Editor: DenDen "Thẩm Quý Trầm nhờ cậu đến?" Vu Ca gãi đầu ra hiệu cho người thanh niên đi vào.
Vu Ca thừa nhận hành động hôm qua tìm đến Thẩm Quý Trầm như thế là có hơi đột ngột, đối với Thẩm Quý Trầm mà nói cậu chỉ là người qua đường không quen không biết. Nhưng đáng ngạc nhiên là người của y lại trực tiếp tìm đến cửa, chuyện này không thể nói kinh ngạc là có thể hình dung được.
Rõ ràng Thẩm Quý Trầm chỉ vì trái bóng mà y xem như bảo vật bị đυ.ng vào mà trong lòng nổi lên mụn nhọt, nhưng vì sao lại đặc biệt cử người tới xin lỗi, Vu Ca thật sự không hiểu nổi.
"Tôi tên là Thẩm Diễn." Bước vào văn phòng Thẩm Diễn khẽ cúi đầu, giọng nói đầy khí phách, "Là tôi tự đến."
Vu Ca đặt ly nước xuống bàn khách, hào phóng bật điều hòa lên.
"Thực ra cũng không có gì to tát....." Nói được nửa câu, Vu Ca hắt xì mạnh một cái, cả người thả lỏng ngồi trên sô pha, xem ra vẫn chưa thật sự tỉnh mộng.
Cậu buồn ngủ, chép miệng tiếp tục nói: "Không có gì to tát đâu."
Thẩm Diễn đẩy túi quà đến trước mặt Vu Ca, "Tôi gọi Thẩm Quý Trầm là "cha nuôi", ông ấy vẫn nuôi dạy tôi cho đến nay."
"Ông ấy da mặt mỏng, nhất định sẽ không nhận lỗi trước, vậy nên tôi chủ động tìm đến anh, mong anh tha thứ cho sự thô lỗ của ông ấy."
Nhìn thấy món quà, cơn buồn ngủ mông lung của Vu Ca cũng nhanh chóng biến mất, cậu lén ngẩng đầu lên nhìn, logo bên ngoài đã cho thấy giá trị xa xỉ của nó, món quà không hề rẻ, cậu miễn cưỡng đẩy lại: "Thật sự không sao đâu."
Thẩm Diễn vui vẻ cười, đổi chủ đề: "Đây là văn phòng thám tử sao?"
"Đúng vậy." Vu Ca đặt tay lên đầu gối chống cằm, miệng hơi hé, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: "Cả hai chúng ta đều có răng nanh."
Thẩm Diễn gần như không theo kịp suy nghĩ của cậu, sửng sốt trong chốc lát, cậu ta thoải mái cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: "Đúng thật."
Mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt thám tử Vu trong veo, khóe mắt của cậu luôn mang theo vẻ ranh mãnh và sinh động, đầu lưỡi rất tự nhiên liếʍ liếʍ chiếc răng nanh.
Thẩm Diễn ho khan hai tiếng, bình tĩnh quan sát phòng làm việc, thản nhiên nói: "Con đường này tôi thường hay đến, tôi rất thích ăn đồ ăn ở đây..."
"Đầu bếp Lưu tự làm!" Vu Ca nhanh chóng đáp.
Điều này càng khẳng định phỏng đoán của Vu Ca, có thể nhận thấy Thẩm Quý Trầm rất yêu thương người con nuôi này, thậm chí còn dành thời gian mua bánh ngọt cho cậu ta.
Vốn dĩ con người yêu thương nhau là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng Vu Ca không hiểu vì sao lại có một loại suy đoán không tên.
Cậu thử hỏi: "Cậu có thích chơi đá bóng không?"
"Hồi nhỏ tôi có chơi, có khoảng thời gian gặp sự cố phải ngồi xe lăn, vì vậy tôi không chơi bóng nữa. Còn anh thì sao?"
Ngày hôm qua chơi bóng vẫn còn lưu lại cảm giác sảng khoái trên đôi chân, Vu Ca hào hứng nói: "Tôi thật sự không nghĩ sẽ nói về đoạn kí ức chơi bóng rất rực rỡ lúc xưa."
"Nhưng sự thật là đôi chân của tôi không tầm thường chút nào."
Tự nhiên nói đến chuyện mà mình muốn biết, vành tai của Thẩm Diễn run lên, nhưng lại không thể tỏ ra quá hóng chuyện, vì vậy cậu ta cố tỏ ra bình tĩnh: "Như thế nào?"
Vu Ca cho rằng Thẩm Diễn là kiểu người từ bé đã ngậm thìa vàng, chưa từng làm chuyện đến nhà người ta xin lỗi như này, Vu Ca cũng không để ý việc cậu ta câu nệ cứng ngắc, hào hứng kể: "Không nói đến việc cùng đồng đội cùi bắp đoạt chức vô địch, nói thật với cậu..." Vu Ca trầm giọng, cúi người về phía trước, thần bí nói, "Tôi còn dùng nó để cứu người!"
"Cứu người?" Thẩm Diễn cũng nhận ra rằng âm giọng của mình không ổn.
"Lúc đó đang chơi bóng, tôi vô tình đá bóng ra khỏi tường chắn, vừa hay đυ.ng phải một sinh viên trẻ đang say rượu, cậu không biết đâu lúc đó người kia đang đứng giữa đường!" Nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm khi đó, Vu Ca vẫn còn cảm thấy sợ nhăn mũi lại.
"Nếu quả bóng không chạm vào người thì người đó không đơn giản chỉ bị ô tô tông gãy chân đâu."
Lời kể hoàn toàn trùng khớp với những gì mà Thẩm Quý Trầm đã kể lại, Thẩm Diễn như ngừng thở, vẻ mặt luôn cố tươi cười bỗng trầm xuống.
Vu Ca vẫn còn nhớ rất rõ về chuyện đó.
Cậu ta giả vờ kinh ngạc: "Chuyện này gay cấn ghê."
"Đúng vậy." Vu Ca cong chân lên, nhìn về phía cờ hiệu được treo trên tường, tâm trạng vui vẻ, tự hào nói: "Nhưng siêu nhân nhỏ dù lớn thế nào thì cũng là siêu nhân."
Nhắc đến sự tích làm anh hùng, Vu Ca không ngừng quơ chân múa tay, hận không thể nhảy dựng lên tái diễn lại lần nữa.
Thẩm Diễn gượng cười, "Vậy thì... anh còn nhớ dáng vẻ của người đó không?"
Có lẽ do nhiệt độ điều hòa quá thấp nên căn phòng đầy ắp ánh nắng vẫn vô cùng lạnh lẽo, lông tơ của Thẩm Diễn dựng đứng lên, trái tim như muốn nhảy vọt đến màng nhĩ.
"Nhớ rõ!"
Đầu ngón tay Thẩm Diễn run lên như muốn co rút lại.
"Có lẽ người đó gặp chuyện nào đó không vui, không chỉ say mèm mà còn khóc đến nỗi mắt mũi sưng húp lên!" Vu Ca đưa tay đẩy đẩy hai má, "Người đó nằm cứng đơ dưới đất, tôi ngồi xuống kể chuyện cười cho đối phương nghe, mãi cho đến khi xe cứu thương đến mới quay về."
Trái tim cậu ta bỗng nặng như chì.
"Nếu người đó nhận ra anh, nhất định sẽ cảm ơn anh."
"Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến."
Trong lòng Thẩm Diễn cảm thấy ớn lạnh, chính "chuyện nhỏ" này đã giúp cậu ta rời khỏi gia đình của mình, tránh thoát khỏi nắm đấm của cha và những lời chửi rủa của mẹ, sau đó được đi học ở trường tư thục.
Cậu ta phải thừa nhận, trái bóng kia là thứ mà cậu ta nhặt được, sự cưng chiều vô điều kiện của Thẩm Quý Trầm là thứ mà cậu ta trộm về.
Mặc dù bịa ra lý do mất trí nhớ có thể giấu giếm được Thẩm Quý Trầm, theo lẽ thường mà nói thì có thể nhận được sự ưu ái hết lòng của đối phương, nhưng Vu Ca bất ngờ xuất hiện, cho dù chỉ hé lộ một phần ký ức thì Thẩm Quý Trầm cũng có thể biết được sự thật.
Gượng cười lần nữa, Thẩm Diễn nghiêng người hỏi: "Lúc đó anh kể chuyện cười gì vậy? Tôi rất tò mò."
Ngũ quan của Thẩm Diễn không quá sắc xảo, rất thích hợp với dáng vẻ thanh niên hoạt bát, nhưng Vu Ca vẫn thấy được sự gượng ép và điểm sơ hở dưới nụ cười của đối phương.
Nghe kể về vụ tai nạn xe thế nhưng sự chú ý của cậu ta lại là "khuôn mặt của người bị nạn" và "câu chuyện cười".
Vu Ca nhướng mày, một lúc sau mới nói, "Ngại quá, tôi quên rồi."
Thẩm Diễn giả bộ không quan tâm, bẻ lái chuyện này sang hướng khác, dự định nói bóng gió.
Mặc dù hết lần này đến lần khác Vu Ca đều trả lời rất nghiêm túc nhưng trong lòng lại đặt nghi vấn với người tên Thẩm Diễn này, nên cậu âm thầm quan sát đối phương.
Tóc được cắt tỉa rất gọn gàng chỉ chừa lại đoạn tóc gần như sát da đầu, cậu ta mặc trên người bộ đồ thể thao phối cùng túi đeo bao tử rất thời trang mà cậu đã nhắm tới từ lâu.
Thứ không phù hợp với trang phục là khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Diễn.
Vu Ca bưng ly nước lên nhấp một ngụm, ánh mắt lướt qua lòng bàn tay vô cùng mềm mại, không tìm thấy một vết chai nhỏ nào. Giống như cậu ấm mười đầu ngón tay không đυ.ng nước. Việc ăn mặc như thế nào thì không có quyền bàn tới nhưng Thẩm Diễn đột nhiên quá quan tâm đến chuyện của một người xa lạ như mình khiến Vu Ca càng phải để ý tới hơn.
"Đến đây rồi cậu có muốn đến tiệm 'Đầu bếp lưu tự làm' không?"
Thẩm Diễn sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười đồng ý.
"Chờ một chút, tôi đi thay quần áo." Trò chuyện lâu như vậy, cơn buồn ngủ của cậu cũng hoàn toàn biến mất, Vu Ca đứng dậy đi đến phòng bên trong, cậu thản nhiên kéo vạt áo lên, gãi gãi bụng, nhận thấy có điều gì đó sai sai. Dưới da thịt ấm áp có thể thấy rõ cơ bụng nhưng nó đàn hồi hơn trước.
Mặt Vu Ca tối sầm lại, cậu lẩm bẩm: "Đã đến lúc phải ăn ít một chút rồi..."
Sau khi thay quần đùi kiểu lỡ, dưới trời nắng sáng hai người cùng nhau đến phố ăn vặt.
"Hôm nay cháu định ăn gì?" Đầu bếp Lưu chống tay lên bàn, vẻ mặt ân cần hiền hòa hỏi.
Vu Ca móc từ trong túi ra tờ 100 tệ kẹp giữa hai ngón tay, tự hào nói: "Chú chọn đi, đủ số tiền này là được."
Nhìn thấy Thẩm Diễn đứng đó không nói lời nào, Vu Ca giống như người anh tốt, tiến lại gần hỏi: "Rất ít khi tự đến đây mua à?"
Thẩm Diễn gật đầu, "Cách xa trường học quá."
"Ghen tị thật đấy, ba mẹ tôi luôn mặn nồng tình chàng ý thϊếp đi du lịch khắp nơi, chỉ có tôi và anh trai...." Vu Ca làm bộ như muốn khóc: "Rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi.(*)"
(*)
Ý chỉ người bận rộn luôn đi đây đó rất khó xác định tung tích. Đầu bếp Lưu bận tay bận chân vẫn không quên phá đám: "Không phải cháu ở sát vách à?"
"Được người khác mua cho vẫn khác chứ chú!" Vu Ca nằm nhoài lên trên quầy, nghĩ đến việc cửa tiệm sắp đóng cửa: "Chú thật sự muốn đóng cửa tiệm à?"
"Ngày mốt sẽ đóng cửa."
Lông mày Vu Ca nhướng lên, không dám tin, "Gấp như vậy sao?!"
Thẩm Diễn cũng cảm thấy khó hiểu, lau mồ hôi trên chóp mũi, sau đó tìm chỗ thoáng mát ngồi xuống.
Mà ở trước cửa tiệm...
Bùi Miểu kiễng chân lên, đứng trước cửa kính tỉ mỉ sửa sang lại quần áo, cẩn thận vuốt tóc mái sang một bên, sau đó vui vẻ mỉm cười.
Hôm qua đầu bếp Lưu đăng thông báo đóng cửa tiệm bánh, trái tim nặng nề của Bùi Miểu mới dần thả lỏng. Chỉ khi cửa tiệm của đầu bếp Lưu đóng cửa thì cậu ta mới có cơ hội tìm đến Thẩm Quý Trầm để đề cập đến việc cậu ta cũng có thể làm ra bánh ngọt có mùi vị giống như vậy, lúc đó mới nắm bắt được cơ hội tiếp cận gần hơn với chủ tịch Thẩm Quý Trầm.
Để phòng ngừa sơ suất, mỗi ngày cậu ta đều đến đây quan sát.
"Ngày mai đi cắt tóc, ngày mốt đi mua sắm..." Lời nói vừa thốt ra, Bùi Miểu đứng đơ tại chỗ, cổ chân mảnh khảnh dưới lớp quần bắt đầu run lên.
Đằng đó, âm giọng sao nghe giống...
Cậu ta chống tay lên tường, nhón chân bám lên tường như con thằn lằn, chỉ để lộ ra con mắt ngó nhìn xung quanh.
Đầu tiên, cậu ta nhe răng trợn mắt, đưa mắt về phía Vu Ca, Bùi Miểu nghiến răng nói: "Lại là anh."
Vu Ca chổng mông dựa vào quầy, không biết cậu đã nói gì đó với đầu bếp Lưu mà đối phương nghe xong ngửa đầu cười to, còn người ngồi cạnh cậu...
Người này vóc dáng khá cao, trên người mặc trang phục thể thao khỏe khoắn, yên lặng ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe.
Bùi Miểu nheo mắt nhìn, thời điểm nhìn thấy răng nanh nhỏ, cậu ta mở to mắt nhận ra đối phương là Thẩm Diễn.
"Đó là con trai nuôi của Thẩm Quý Trầm mà, ở trong tiểu thuyết cậu ta mỗi ngày đều muốn thăm dò câu lấy Thẩm Quý Trầm nhưng nhiều lần đứng ở ranh giới thất bại nên chỉ có thể mượn rượu giải sầu."
Bùi Miểu càng cắn chặt răng, ngón tay bám lên tường càng bấu mạnh vào hơn. Kể từ ngày gặp gỡ thám tử nhỏ này, không có chuyện gì là thuận buồm xuôi gió cả.
Nếu muốn thu hút sự chú ý của Thẩm Quý Trầm thì cậu ta không thể tiếp xúc trực tiếp với Thẩm Diễn. Bùi Miểu đưa mắt liếc xéo Vu Ca, không cam lòng, oán giận nói: "Chớ nói chi nhân tố không xác định được còn đang ở bên cạnh..."
Vừa định quay đầu rút lui thì bên tai Vu Ca khẽ động, cậu nhanh chóng quay đầu lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
"Anh bạn nhỏ!" Vu Ca nhảy xuống bậc thang, giơ tay vẫy mạnh.
Trái tim Bùi Miểu đột nhiên co rút lại, con ngươi phản chiếu nụ cười không kiềm chế được của đối phương, thầm mắng một câu thôi xui rồi, cậu ta định co chân chạy trối chết. Vừa mới bước được vài bước, một làn gió nhẹ nhàng xược qua mặt cậu ta, sau đó bị một bàn tay không chút thương tiếc kéo lại: "Sao cậu lại bỏ chạy?"
Bùi Miểu rụt vai lại, giọng nói trong veo của Vu Ca lọt vào tai khiến cậu ta càng thêm run rẩy, xin tha nói: "Tôi, tôi, tôi, tôi phải quay về trường học!"
"Lại mua món gì ngon à?" Vu Ca thò người ra, nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay Bùi Miểu, nuốt nước miếng.
Bùi Miểu mỉm cười giơ tay lên, "Mua ở tiệm bánh ngọt mới mở bên kia đường."
"Mới mở sao?"
Vu Ca bỏ Bùi Miểu lại phía sau, nhìn ra khu phố ăn vặt, nhón chân nhìn sang phía đối diện, có rất đông người đứng ở đó, trước cửa xếp một hàng dài.
Khá nhiều sinh viên làm việc bán thời gian đang phát tờ rơi, Vu Ca lấy tay che nắng, quan sát xung quanh.
Thấy cậu ngó qua ngó lại, Bùi Miểu tiến lại gần, giả vờ ngoan ngoãn hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"
"Tôi đang thắc mắc tại sao dạo gần đây công việc kinh doanh của đầu bếp Lưu lại không tốt."
Vu Ca liếc mắt nhìn về một nơi, chỗ đó có vài người trẻ tuổi màu tóc khác nhau đang đứng, tươi cười hớn hở phát tờ rơi cho ngươi đi đường, còn vui vẻ nói gì đó với họ.
Lúc đến gần, cậu có thể nghe tiếng họ quảng cáo thức ăn, chẳng hạn như: "Hàng ngon giá rẻ", "tốt hơn nhiều so với cửa tiệm thủ công cũ kĩ ở bên kia đường" và nhiều câu đại loại vậy.
Nhắc đến việc cửa tiệm bánh thủ công liệu có thuận lợi đóng cửa hay không, Bùi Miểu không còn nghĩ tới việc bỏ chạy nữa, theo sau chân Vu Ca: "Có phải vì đám người đó không?"
"Không, nhưng kiểu hạ bệ hàng quán khác để quảng cáo cho tiệm mình là hành vi đáng bị tẩn một trận." Mấy tên Hippy(*) hoạt ngôn quảng cáo đang ra sức lôi kéo người đi đường nên không để ý có người đang đi tới, lúc quay đầu lại nhìn đột nhiên tầm mắt phân biệt ra được mặt người quen, mấy tên này kinh hãi tột độ.
(*)
Hippy: những người có phong cách thời trang phóng khoáng, kỳ dị, khác biệt. Tên tóc đỏ đứng trước không khỏi lùi về phía sau: "Anh Vu, chúng em không có gây rối."
Vu Ca tán thưởng giơ ngón tay cái về phía tên đó nhưng cậu vẫn không dừng bước.
"Thật đấy, anh Vu! Chúng em đang phát tờ rơi!" Tóc vàng giơ tay núp sau lưng tóc đỏ kêu oan.
Thám tử Vu ở sát khu phố ăn vặt đánh người rất có lực, người này luôn khiến cho người khác phải mất cảnh giác, thừa dịp bạn còn đang cười hớn hở vì chuyện cười của cậu, một giây tiếp theo cũng có thể bị cậu quật ngã xuống đất.
Vu Ca không hề bị ảnh hưởng, cười lộ ra răng nanh nhỏ: "Các cậu đang nói nhảm gì vậy?"
Mấy tên này hai mặt nhìn nhau, thầm nói không ổn rồi, không hẹn mà cùng nhau bỏ chạy.
"Còn chạy!" Vu Ca tức điên định ra sức đuổi theo thì bị Bùi Miểu giơ tay ra ngăn lại.
Bùi Miểu gượng cười, "Đuổi theo... đuổi theo cũng không thể làm gì được."
Cậu ta làm sao dám nói với Vu Ca rằng công việc làm ăn của đầu bếp Lưu liên quan mật thiết đến lợi ích của cậu ta chứ, tốt hết là để mấy tên côn đồ cắc ké đó làm việc cho thật tốt.
Động tác của Vu Ca rất lớn, đột nhiên bị kéo góc áo như vậy khiến cơ thể cậu đột nhiên chao đảo, điện thoại trong túi áo bị rơi ra ngoài. Cậu đau lòng cúi người nhặt lên, cẩn thận kiểm tra màn hình xem có vết nứt hay không, bất mãn nói: "Cậu làm cái gì vậy hả!"
Màn hình không bị làm sao, điện thoại ở chế độ tắt âm lại hiện lên vài tin nhắn.
Vu Ca động ngón tay, thấy tin nhắn đến là của Nghiêm Từ Vân, điều kì lạ là tên cặn bã này gửi liên tiếp nhiều tin nhắn như vậy.
Bọn côn đồ chắc đã chạy được hơn 10 mét rồi, Vu Ca cất điện thoại vào túi, nóng lòng muốn đuổi theo nhưng Bùi Miểu vẫn giữ chặt góc áo của cậu.
Tên cặn bã gửi tin nhắn khiến lòng Vu Ca cảm thấy ngứa ngáy, cậu muốn ngừng lại để xem thử, nhìn mấy tên lưu manh càng chạy càng xa, cũng sắp ẩn vào trong đoàn người.
Đằng sau cậu, Bùi Miểu không biết vì sao cứ luyên huyên nhắc mãi "Phải biết quý trọng thời gian của bản thân đừng làm những chuyện vô ích.", còn Thẩm Diễn từ cửa tiệm đi tới, hỏi han chuyện xảy ra.
Vu Ca bất lực ôm đầu, xếp những thứ này thành một hàng, giải quyết từng cái một.