Chương 15: Quyết định

Mộc Linh Hạo biết, trong một thời gian rất dài, Mộc Cảnh sẽ theo hắn, hắn sẽ chậm rãi nghiên cứu, vì sao Mộc Cảnh có thể khiến tâm tư hắn phập phồng. Đây là một trò chơi khác. Cũng không nghĩ hắn trong trò chơi này thất bại thảm hại, triệt để đánh mất tâm, vì một người điên cuồng.

“Nguyên soái, hội nghị mời ngài đi họp.” Lại có người đến báo.

Mộc Linh Hạo gật đầu, “Đi thôi.”

Thời điểm Mộc Linh Hạo ly khai, đường nhìn mọi người cấp tốc lướt qua bàn cờ, sau đó ngây ngẩn.

Trên bàn cờ, bạch sắc quân cờ, công thành đoạt đất, Mộc Linh Hạo thống suất lực, chiến lược quan triển lộ không thể nghi ngờ, hắn kỳ phong sắc bén, công kích không ngừng, chỉ thiếu một chút có thể chiếu tướng.

Trái lại hắc kỳ, toàn bộ bàn cờ chỉ có một vương kỳ, chiếm lĩnh vương toạ đối phương. Độc, đây là kỳ phong của Cảnh, từ đó có thể thấy Mộc Cảnh ngoan tuyệt, vì thắng lợi đối người khác ngoan, đối chính mình cũng có thể ngoan, thảm liệt như vậy. Bất đồng Mộc Linh Hạo khí phách tuyệt luân toạ ủng thiên hạ, y cô thân nhất nhân cũng có thể ngạo thị thiên hạ.

“Lỗi, cậu không bằng anh ấy.” Tất cả mọi người ly khai, chỉ có Âu Dương Ngạo cùng Mộc Lỗi đứng đó nhìn bàn cờ.

“Tôi biết,” Mộc Lỗi nói, cậu thực sự biết. Thế nhưng, không cam lòng.

“Tôi cũng không bằng anh ấy.” Âu Dương Ngạo nói. Hai người trầm mặc.

“Lỗi, tôi muốn biến càng mạnh, tôi lần đầu có cảm giác thất bại như vậy.”

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi quyết định, tôi muốn đi Lão Nha.” Âu Dương Ngạo đột nhiên nói.

“Cậu nói cái gì?” Mộc Lỗi kêu to. “Lão Nha” đó là ky giáp bộ đội cực mạnh trực tiếp thuộc về phụ thân, mỗi người trong đội ngũ tuyệt đối là cao thủ ky giáp. Hằng năm không ít người tiến vào Lão Nha huấn luyện, thành công rất ít, huấn luyện của Lão Nha là cửu tử nhất sinh, không phải thành công chính là tử vong, là huấn luyện doanh tỉ lệ tử vong cao nhất.

“Lỗ tai của tôi, thật không hổ hài tử bá mẫu.”

“Ngạo.”

“Không nên biểu tình kia, Lỗi, cậu là đối thủ duy nhất tôi thừa nhận. Cảnh, anh ấy ở trước chúng ta, cậu, phát hiện sao, sư phụ đem anh ấy làm đối thủ, nếu như chúng ta không nỗ lực, Lỗi, chúng ta sẽ bị vứt xa hơn. Tôi sẽ không buông tha cơ hội biến cường như vậy.” Lỗi, tôi hy vọng cậu có thể hiểu.

“Cậu nói rất đúng.” Cậu nói rất đúng, Ngạo, chúng ta không thể lại bị bỏ rơi, chờ, phụ thân, đại ca, chúng ta sẽ đuổi theo.

“Đây mới là đối thủ của tôi.”

“Cút sang bên.”

“Đêm nay hướng Cảnh đại ca xin lỗi, trước đây chúng ta thực sự rất ấu trĩ.”

“Tốt.”



Cùng ngày trở lại chủ trạch, Lỗi đáng thương bị Trần Lâm kéo sang, Âu Dương Ngạo rất không nghĩa khí chạy.

Tin tức hôm nay bà thấy được, bà muốn Lỗi Nhi minh bạch, người kia là trở ngại của bọn họ, trước đây có thể không thèm để ý, thế nhưng hiện tại, nhất định phải đánh mười hai vạn phần tinh lực thời khắc chú ý, bà khi nãy đã nhìn rõ, tồn tại chướng mắt kia không phải phế vật, tâm cơ bình tĩnh, ta sẽ không cho ngươi như ý, gia chủ vị là của Lỗi Nhi.



Ngọc hiên.

Thật vất vả từ giáo dục mẫu thân giải thoát, hung hăng trừng tên không nghĩa khí.

A, bầu không khí trong nhà ăn thực sự quỷ dị, phụ thân, cha nhìn đại ca làm gì, còn có Liệt thúc, Cách thúc, các chú làm chi nhìn lén, mẫu thân, mẹ đừng trừng, đại ca, anh thật lợi hại, trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể làm như không việc gì ăn, em bắt đầu sùng bái anh.

“Quỳnh bá. Từ hôm nay trở đi, gian phòng của Cảnh sát vách phòng tôi.” Mộc Linh Hạo phân phó.

“Dạ.” Mệnh lệnh gia chủ là tuyệt đối, nguyên nhân không cần biết.

“Cái gì? Lão gia, gian phòng đó là…” Trần Lâm kinh hô, lại bị nhãn thần lãnh đạm Mộc Linh Hạo câm miệng, “Không, không có gì, em ăn xong, trước ly khai.” Trần Lâm không kiềm được nộ sắc trên mặt, bà muốn phát tiết, gian phòng đó là vì chính thất gia chủ chuẩn bị, vì sao cấp tiểu quỷ kia, lẽ nào lão gia muốn để y thành người thừa kế, không được, nhất định phải ngăn cản.

“Cái kia, Cảnh, Cảnh đại ca…” Âu Dương Ngạo xưng hô, khiến Ngọc hiên lần thứ hai vang thanh âm đang đang thương thương, Lý Thiên Cách vươn tay sờ trán cậu: “Cháu không phát sốt?”

Một bàn tay chụp tay Lý Thiên Cách, “Chú mới phát sốt.” Sau đó buộc chặt, “Cảnh đại ca, em vì thái độ trước kia hướng anh xin lỗi.”

Cảnh nhìn hắn, Âu Dương Ngạo có chút minh bạch vì sao Mộc Lỗi buổi sáng tránh khỏi đường nhìn, ánh mắt đó nhìn tới tận cùng nhưng thâm bất khả trắc, trong đôi ngươi chỉ chiếu ra hình ảnh một người, linh hồn đều bị xem thấu.

Đang một tiếng, Mộc Linh Hạo cầm ly nặng nề buông, đυ.ng phải bộ đồ ăn phát ra tiếng vang. Lại nữa, lại là loại cảm giác này, Cảnh chỉ cần chuyên chú nhìn ai, hắn sẽ khó chịu, vì sao? Mộc Linh Hạo không thích loại cảm giác này, vô thức hắn vươn tay nắm lấy tay Cảnh.

Một tiếng này khiến Âu Dương Ngạo từ ánh mắt kia giải thoát, vội cúi đầu.

“Đại ca, xin lỗi.” Lúc này đây, Mộc Lỗi cũng nói.

“Không cần.” Cảnh thanh âm như cũ bình thản. Nhìn một chút Mộc Linh Hạo cầm tay y, thấy hắn không có ý buông, tự mình tránh khỏi.

Mộc Linh Hạo cảm thấy có chút tiếc nuối, bàn tay kia không phải ấm áp, có điểm băng lãnh, giữ trong tay rất thoải mái, cảm giác tựa dòng nước thanh lương lướt qua tay.

“Phụ thân (sư phụ), xin cho chúng con tiến vào Lão Nha huấn luyện.” Hai người mở miệng thỉnh cầu.

“Hai đứa quyết định.” Ngăn trở Vệ Thiên Liệt muốn nói gì, Mộc Linh Hạo hỏi.

“Dạ.” Bọn họ phải biến cường.

“Một tháng.” Dưới sự huấn luyện của hắn, kỹ thuật bọn họ không vấn đề, khiếm khuyết chính là kinh nghiệm.

“Dạ.” Một tháng, vậy là đủ, thiên phú của bọn họ là được Chiến Thần Mộc Linh Hạo khẳng định.

Thế giới này không có thiên tài, cái gọi là thiên tài nhất định so người khác nỗ lực càng nhiều mồ hôi cùng máu.