuẫn tồn tại, Mộc Linh Hạo nhìn Cảnh như vậy lần thứ hai càng yêu Cảnh, ngực nghĩ, Cảnh của hắn vô luận thế nào đều đẹp.

Lý Thiên Cách vào cửa thấy hai người đang trầm mê, nói: “Lão đại, Lợi Tư tướng quân tới.” Bắt đầu rồi. Cảnh cùng Mộc Linh Hạo đi ra.



Thủy Tinh thành, là thủ phủ Nguyệt Cầu, địa vị chính trị không cần nói, nó cũng là một tòa thành phi thường mỹ lệ, Nguyệt Cầu không giống Ốc Lam, có hồ nước thiên nhiên nước từ trên núi chảy xuống, sâm lâm hải dương, thiên nhiên kỳ lạ mỹ lệ Nguyệt Cầu không có. Nhân loại leo lên Nguyệt Cầu, cải tạo Nguyệt Cầu, thế nhưng như cũ không có thiên tư như Ốc Lam, cho nên dù Nguyệt Cầu độc lập, mỗi khi thấy thế giới mỹ lệ của Ốc Lam, luôn muốn chiếm làm của mình. Toà Thủy Tinh thành này đương nhiên không phải toàn bộ dùng thủy tinh làm thành, tài liệu nó chọn dùng cùng thủy tinh rất tương tự, dưới đăng hoả chiếu rọi lóe quang huy mỹ lệ.

Thủy Tinh tháp là kiến trúc cao nhất của Thủy Tinh thành, là một trong tiêu chí chủ yếu của Nguyệt Cầu, phía dưới chính là quảng trường trung ương, ở đỉnh tháp có thể thấy rõ Ốc Lam, dùng kính viễn vọng thậm chí chứng kiến địa mạo Ốc Lam.

Đoàn người Mộc Linh Hạo đến, bởi là ngày độc lập, người trên đỉnh tháp không ít, chú ý tới Chiến Thần Mộc Linh Hạo, mọi người có chút rối loạn, nhân viên bảo vệ Lợi Tư tướng quân an bài đưa những người rối loạn cùng đoàn người tách ra.

“Lão đại, ở đâu đều rất được hoan nghênh.” Lý Thiên Cách nhìn những người rối loạn nói.

Mộc Lỗi trong lòng vì có phụ thân như Mộc Linh Hạo kiêu ngạo không thôi, gật đầu.

“Sư phụ là Chiến Thần, thần tượng của mọi người.” Âu Dương Ngạo kiêu ngạo trả lời.

“Này là thật, cho dù vị trí bất đồng, thực lực của nguyên soái đại nhân bất luận kẻ nào đều không thể không tiếp thu, nhìn hài tử này liền biết, đời tiếp theo của Nguyệt Cầu chúng tôi, ai…” Đây là một loại bi ai, làm người Nguyệt Cầu nhưng sùng bái địch nhân, đối hài tử thuyết giáo, nhưng bị nói hiện là thời đại hòa bình, con sùng bái Chiến Thần đại nhân có quan hệ gì, nếu như Chiến Thần đại nhân muốn tới chinh phục Nguyệt Cầu, vậy con là người đầu tiên tìm chỗ nương tựa Chiến Thần đại nhân. Khi anh nghe trả lời của hài tử, anh thực sự không biết làm sao, thế giới này thế nào có hòa bình, hài tử ngây thơ khiến anh vô pháp nói ra lời. Nhưng cũng có chút lo lắng, đời tiếp theo của Nguyệt Cầu từ lâu bái phục dưới chân người khác, nhưng lại là địch nhân, như vậy tiếp tục, Nguyệt Cầu làm sao bây giờ, cho nên anh mới quyết định hoàn thành kế hoạch này, nên để thế nhân thanh tỉnh. Hài tử của cha, cha hy vọng con có thể minh bạch, Chiến Thần là cường đại, thế nhưng đó là địch nhân.

“A, không nói, bất quá trận chung kết lần này của nguyên soái đại nhân thực sự đặc sắc, khiến những ky giáp sư như chúng tôi thấy được mục tiêu, Thần Chiến trạng thái, bất quá Cấm Đoạn là ai? Ky giáp sư mạnh như vậy thế nào không tiếng tăm? Tôi còn riêng tra qua tất cả tư liệu ky giáp sư, thế nhưng không một ai là Cấm Đoạn.” Làm ky giáp sư anh bội phục Mộc Linh Hạo, đáng tiếc bọn họ là địch nhân.

Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo định lực thiếu chút, nghe vấn đề của Lợi Tư tướng quân, con mắt liếc về phía Cảnh. Lợi Tư tướng quân dù sao trà trộn chính đàn nhiều năm, từ ánh mắt hai người nhìn ra thứ gì. Lẽ nào, Cấm Đoạn là… Lợi Tư tướng quân hoài nghi, nhưng bất luận phải hay không phải, hôm nay những người này đều không thể ly khai.

“Mời đến bên này, duyệt binh thức sắp bắt đầu.” Lợi Tư tướng quân dẫn mọi người đến đài quan sát, nơi đó có mấy chiếc kính viễn vọng.

Trên quảng trường trung ương duyệt binh thức bắt đầu, các loại vũ khí hoàn mỹ của Nguyệt Cầu đều lên sân khấu, ky giáp, trọng hình vũ khí, từ động tác đội ngũ chỉnh tề có thể thấy, đây là một bộ đội tinh anh.

“Lợi Tư tướng quân, chỉ là một tiểu hình duyệt binh thức, đã có vũ khí tiên tiến cùng bộ đội ưu tú như vậy, Nguyệt Cầu thực sự rất giỏi.” Âu Dương Trạch nhìn một hồi, tâng bốc nói.

“Nơi nào, so kém Liên Bang, lần này năng nguyên tinh để chúng tôi biết người Liên Bang mới thật rất giỏi, có thiên tài như Cảnh công tử, Liên Bang phát triển thực sự không thể đo lường.” Cho nên Nguyệt Cầu mới không cho phép thiên tài như vậy xuất hiện, chế tác năng nguyên tinh chỉ có Mộc Cảnh biết, hiện năng nguyên chuyển hóa nghi chỉ có một, không chiếm được tư liệu, như vậy chỉ có thể cướp, đáng tiếc, năng nguyên chuyển hoán nghi bảo hộ quá mức nghiêm mật, tất cả hành động đều là thất bại.

“Như vậy, Cảnh thiên tài cũng khiến chúng tôi kinh ngạc.” Âu Dương Trạch có chút cảm khái, gần nhất đối Cảnh, anh đã rất vô lực, Cảnh khiến anh nguyên vẹn biết thế giới anh sinh tồn là làm sao vô tri, ai, bị Lạp Phỉ Nhĩ đả kích, anh vẫn cho anh rất thông minh.

“Ca ca, có thể cho em xem một chút sao?” Một tiểu cô nương khả ái mặc quần đỏ, ôm một con gấu đồ chơi đại khái sáu, bảy tuổi kéo quần áo Mộc Lỗi.

Mộc Lỗi đứng phía sau Âu Dương Ngạo, Âu Dương Ngạo đứng bên cạnh Mộc Linh Hạo nhìn kính viễn vọng. Mộc Lỗi nhìn tiểu cô nương, hỏi: “Cha mẹ em đâu?”

Tiểu cô nương chỉ mấy người bên ngoài nhân tường nói, “Ở đó, ba ba mụ mụ không vào được, thế nhưng em muốn xem.”

Mộc Lỗi nhìn qua, phụ mẫu tiểu cô nương đang cùng bằng hữu trò chuyện, không phát hiện nữ hài không thấy, nhân tường ngăn cản người lớn, nhưng không chú ý tới tiểu bằng hữu nhân cơ hội lẻn vào.

“Qua đây, ca ca dẫn em đi xem.” Mộc Lỗi nắm tay tiểu cô nương nói, đẩy đẩy Âu Dương Ngạo đang chuyên tâm nhìn kính viễn vọng, cậu không dám quấy rối phụ thân. Âu Dương Ngạo quay đầu nhìn Mộc Lỗi, thấy tiểu cô nương Mộc Lỗi nắm, làm hảo hữu nhiều năm, cậu biết suy nghĩ của Mộc Lỗi, tránh ra vị trí.

“Đến.” Mộc Lỗi hảo tâm giúp tiểu cô nương điều chỉnh vị trí. Sau đó thối lui.

“Cảm ơn ca ca.” Tiểu cô nương điềm điềm nói cảm ơn, xoay người, con gấu đồ chơi trong tay biến mất, một khẩu súng xuất hiện nhắm về phía Mộc Linh Hạo, cò súng kéo xuống.