Chương 14: Tiếp tục giao phòng

Lãnh nhãn liếc nhìn Mộc Linh Hạo, thừa nhận sao? Đã quá muộn, ta không cần.

“Ngươi hận ta?” Thấy nhãn thần của Cảnh, Mộc Linh Hạo nhịn không được hỏi.

“Có cần sao.”

“Phải không?” Ngực khó chịu, bởi hài tử này không để ý.

“Ngươi sẽ có phiền phức.” Không muốn tiếp tục đề tài khiến hắn khó chịu, Mộc Linh Hạo nói. Đem một quân cờ ăn sống.

“Không tính.” Thế giới này không ai bị thương được y, chỉ là một ít sâu, gϊếŧ chết là được.

“Rất tự tin.”

Cảnh cho y không cần trả lời.

“Ngươi muốn trở thành ky giáp sư?” Hẳn không cam lòng, thiên tài như vậy nhưng bởi U phản ứng không cách nào thao túng ky giáp. Cho nên mới phát minh năng nguyên tinh.

“Đã từng.” Đúng vậy đã từng, thật lâu trước kia đã từng. Ky giáp, thứ này y thế nào khả năng không biết, thời điểm tiến nhập Ma Phương, y trước học chính là nội dung về ky giáp, khi đó y cho ky giáp là thứ vũ khí cực mạnh, cũng là tư bản để y sinh tồn tại thế giới kia. Nhưng sau khi gặp qua càng nhiều lực lượng rất cường đại, y mới phát hiện nguyên lai thế giới của y là như vậy nhỏ bé, lực lượng y từng khát vọng là như thế yếu đuối.

“Thật đáng tiếc.” Mộc Linh Hạo nói, hắn đã không có đối thủ, đứng trên đỉnh phong, quá mức cô độc. Hắn khát vọng đối thủ, nếu Cảnh trưởng thành, như vậy hắn sẽ không tịch mịch.

Hai người không ngừng hạ, không lâu sau truyền đến một trận đập cửa cấp thiết.

“Vào đi.” Mộc Linh Hạo có chút không vui, trước không biết bị người khác cắt đứt là việc đáng ghét như vậy.

“Báo cáo nguyên soái. Vừa nãy Chiến Thần trang viên báo lại, bị công kích.”

“Cái gì?” Đám người Âu Dương ngạo kinh hãi, dĩ nhiên có người công kích Chiến Thần trang viên.

“Tình huống.” Hắn là lâu lắm không động thủ, có người đã quên thủ đoạn của hắn.

“Dạ, chủ trạch không chịu nhiều công kích, tổn thất không lớn, mục tiêu công kích chủ yếu của kẻ xâm nhập là phòng thí nghiệm Mộc Cảnh.”

Mọi người nhìn Cảnh, y cầm một quân cờ đi tiếp, tựa hồ không nghe thấy.

“Ngươi không lo lắng.” Mộc Linh Hạo hỏi.

“Không có ta cho phép ai cũng không vào được phòng thí nghiệm.” Cảnh trả lời.

“Kẻ xâm nhập sử dụng trọng hình vũ khí, phòng thí nghiệm vô pháp ngăn trở, thỉnh nguyên soái hạ lệnh truy kích.” Người đến phân tích, nếu như đuổi theo có thể truy về tư liệu.

“Chấp nhận.”

“Không tất yếu.” Hai người cùng nói. Sau đó mọi người nhìn Cảnh.

“Mệnh lệnh thủ tiêu.” Nhìn Cảnh vân đạm phong khinh, Mộc Linh Hạo nói, sau đó đi tiếp nước cờ.

Một hồi, có tin tức truyền tới, “Toàn bộ kẻ xâm nhập bị tiêu diệt, phòng thí nghiệm không tổn hao gì.” Thực sự rất bất khả tư nghị, loại công kích này dĩ nhiên một điểm tổn thất không có, phòng thí nghiệm kia dùng tài liệu gì để làm, nếu như dùng loại tài liệu này làm vũ khí… Đây là thiên tài! Kinh khủng thiên tài.

“Đây là nguyên nhân ngươi tự tin?”

“Bão tố đã bắt đầu.” Cảnh đáp phi sở vấn, ngoài cửa sổ, vừa nãy còn trời trong nắng ấm, hiện nhưng mây đen ùn ùn, bão tố đã bắt đầu.

“Từ hôm nay, ngươi theo bên cạnh ta.” Mộc Linh Hạo nói, “Thiên Liệt, an bài nhân thủ bảo vệ tốt Cảnh.”

“Dạ.” Vệ Thiên Liệt tinh thần sa sút trầm giọng đáp, mặc kệ thế nào, anh sẽ bảo hộ hài tử này.

“Ngươi nói khiến cho cơn bão này càng mãnh liệt một chút thế nào?” Cảnh có chút e sợ thiên hạ bất loạn.

“Ngươi đang lấy mạng mình chơi.” Mộc Linh Hạo mất hứng, rất mất hứng, hắn không thích thái độ bình thản của hài tử này, tựa như mạng mình một điểm không trân quý.

“Thứ có giá trị lợi dụng, người sẽ không đơn giản huỷ diệt, ta có thể tiếp tục tăng lợi thế, ngay cả ý niệm huỷ diệt trong đầu đều có thể biến mất.” Cảnh bình tĩnh nói, mạng của y chỉ thuộc về Vô Xá, y chỉ vì Vô Xá mà chết. Uy hϊếp đến y, vậy gϊếŧ chết.

“Thứ vô pháp khống chế, huỷ diệt là được.” Mộc Linh Hạo thái độ càng kiên quyết, sau đó ăn sống một quân cờ của Cảnh. Một trận tinh thần áp bách xuất hiện bên trong, ép mọi người tâm phục khẩu phục, không thể chống lại vương giả chi khí.

Lại một lần nữa, người đứng ở đây cảm giác được phong tư đế vương uy lâm thiên hạ, mọi người tâm duyệt thành phục, sùng kích vạn phần. Ngoại trừ người ngồi đối diện đế vương, một vương giả khác.

“Checkmate, một ván này ta thắng.” Cầm lấy hắc kỳ, đá rơi vương kỳ của Mộc Linh Hạo, chiếm lĩnh vương vị, Cảnh chiếu tướng. Sau đó ly khai.

Nhìn bàn cờ, một hồi lâu Mộc Linh Hạo đột nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười có sung sướиɠ, có hưng phấn. Khiến mọi người nghe được ngây ngẩn, ta không phải đang nằm mơ, ta dĩ nhiên thấy được, nghe được phụ thân (sư phụ) (lão đại) (nguyên soái) đang cười.

“Có ý tứ. Thực sự rất có ý tứ.” Cảnh, ta vẫn xem thường ngươi, trong tràng bão tố này, ngươi cũng là người chơi cờ, không, ngươi bày ra quân cờ, là muốn nhìn chúng ta thế nào hạ, trò chơi sao? Cảnh, hí không phải như vậy tốt xem.

“Cảnh, đứng bên ta có mới có thể thấy rõ.” Đối Cảnh hướng phía cửa nói.

“Đương nhiên.” Trò chơi đương nhiên phải tự thân thể nghiệm, Mộc Linh Hạo, còn có những kẻ khác, đừng để ta rất buồn chán. Bằng không, ta sẽ huỷ thế giới này, hắc ám của ta không tiêu thất, ta cảm giác được, linh hồn đang kêu gào, phá vỡ còn có huỷ diệt. Cho nên, chiến tranh, tới đây đi, dùng vũ đạo tiên huyết khiến linh hồn ta lần thứ hai trầm tĩnh, tuyệt vọng thâm uyên còn chưa nghĩ hiện ra.