Hồi 1: Giới thiệu
Chương 1: Mở màn
Trong bóng tối, một ngóc ngách nào đó của thành phố Gothic, một tên sát nhân đang cố gắng gϊếŧ chết nạn nhân của mình. Ánh dao lóe sáng khi hắn bật con dao gấp của mình ra. Hắn lạnh lùng bước tới người đàn ông đang bị trói trong run sợ kia. Hắn không nói gì, gương mặt hắn đột nhiên không cảm xúc. Hắn đã gϊếŧ rất nhiều người, người già, trẻ nhỏ. Lần này, hắn định gϊếŧ người đàn ông trước mặt. Ông ta là chủ xí nghiệp nơi hắn vẫn làm bán thời gian, quen biết không nhiều, có khi ông ta còn không biết cả nhớ mặt hắn, nhưng hắn lại chọn ông ta là nạn nhân tiếp theo.
Không một chút chần chừ, Begato giơ con dao lên. Người đàn ông bịt miệng không thể kêu cứu. Trong chớp mắt, số phận ông ta đã được định đoạt.
- Ha... ha... ha... – Một tiếng cười vang lên từ bốn phía. – Ha... ha... ha... – Một tràng cười khác kéo dài theo.
Tên sát nhân dừng lại. Hắn cầm con dao, quay ra nhìn lên trên cao, chỉ thấy bóng đêm và những bức tường nhà cao vυ"t. Một giọng nói vang lên.
- Begato Scotter! Ngươi đã gϊếŧ 10 mạng người. Nạn nhân đầu tiên của ngươi là em gái một bạn thân của ngươi. Ngươi đã dụ cô bé đi theo người và tìm cách gϊếŧ cô bé. Sau đó, ngươi chôn cô bé ở một gốc cây sau khu vườn. Khi đó ngươi chỉ có 17 tuổi. Sau đó, ngươi đã chuyển nhà đi nhiều nơi. Cứ mỗi nơi ngươi đến, ngươi lại gϊếŧ một người. Cứ như thế người đã gϊếŧ người rải rác khắp bang Salmon. Cảnh sát gọi ngươi là sát nhân “lá đỏ”.
- Không! – Begato vung dao thốt lên. – Tại sao ngươi lại biết những việc đó.
Giọng nói lại vang lên:
- Ta còn biết mỗi lần gϊếŧ người ngươi còn cắt móng tay của nạn nhân để làm kỷ niệm. Chỉ cần cảnh sát kiểm tra nhà người sẽ thấy ngay thôi.
- Không! – Begata hoảng loạn. – Ngươi là ai? Ra mặt đi.
Begato ngửa cổ lên nhìn. Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng cười “Ha... ha...” vang vọng đâu đây. “Vυ"t!” một thứ gì đó vừa lướt qua sau hắn. Hắn quay lại, nạn nhân hắn đang định gϊếŧ đã biến mất. “Vυ"t!” hắn lại quay ra đằng sau. Không thấy gì. Trong khoảnh khắc hắn bóng tối đã bao trùm lên đôi mắt hắn.
- AAHHHH!!!!
...
Một lúc sau, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Người đàn ông bị hung thủ bắt đến đang kể lại mọi chuyện cho cảnh sát nghe:
- Hắn đã suýt gϊếŧ chết tôi, cho đến khi người đó xuất hiện. – Ông ta kể lại trong sợ hãi – Đó là một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ và áo choàng, một thám tử bóng đêm.
Một người phụ nữ bước vào hiện trường và nhìn tên tội phạm. Hắn bị treo ngược trên một chiếc lưới, đôi mắt bơ phờ, không còn nhận thức.
- Lưới... – Maggie lẩm bẩm – Sáng tạo đấy.
Một cảnh sát đi cùng Maggie cầm một tờ giấy dưới đất lên và đọc.
- “Đây là sát nhân “lá đỏ”. Mọi người có thể tìm thấy bằng chứng ở nhà hắn. Ký tên Tia chớp bạc”.
- ...
- Tia chớp bạc? – Viên cảnh sát đi cùng Maggie nói – Cô có biết đây là ai không?
- Tôi chịu... – Maggie nói rồi lại suy nghĩ – Hình như đó là một thám tử bóng đêm mới gia nhập “8 spider”.
- Vậy... chúng ta làm gì với vụ án này đây?
- Đành vậy... – Maggie nói và quay mặt bước đi. – Cho vụ án này vào hồ sơ “Thám tử bóng đêm” vậy!
Nói đoạn, cô mở cửa và bước vào trong xe.
***
Tại một thời điểm khác, trời tối, trong phòng khách, tất cả mọi người trong ngôi nhà đang tập trung lại trong một cuộc nói chuyện căng thẳng. Một chàng trai đang đứng bắt tay sau lưng. Một người đàn ông đang ngồi trên ghế tỏ vẻ khó chịu nói với chàng trai.
- Cậu thám tử! À không... cậu luật sư... – người đàn ông sửa lại – Tôi chẳng cần biết cậu là cái gì nhưng cậu đang ám chỉ tôi gϊếŧ ông chủ tôi đúng không?
Chàng trai quay người lại. Đó là Thomas Johnson
- Không phải tôi ám chỉ mà là tôi chắc chắn. Ông Moris Hunter. – Anh nói bằng một giọng đanh thép. – Chính ông đã gϊếŧ ông chủ mình.
- Huh... – Ông Moris vẫn ngồi trên ghế cười khẩy và nhấp một ngụm cà phê – Vậy cậu thử nói xem làm thế nào tôi tạo ra được căn phòng kín chứ. Ông chủ của tôi chết trong một căn phòng kín, tất cả cửa ra vào đều bị khóa từ bên trong, chỉ có một cửa thông gió đủ cho một đứa trẻ chui ra. Vậy làm sao tôi có thể gϊếŧ ông ấy được chứ.
Thomas vẫn thản nhiên nói:
- Như ông đã nói đấy “chỉ đủ cho một đứa trẻ chui qua”. Và sự thật một đứa trẻ đã khóa cửa phòng lại.
Ông Moris nóng giận:
- Cậu đang đùa tôi à? Ý cậu là một đứa trẻ đã gây ra vụ gϊếŧ người này?
- Không! – Thomas nói – Tôi đã nói rồi đó. Ông chính là hung thủ nhưng người khóa cửa lại là một đứa trẻ và đó chính là con của nạn nhân, cậu bé Sami Welson.
- ...
- Đầu tiên ông đã gϊếŧ chết ông chủ mình bằng một con dao. Sau đó, đợi cho thi thể nạn nhân cứng lại ông dựng thi thể đứng lên ở tường như một bức tượng. Tiếp đến ông ra bên ngoài rủ cậu bé Sami Welson lên tầng 2 chơi trốn tìm. Thật ra khi chơi trốn tìm với cậu bé những lần trước ông đã phát hiện ra cậu bé hay trốn vào căn phòng này và khóa cửa lại để không ai thấy mình. Lần này cũng vậy. Cậu bé đã trốn vào căn phòng và khóa cửa lại. Trong căn phòng tối om chỉ có ánh sáng từ cửa thông gió thì không thể chiếu sáng hết căn phòng nên cậu bé không hề biết xác chết bố mình đang đứng ở đó. Cậu bé cũng không thể bật điện vì hai người đang chơi trốn tìm, bật điện chẳng khác nào nói rằng mình đang ở trong phòng. Sau khi biết chắc cậu bé đã khóa cửa phòng ông đứng trước cửa và nói “ta biết cháu đang ở trong này, mau ra đi”. Ông biết rõ tính cách của cậu bé không chịu thua cuộc nên sẽ không ra. Vậy cậu bé sẽ phải làm như thế nào? Chỉ còn một cách đó là cậu bé phải chui qua cửa thông gió để trốn một chỗ khác. Cửa thông gió ở một hướng khác so với cánh cửa nên cậu bé có thể chui qua đó mà không sợ ông phát hiện. Tuy nhiên, cậu bé đã không hề biết rằng mọi hành động của cậu bé đã bị ông đoán trước và cậu bé đã vô tình tiếp tay cho kẻ gϊếŧ bố mình.
- Không! - Moris tức giận đập tay xuống bàn. – Cậu đừng có mà hòng vu khống tôi.
- Khi nhìn thấy xác bố mình cậu bé đã quá sốc nên không nói được lời nào. Cảnh sát cũng cho rằng một cậu bé không thể làm được gì nên đã không chú ý đến cậu bé đó nhưng bây giờ chỉ cần hỏi cậu bé đó thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
- Chết tiệt! Khốn kiếp! – Moris nắm chặt tay và đập xuống bàn – Biết thế thì đã không đưa tiền cho hắn.
Thomas bỗng hơi nhíu mày:
- Ông vừa nói cái gì cơ?
- Một kẻ đã tống tiền tôi. – Moris cay đắng kể lại – Một thám tử bóng đêm đã phát hiện ra việc làm của tôi. Hắn nói nếu muốn hắn im lặng thì tôi phải đưa tiền cho hắn.
- Hắn là ai? – Thomas vội vàng hỏi.
Thanh tra Radish đứng bên cạnh nãy giờ nói:
- Được rồi! Có gì về sở rồi nói!
- Về sở ư? – Moris cười hỏi.
Radish toan còng tay Moris lại thì giật mình lùi lại.
- Tôi sẽ không đi đâu hết, ông thanh tra.
Một dòng máu chảy ra từ khóe miệng Moris rồi ông ta hộc ra máu.
- Ông đã làm gì? – Radish kêu lên.
- Ly cà phê lúc nãy? Ông đã uống gì? – Thomas nói
- Mau gọi cứu thương! – Radish nói với cấp dưới của mình.
- Vô ích thôi! – Moris cười, miệng đầy máu – Không ai có thể cứu lấy tôi.
Không để mất một giây nào, Thomas ngồi xuống lay người Moris.
- Khoan đã! Ông vẫn chưa nói xong. Kẻ tống tiền ông... Đó là ai?
Moris thở hổn hển nói:
- Kẻ tống tiền tôi... Được thôi... Cậu luật sư... vì cậu đã bắt được tôi nên tôi sẽ cho cậu biết một chuyện coi như là một món quà trước khi chết. Kẻ tống tiền tôi... hắn sẽ tống tiền một người tên là Harmond Redson. Cậu hãy tìm người này, cậu có thể tìm đến hắn.
- Khoan đã! – Thomas vội hỏi – Nhưng kẻ tống tiền! Đó là ai?
- Ma cà rồng... – Moris Hunter mỉm cười. – Thám tử bóng đêm Ma cà rồng! Ha... ha... ha...
Moris không nói nữa. Không hiểu nghĩ gì hắn cười lên vài tiếng “ha... ha...” rồi tắt thở.