Chương 6: Gia Đình Redson

Một lát sau, pháp y đã tới và đem thi thể của Moris đi. Thanh tra Radish và Thomas vẫn còn đứng lại tại hiện trường. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Thomas vẫn chưa hết bàng hoàng.

- Ông nghĩ tất cả những gì mà hắn nói là thật chứ? – Thomas nói khi hai người đã ra khỏi hiện trường.

Radish thở dài lắc đầu:

- Con người trước khi chết thường nói lời thật lòng nhưng quả thật lời hắn nói rất khó tin.

- ...

- Nếu như thật sự có một kẻ như vậy thì hắn đã được biết đến từ lâu rồi.

- Nhưng cũng có thể hắn đã được che giấu đi. Những vụ án, những kẻ phạm tội, đâu có ai ngu gì mà đi báo cảnh sát. – Thomas nói.

- Đúng vậy! – Radish gật đầu – Nếu có một kẻ như vậy thì hắn sẽ trở thành tội phạm cấp độ S ngay khi được nhiều người biết đến.

Đi được vài bước nữa Radish lại hỏi:

- Cậu thật sự muốn tìm người đó sao? Harmond Redson?

- Ông cũng đâu thể nào bỏ qua vụ này được đúng không? – Thomas mỉm cười.

- Đúng vậy! Dù chả biết có tồn tại cái người tên Harmond Redson đó hay không? Nhưng kể cả có tìm được thì cậu sẽ làm gì chứ? Cậu đâu thể hỏi “Ông đã phạm tội và có một kẻ nào đó đã tống tiền ông đúng không?” được đúng không?

- Tôi chưa nghĩ tới. – Thomas nhìn về phía trước – Nhưng chỉ cần ông ta phạm tội, tôi sẽ tìm được ông ta.

***

Vài ngày trôi qua, ngày 23/11, Thomas nhận được cuộc gọi từ Radish:

- A lô! Thomas! Cậu đã tìm được thông tin gì về Harmond chưa?

- Không hẳn! – Thomas trả lời qua điện thoại – Tôi biết ông ấy là một nhà khoa học và là chủ tịch của tập đoàn Redson nhưng lại không biết thêm gì nữa cả.

- Cũng phải! Thông tin về ông ta không có nhiều! Vậy cậu biết nhà của ông ta ở đâu chưa?

- Chưa! – Thomas vội vàng hỏi – Ông tìm được thông tin đó ư?

- Cũng không hẳn! – Radish nói – Tôi biết ông ta ở một nơi ngoài rìa thành phố nhưng không biết địa chỉ chính xác là nơi nào. Tôi sẽ chỉ dẫn cho cậu đến khu vực đó nhưng có tìm được nhà Redson hay không thì phải xem ở cậu thôi.

- Được rồi!

Thomas viết lại địa chỉ Radish nói vào giấy rồi tắt máy.

***

Ngày 24/11, Thomas nghỉ việc và đi tìm nhà Redson. Radish không nói chính xác địa chỉ là nơi đâu nhưng ông ta khẳng định nhà Redson chính xác nằm trong khu vực này nên Thomas buộc lòng phải tìm kiếm từng chút một.

Hỏi han nửa ngày không có kết quả, Thomas bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Trời bắt đầu tối, Thomas đậu xe bên dọc đường và đi dạo một vòng trên hè phố. Bước ra từ của hàng tiện lợi, Thomas để ý một vài bóng người rập rình ở cuối con phố, hai trong số đó đang ghé tai nhau nói cái gì đó. Đặt một điếu thuốc lá lên miệng Thomas lại nói với bản thân mình “Tự nhiên quan tâm làm gì?” rồi rảo bước đi sang một hướng khác. Nhưng sự thật là Thomas nên quan tâm, đặc biệt quan tâm, bởi những kẻ khả nghi đó đang đi theo anh. Lúc đầu anh chỉ nghi ngờ nhưng giờ thì đã chắc chắn. Có tất cả bao nhiêu tên đang theo dõi anh? Anh không quay lại nhìn. Thomas nhắm mắt lại. Tiếng bước chân. Có vẻ có hai người. Lúc nãy, có nhiều hơn hai người, chúng đi đâu rồi? Gọi đồng bọn ư? Nghĩ đoạn Thomas bước đi nhanh hơn. Hai kẻ đằng sau cũng bước nhanh hơn. Thomas tăng tốc. Hai kẻ đằng sau cũng tăng tốc. Lúc này Thomas gần như là chạy. Hai kẻ đằng sai đuổi theo. Anh chạy vào trong một ngõ hẻm. Chúng lúng túng. Anh chạy ra đường. Đúng lúc một chiếc ô tô đi qua. Thomas chống tay lên mui xe xoay người nhảy qua phía bên kia đường. Chủ lái xe hốt hoảng phanh gấp. Thomas đã tiếp đất an toàn. Chủ lái xe ngoái đầu ra kêu:

- Đồ điên! Muốn chết à?

Nhưng ông ta chưa chửi được lâu thì giọng nói của một trong hai tên đuổi theo Thomas kêu lên.

- Đuổi theo nó.

Người lái xe còn đang ngạc nhiên thì hai kẻ kia đã lướt qua trước mặt ông ta nhanh như sóc.

Thomas đã hòa mình vào dòng người. Anh có thể cảm nhận được hai kẻ kia vẫn đang đuổi theo anh nhưng anh không lo sợ. Có vẻ như anh đã nhảy vào một khu hội chợ. Trời tối dần, khu chợ càng trở nên đông đúc. Thomas kéo cao cổ áo che bớt đi gương mặt của mình và hòa vào đám người đang xem hội chợ. Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng nói ở đằng xa. Hai kẻ đó trật vật tìm kiếm anh trong đám đông. Chúng đang tiến dần tới đây. Anh vẫn đứng im như không có chuyện gì. Giữa lúc đó, một giọng nói vang lên:

- Này, chàng trai! Cậu muốn xem bói không?

Thomas xoay ngang xoay dọc cuối cùng nhìn thấy một ông lão đang ngồi trông như ngủ gật trên vỉa hè. Ở bên cạnh ông ta để một tấm biển có ghi vỏn vẹn hai chữ “ coi bói”. Thomas tiến lại gần và cúi xuống lấy ngón tay chỉ vào mình.

- Ông đang nói chuyện với tôi đấy à?

Ông lão mở mắt ra. Đôi mắt ông ta ánh lên một vẻ quoắc thước.

- Tôi đang nói cậu đấy! Tôi có thể cảm thấy cậu đang chạy trốn khỏi một điều gì đó và đang tìm kiếm một điều gì đó.

Thomas nhìn sang hai kẻ đang tìm kiếm mình rồi ngồi xuống trước mặt ông lão .

- Ông gọi đây là bói à? Ông chỉ đang nói một cách mơ hồ thôi.

Ông lão nhắm mắt lại và nói lẩm bẩm:

- Cậu có muốn tôi xem về tình duyên của cậu không?

- Cảm ơn, nhưng tôi không cần đâu.

Ông lão nói với một vẻ gật gù:

- Tôi có thể... có thể cảm nhận được... Cậu đang có vấn đề về bố mẹ cậu.

Thomas ngờ vực trong giây lát rồi lắc đầu.

- Không đúng! Ông chỉ đang đoán bừa thôi... Ông thấy tôi có vẻ nhiều tiền lại không quan tâm đến tình yêu nên ông đoán tôi có vấn đề về bố mẹ tôi thôi... Ai mà chả có vấn đề với bố mẹ mình chứ.

Ông lão vẫn nhắm mắt lại.

- Vậy còn thế này thì sao? Tôi đoán cậu đã có một tuổi thơ cô độc không người thân.

Thomas im lặng trong giây lát rồi nói:

- Ông chỉ đang đoán bừa thôi!

Ông lão mỉm cười

- Vậy cậu nói xem làm thế nào tôi đoán ra được bố cậu là một luật sư, đã bị chết trong một vụ án. Còn nữa, em trai cậu đã biến mất ngay sau đó. Hồi nhỏ cậu...

Thomas túm lấy áo ông lão

- Rốt cuộc ông là ai?

Ông lão mở mắt ra.

- Cậu đang tìm hung thủ gϊếŧ bố cậu.

- Á...! – Thomas buông ông lão ra và lùi lại đằng sau.

Ông lão đang nhìn anh với đôi mắt đỏ rực. Trong lúc Thomas đang thất thần ông lão xoay người.

- Tạm biệt!

Ông lão đứng lên. Thomas kịp chấn tĩnh lại. Người đàn ông với đôi mắt đỏ. Thomas với tay túm lấy ông lão nhưng ông ta đã chạy đi. Thomas đuổi theo.

- Đứng lại.

Ông lão nhanh như cắt lẩn vào trong đám đông. Thomas nhanh chóng đuổi theo phía sau. Để trốn thoát khỏi Thomas, ông lão túm lấy một người đi đường đẩy về phía Thomas. Thomas gạt người đi đường kia sang một bên. Đám đông trở nên hỗn loạn. Hai kẻ đang đuổi theo Thomas bỗng phát hiện ra hướng anh đang chạy. Ông lão cắm đầu chạy và nhìn lại đằng sau. Thomas sắp đuổi kịp ông lão kêu lên.

- Cứu! Cứu với! Thằng con tôi muốn gϊếŧ tôi!

Thomas gần đuổi tới nơi những người xung quanh không hiểu chuyện gì liền chặn đường Thomas lại. Thomas gạt một kẻ sang một bên. Một bàn tay lại túm Thomas. Bực tức, anh thét lên:

- Khốn kiếp! Các người nghĩ gì mà lại tin lời ông già đó!

Cuối cùng Thomas cũng hất được những người cản đường xung quanh mình ra. Anh thoát ra khỏi đám đông nhưng ông già đó đã biến mất. Thomas nhìn trái, nhìn phải. Có 3 lối đi. Ông ta đã đi đường nào. Thomas còn đang suy nghĩ thì một bàn tay đặt lên vai anh. Anh quay lại.

“Cạch!” Một chiếc còng số 8 khóa ngay vào cổ tay Thomas.

Anh nhìn lại. Đó là hai người đàn ông đuổi theo anh nãy giờ. Một trong hai người rút một thứ giống như bộ đàm ra và gọi vào trong đó.

- Báo cáo! Đã bắt được đối tượng!

- Hả? – Thomas thở không ra hơi.

***

Ở cách đó không xa, Maggie đang ngồi trong xe cảnh sát. Chân cô tạm gác lên trên vô lăng còn miệng thì đang nhai một chiếc kẹo cao su. Nhai chán, cô bắt đầu thổi bong bóng bằng chiếc kẹp cao su đó.

“Bụp!” Thổi giữa chừng quả bóng nổ tung.

Cô bất ngờ ngồi dậy đàng hoàng khi nhìn thấy Thomas đang bị áp giải ở đằng xa.

Tay cô với lấy chiếc bộ đàm bên cạnh và nói và trong đó.

- Cậu đã bắt được đối tượng khả nghi chưa? – Cô hỏi với vẻ nghi ngờ - Thả ngay cậu ta ra đi đó không phải kẻ chúng ta cần tìm đâu. Đó chỉ là một luật sư nhưng lúc nào cũng thích la cà ở các hiện trường vụ án thôi.

***

Trong xe cảnh sát, Maggie và Thomas đang ngồi cạnh nhau. Maggie đang cầm một chiếc máy chơi game trên tay, cô nói trong khi vẫn dán mắt vào màn hình.

- Được rồi! Anh nghĩ mình không cần phải giải thích chuyện gì đang xảy ra à?

Thomas dựa người vào ghế.

- Tôi phải hỏi câu đó mới đúng! Sao cảnh sát lại theo dõi tôi?

Maggie bấm nút liên tục trên máy chơi game:

- Họ nói anh đuổi gϊếŧ một ông già.

- Hãy thử hỏi hai viên cảnh sát đó xem, có ông già nào lại chạy nhanh như thế không?

- Vậy hãy nói luôn đi, tại sao anh lại ở đây?

Thomas hỏi lại:

- Thế tại sao cô lại ở đây?

- Tại sao lại không? Chỗ này vẫn thuộc thành phố Gothic mà, vẫn thuộc địa phận của tôi quản lý. Maggie nói bằng một giọng thờ ơ.

- ... – Thomas buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Vài ngày trước... có một gia đình đến báo án...

- Cô đang kể đi đâu thế? – Thomas quay sang nhìn Maggie.

- Họ nói nhận được một bức thư tống tiền với nội dung là “Ta biết tất cả tội ác của các ngươi. Hãy chuẩn bị 550000000 zen. Ta sẽ cho người tới lấy vào ngày 1/12. Nên nhớ ta biết mọi thứ về các ngươi. Ký tên Ma cà rồng”

- Khoan đã... – Thomas bắt đầu hiểu ra mọi chuyện – Gia đình mà cô nói có ai...

- Người đứng đầu gia đình đó... – Maggie trả lời – Tên là Harmond Redson.

- ...

- Bởi vậy khi anh đi loanh quoanh đây hỏi về Harmond Redson chúng tôi buộc phải nghi ngờ anh.

- Nhưng kẻ đó nói biết mọi điều về gia đình Redson mà... Sao cô lại nghĩ rằng một người đi loanh quoanh hỏi về gia đình Redson là khả nghi chứ?

- Ai biết... – Maggie vẫn ấn chiếc máy chơi game liên hồi. - Nhưng cũng đâu thể nào không để ý gì đến một kẻ khả nghi như vậy chứ.

“Tẹt!” Cuối cùng Maggie cũng kết thúc trò chơi trên máy của mình. Cô buồn bực tiện tay vứt chiếc máy ra ghế sau, họ đang ngồi trong một chiếc xe tám chỗ ngồi.

- Được rồi! Giờ thì nói xem anh ở đây làm gì hoặc là tôi sẽ bắt anh về sở cảnh sát.

- Cũng giống như cô thôi... Tôi đến vì vụ án đó. – Thomas lại dựa vào ghế - Cách đây không lâu, tôi giải quyết một vụ án. Tên hung thủ trong vụ án đó đã tự sát trước khi bị bắt. Trước khi chết hắn tiết lộ có một thám tử bóng đêm đã phát hiện ra hắn là hung thủ trước tôi và tống tiền hắn. Hắn cong tiết lộ cho tôi biết tiếp đến tên thám tử đó sẽ nhắm tới một người tên là Harmond Redson.

- Đó là lý do anh đến đây? – Maggie nhoài người ra đằng sau lấy chiếc máy chơi game

- Đúng vậy!

Maggie toan bật chiếc máy lên thì xe đã dừng lại.

- Vậy thì anh có thể xuống được rồi!

- Tại sao?

Vừa nói Maggie vừa nhìn ra ngoài.

- Vì chúng ta đã đến nhà Redson rồi!