Editor: Michellvn
Beta: B.Cat
Giang Mạn vẫn nhớ khi đó là học kỳ hai lớp 9 mới vừa nhập học, sau
một
giờ học vô vị buổi chiều.
cô
bị bạn tốt cùng bàn Miểu Miểu kéo
đi
cùng
cô
ấy đến bên cấp ba tìm
anh
trai
cô
ấy xin tiền tiêu vặt.
Các tòa nhà giảng dạy của cấp hai và cấp ba nằm phân biệt ở hai bên nhà trường, nhìn từ xa cách nhau
một
cái sân tập thể dục lớn.
anh
trai của Miểu Miểu học lớp 12, trước đó Giang Mạn vẫn hay bị
cô
ấy lôi
đi
qua bên trung học mấy lần.
Khi đó,
cô
không
biết rằng đó
sẽ
là
một
buổi chiều khiến
cô
muốn viết lại toàn bộ thanh xuân của mình.
Bởi vì tất cả mọi thứ có vẻ như
không
có gì khác với bình thường. Hai
cô
nhóc lớp chín nắm tay nhau
đi
qua sân thể dục,
đi
vào tòa nhà dạy học cấp ba, leo bốn tầng cầu thang, đến
một
phòng học
không
hề có gì đặc biệt trong dãy lớp mười hai. Dễ dàng tìm được
anh
trai của Miểu Miểu, lấy được tiền tiêu vặt, sau đó hớn hở xuống lầu quay trở về, thỉnh thoảng
sẽ
có tên nam sinh hư hỏng cấp ba huýt sáo chọc ghẹo hai
cô
nhóc, nhưng vẫn có giới hạn.
Ngày đó
đi
một
mạch xuống lầu, từ cầu thang
đi
ra, cũng chỉ là buổi chiều bình thường. Nhưng ngay tại khoảnh khắc từ cầu thang
đi
ra, rốt cuộc nổi lên
một
tình tiết gay cấn, sau đó
thì
giống như
một
loại hiệu ứng bươm bướm (*), khiến cho cả thanh xuân của
cô
đã
trở nên khác biệt.
(*)蝴蝶效应Hiệu ứng bươm bướm: dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn, có thể hiểu đơn giản là những
sự
kiện bé
nhỏ
nhưng để lại những hệ quả to lớn về sau.một
nam sinh lỗ mãng đá bóng từ bên ngoài vào trong tòa nhà dạy học. Khi sắp bay qua bên người Giang Mạn và Miểu Miểu, đột nhiên mất khống chế, lao về phía hai người,
nói
chính xác, là lao về phía Giang Mạn.
Giang Mạn bất ngờ
không
kịp phòng bị, sợ tới mức quên cả tránh, đứng sững tại chỗ. Ngay khi
cô
cho rằng mình
đã
bị bóng va trúng, đột nhiên có cánh tay xẹt qua trước mắt
cô, và khi trái bóng gần như tiếp xúc thân mật với
cô, nó
đã
được bắt gọn gàng trong tay.
Mãi đến lúc Miểu Miểu bên cạnh kêu lên ngạc nhiên vui mừng "anh
Thận Hành", Giang Mạn mới từ trong hoảng loạn hoàn hồn, mờ mịt nhìn vị "anh
hùng" từ
trên
trời giáng xuống vừa cứu
cô
một
mạng kia.
Đó là lần đầu tiên
cô
nhìn thấy Hứa Thận Hành, giống như
sự
khởi đầu của vô số câu chuyện tình
yêu
trong tiểu thuyết mục nát.
Song khi đó Giang Mạn vẫn chỉ là
một
thiếu nữ mười lăm tuổi,
một
cô
gái
lớn lên xinh đẹp và mơ mộng. Vì thế, mở đầu dung tục mục nát, đối với
cô
mà
nói,
đã
trở thành cuộc gặp gỡ tình cờ đầy lãng mạn.
Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất, cũng
không
phải Hứa Thận Hành
anh
hùng cứu mỹ nhân, mà là vị "anh
hùng" này, phù hợp với tất cả những tưởng tượng về câu chuyện tình
yêu
của
một
cô
gái.
Ánh thái dương đẹp đẽ khí thế thanh nhã.
Ngày đó từ miệng Miểu Miểu, Giang Mạn đã biết tên Hứa Thận Hành, cũng biết
anh
là bạn cùng lớp với
anh
trai Miểu Miểu, nghe đồn là một trong các hot boy của cả khối cấp ba.
Khi đó, mặc dù lớp học đã có người lén lút
yêu
sớm,
cô
cũng đã nhận được rất nhiều thư tình của các nam sinh lặng lẽ nhét trong ngăn bàn, nhưng loại chuyện này đối với
cô
mà nói, vẫn còn rất xa xôi. Mọi ý nghĩ về tình đầu của
cô, chẳng qua chỉ là bắt đầu để ý một nam sinh, viết tên người ấy vào trong nhật ký, ngày nào cũng tìm cớ
đi
sang bên cấp ba lặng lẽ ngắm nhìn người đó.
Tình
yêu
thời thiếu nữ, ảo tưởng nhiều hơn thực tế.
Dĩ nhiên, những ngày như vậy, kéo dài
không
được bao lâu, Hứa Thận Hành đã tốt nghiệp, mà Giang Mạn cũng bắt đầu cuộc sống cấp ba căng thẳng của mình.
Lần cuối cùng
cô
nhìn thấy Hứa Thận Hành, là buổi lễ chào cờ cuối cùng trước khi tốt nghiệp, một trong những người cầm cờ chính là Hứa Thận Hành.
cô
chưa bao giờ biết, thì ra cũng có một nam sinh có thể mặc đồng phục học sinh đẹp đến như vậy.
Trời xanh, cờ đỏ, thiếu niên mặc đồng phục màu trắng, hình ảnh đẹp đẽ này, khắc sâu vào lòng thiếu nữ mười lăm tuổi, rất nhiều năm về sau cũng
không
thể nào quên được.
Ba năm cấp ba, cuộc sống của Giang Mạn bị nhồi nhét bởi bài vở và bài tập, cái tên Hứa Thận Hành này, lại vẫn như cũ nằm lặng lẽ trong nhật ký của
cô, và thỉnh thoảng trong giấc mơ.
Ba năm sau, Giang Mạn ghi danh vào học việc quản lý Giang Đại, toại nguyện với ước mong trở thành sư muội của Hứa Thận Hành.
Khi đó Hứa Thận Hành đã lên năm thứ tư, thực tế muốn có cái gì cùng xuất hiện, cực kỳ ít ỏi. Nhưng một
cô
gái mười mấy tuổi
đi
theo bước chân của một chàng trai, căn bản là
không
bao giờ muốn xuất hiện cái gì cùng một lúc, chỉ là thỏa mãn ảo tưởng của bản thân
cô
gái mà thôi. Giống như khi theo đuổi một ngôi sao, chỉ cần nghĩ đến cùng với Hứa Thận Hành gần trong gang tấc, đã cảm thấy hài lòng.
Sau khi vào đại học, lần đầu tiên gặp mặt Hứa Thận Hành, là tại buổi tiệc tối chào đón người mới của học viện sau lễ quốc khánh. Lớp Giang Mạn có một tiểu phẩm,
cô
là một trong những biên tập viên, khi đó
đang
chuẩn bị ở hậu đài, đúng lúc gặp được Hứa Thận Hành đến tìm người.
Vương Vi Vi là
cô
bạn cùng phòng rất cừ khôi trong khoản nhiều chuyện, nhập học hơn tháng trời đã dò la đâu đó tên tuổi các nhân vật làm mưa làm gió trong học viện. Thời cấp ba Hứa Thận Hành là hot boy, lên Đại học hiển nhiên vẫn thuộc hàng hot, hơn nữa còn là hot ưu tú về mọi mặt, khá có tiếng tăm giữa rất nhiều sinh viên các khoa trong học viện bọn họ.
đang
lúc trái tim Giang Mạn bắt đầu nhảy bang bang khi nhìn thấy Hứa Thận Hành xuất hiện, Vương Vi Vi tiến đến thì thào bên tai
cô: "Nhìn thấy chưa hả? Đó chính là nhân vật hot của học viện chúng ta đấy." Dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Một trong những."
Giang Mạn thở cũng
không
dám thở mạnh, đương nhiên sẽ
không
nhiều chuyện cùng người khác. Trông thấy Hứa Thận Hành nói chuyện xong chuẩn bị rời
đi, giữa lúc
cô
đang
phải tiếc nuối, tầm mắt Hứa Thận Hành quét một vòng qua bên này. Dường như sững người lại, bỗng dưng xoay người
đi
tới, đến thẳng trước mặt Giang Mạn, nhìn
cô
nghiêng đầu nở nụ cười, tựa như
không
xác
định lắm mà chào hỏi: "Học muội lớp 9 đúng
không? Bạn cùng lớp với em gái Đại Phi?"
Đại Phi chính là
anh
trai của Miểu Miểu.
Khoảnh khắc đó, trái tim của Giang Mạn suýt nữa thì nhảy ra ngoài, có chuyện gì khiến người ta có thể vui vẻ hơn so với chuyện chàng trai mà bản thân nhớ thương mấy năm liền nhận ra mình đây?
Một lúc sau
cô
mới
cố gắng bình tĩnh, đáp: "Chào sư huynh!"
Hứa Thận Hành mỉm cười với
cô: "anh
còn nhớ em gọi là Giang Mạn đúng
không."
Trời ạ! Ấy vậy mà còn biết tên mình, Giang Mạn hạnh phúc xém chút nữa ngất xỉu.
cô
gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng vâng, em là Giang Mạn, giờ là sinh viên mới của khoa kinh tế."
Hứa Thận Hành gật đầu cười, vẫy vẫy tay với
cô: "Được đấy, vậy tiểu sư muội
cố lên."
Giang Mạn cười tít mắt gật đầu: "Cảm ơn sư huynh, tạm biệt sư huynh!"
Sau khi người rời
đi, Vương Vi Vi vẻ mặt phấn khích hỏi: "Cậu quen Hứa Thận Hành sao?"
Giang Mạn tận lực che giấu trái tim
đang
đập như điên, bâng quơ nói: "Chúng tôi học chung trường,
anh
ấy là bạn học của
anh
trai bạn cấp hai với mình."
Vương Vi Vi đã hiểu gật gù tủm tỉm cười: "Vậy cậu có biết chuyện của Hứa Thận Hành
không?"
Thật ra lúc này Giang Mạn đối với Hứa Thận Hành vẫn hoàn toàn chưa biết gì cả, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"
Vương Vi Vi cười nói: "Dĩ nhiên là chuyện tình tay ba của
anh
ấy cùng Ninh Nhiễm và Trình Khiên Bắc đó!"
Đó là lần đầu tiên tên của Ninh Nhiễm và Trình Khiên Bắc xuất hiện trong thế giới của Giang Mạn. Dĩ nhiên là
cô
không
thể biết trước, tương lai mình vẫn sẽ cùng những người này có mối quan hệ rối ren lôi kéo
không
ngừng.
Thấy bộ dạng
không
hiểu gì của
cô, người chuyện gì cũng biết Vương Vi Vi khua khua tay, hơi đắc ý nói: "Nhìn cậu là
không
biết rồi, chờ lát nữa trở về mình từ từ tám chuyện cho các cậu."
Buổi tối hôm đó nằm nói chuyện, Giang Mạn còn có hai bạn cùng phòng khác, từ Vương Vi Vi biết được, một mối tình tay ba nổi tiếng được mọi người đồn thổi trong học viện. Nhân vật chính của tình tay ba, dĩ nhiên chính là Hứa Thận Hành, Trình Khiên Bắc và Ninh Nhiễm, cả nam và nữ đối với Giang Mạn lúc này hoàn toàn
không
quen biết.
Câu chuyện tình tay ba này, có phần khiến Giang Mạn rất bất ngờ. Dưới cái nhìn của
cô, Hứa Thận Hành được hình dung
trên
cả hoàn mỹ, trong mối tình tay ba này, lại tồn tại giống như một vai phụ.
Về đoạn tình tay ba này, đơn giản mà nói, chính là Hứa Thận Hành thích Ninh Nhiễm, người đã cùng
anh
lớn lên nhiều năm. Thế nhưng Ninh Nhiễm lại cứ một mực
yêu
người khác, người khác này chính là Trình Khiên Bắc. Song Trình Khiên Bắc lại là bông hoa ngạo mạn
trên
đỉnh núi cao,
không
có hứng thú gì đối với Ninh Nhiễm, người
đã
được công nhận là bông hoa của học viện này.
Ba người cứ như vậy từ năm nhất dây dưa đến năm thứ tư, vẫn đều là người độc thân.
Ba nhân vật chính trong câu chuyện, đều là nhân vật gây mưa gọi gió trong học viện. Hứa Thận Hành nhân vật hot này
không
cần phải
nói
nhiều nữa. Nghe Vương Vi Vi miêu tả, nhân vật nữ chính trong câu chuyện Ninh Nhiễm
không
chỉ là
một
mĩ nhân mà các mặt khác cũng rất xuất sắc.
Về phần Trình Khiên Bắc, thần bí ít xuất
hiện
trong học viện, nghe đồn từ năm nhất
đã
bắt đầu kiếm tiền lập nghiệp,
hiện
giờ năm thứ tư
thì
giá trị bản thân
đã
trở thành xa xỉ từ lâu. Hoàn cảnh gia đình
anh
không
tốt như hai người kia, mà là xuất thân nghèo hèn, khi vừa mới vào năm học đầu tiên, vẫn chỉ là
một
chàng trai giản dị mang
đi
mang lại đôi giày cũ. Đó là lý do mà cả người càng lộ ra vẻ truyền kỳ.
Lần nằm
nói
chuyện đó, ba
cô
gái
khác trong ký túc xá,
rõ
ràng cảm thấy thích thú hơn trong mối tình tay ba có lẽ chính là Trình Khiên Bắc vừa thần bí lại truyền kỳ.
Chỉ có Giang Mạn vẫn luôn nghĩ đến Hứa Thận Hành.
Khi đó tình
yêu
của
cô
còn rất đơn thuần, vẫn chưa hiểu thế nào là sở hữu và độc chiếm
anh. Khó chịu của
cô
cũng
không
phải là chàng trai mình mến có người thích, mà là người Hứa Thận Hành thích vậy mà người ta lại
không
thích
anh
ấy. Cũng giống như bảo vật bản thân mình
yêu
thích nhất giấu kỹ, lại bị người ta coi là giày rách vô giá trị. Quả thực chính là
một
sự
sỉ nhục.
Vì thế,
cô
đối với đôi nam nữ chưa từng thấy mặt, ấn tượng ban đầu cũng
đã
có tâm lý ác cảm.
một
kẻ
không
có mắt.
một
kẻ có tài cán gì mà so sánh với Hứa Thận Hành?
Lẽ dĩ nhiên, mặc kệ lòng
cô
đầy căm phẫn tức giận bất bình, đối với
cô
lúc này mà
nói, chính là
một
người
không
hề liên quan gì đến câu chuyện.
cô
ngay nhân vật cả quần chúng cũng
không
được tính. Bởi vì sinh viên năm thứ tư rất ít phải có mặt ở trường, mãi cho đến học kỳ
một
kết thúc, Giang Mạn vẫn chưa gặp lại Hứa Thận Hành.
Nhưng vào đêm trước của ngày thi cuối,
cô
thế mà lần đầu tiên trông thấy Ninh Nhiễm và Trình Khiên Bắc trong truyền thuyết.
Ngày đó,
cô
đi
học viện giao tài liệu, từ trong thang máy
đi
ra, thấy
một
nữ sinh rất xinh đẹp đứng trước bảng thông báo cổng vào học viện.
Ai cũng có lòng thích cái đẹp,
không
chỉ có nam giới thích ngắm nhìn người đẹp, nữ giới đối với vẻ đẹp của người cùng giới thế nào cũng nhịn
không
được mà nhìn nhiều hơn.
Nữ sinh đó
thật
sự
rất xinh đẹp, khuôn mặt dáng người cách ăn mặc đều đẹp
không
có gì chê được, đặc biệt là khí chất. Tuy rằng cũng là
cô
gái
tươi trẻ khuôn mặt trắng bóc, nhưng lại rất khác với những
cô
gái
vừa bước vào trường bọn họ. Đó là loại nữ tính từ trong ra ngoài, thanh lịch quyến rũ nhưng
không
mất vẻ thanh thuần.
cô
ấy cứ lẳng lặng đứng bên cạnh bảng thông báo như vậy, lại
đã
là
một
quang cảnh mà người ta
không
thể rời mắt.
Ngay cả đối với Giang Mạn là
cô
gái
trước nay tự tin với vẻ ngoài của mình, vẫn có phần tự ti mặc cảm.
cô
đi
ngang qua người đẹp, khi
đang
muốn đến văn phòng hướng dẫn viên, bỗng nhiên nghe thấy sinh viên
trên
đường gọi: "Chị Ninh Nhiễm!"
Theo bản năng Giang Mạn quay đầu lại, phát giác người được gọi chính là vị đại mỹ nhân kia.
Ninh Nhiễm?
không
phải chính là nữ sinh mà Hứa Thận Hành thích đó sao?
Bởi vì cái tên này, giao tài liệu xong, từ trong văn phòng
đi
ra tư tưởng Giang Mạn
không
tập trung, nhìn thấy người còn chưa rời
đi, lúc
đi
ngang qua người
cô
ấy, nhịn
không
được lại nhìn nhiều hơn chút. Tuy rằng đối với
sự
kiện
cô
ấy
không
thích Hứa Thận Hành vẫn có hơi bất bình, nhưng
không
thể
không
thừa nhận, nữ sinh như này trờ sinh chính là được người ta
yêu
thích.
Sau khi thu lại ánh mắt, tâm tình
cô
có chút phức tạp mà
đi
về phía thang máy, còn chưa
đi
đến cửa thanh máy, thình lình nghe được nữ sinh phía sau mở miệng: "Khiên Bắc!"
Giang Mạn vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Nhiễm vốn yên lặng đứng ở bên cạnh bảng thông báo, khuôn mặt rất háo hức nghênh đón nam sinh từ trong văn phòng
đi
ra.