Edit: MichellevnBộ đồ ngủ Trình Khiên Bắc chuẩn bị cho Giang Mạn
không
phải là kiểu gợi cảm mà
cô
nghĩ đến, đó chỉ là bộ quần áo ngủ bằng cotton thông thường nhưng thoải mái, dĩ nhiên nhìn
thì
đơn giản nhưng cũng là thương hiệu đắt tiền, mặc lên người rất thoải mái.
Rửa mặt xong lúc nằm lên giường
đã
là mười
một
giờ.
Trình Khiên Bắc
đã
ở
trên
giường trước, đợi
cô
nằm xuống
thì
vươn tay tắt ngọn điện, cả căn phòng ngủ rộng lớn trở thành
một
màu đen thẳm.
Gian phòng xa lạ, giường ngủ lạ lẫm, nhưng người đàn ông bên cạnh
thì
quen thuộc, Giang Mạn vốn cũng
không
có tật xấu lạ giường, nhưng nằm thẳng đơ cả mười phút, vẫn chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào.
Có lẽ là bởi vì trong nhà của
một
người đàn ông, cùng người ta chung chăn gối nhưng lại chẳng làm gì cả,
đã
hoàn toàn vượt qua ranh giới an toàn mà
cô
tự đặt ra. Nếu là trước kia, có thể
cô
sẽ
từ chối kháng cự, nhưng giờ đây lại
không
kìm được mà kích động muốn vượt qua, hơn nữa còn muốn tiến hành luôn.
Mà nằm
trên
giường rồi
không
ngủ được
thì
khó tránh khỏi
sẽ
gây ra chút bồn chồn.
cô
nhịn
không
được cứ liên tục trở mình, dường như là muốn tìm
một
tư thế thích hợp hơn để
đi
vào giấc ngủ, nhưng
rõ
ràng là
không
thành công.
Cho đến khi giọng
nói
của người đàn ông bên cạnh vang lên trong bóng tối:" Lạ giường hả?"
Giang Mạn ý thức được cử động của mình có thể gây bồn ào đến
anh, nhanh chóng ngừng lật người lại,rồi hỏi bằng giọng nhàn nhạt:"
thật
ra là
không
có, chỉ là hình như
không
thấy buồn ngủ. Tôi làm ồn đến
anh
hả?"
Trình Khiên Bắc trả lời:"
không, có lẽ ban ngày ngủ nhiều rồi, tôi cũng
không
thấy buồn ngủ."
" Ò!"
Trình Khiên Bắc với tay bật ngọn đèn đầu giường, quay qua nhìn
cô, Giang Mạn cũng giương đôi mắt to tròn đón nhận ánh mắt
anh.
Hai người nhất thời cũng
không
nói
gì, qua
một
lúc lâu,
cô
thấp giọng mở miệng:" Trình Khiên Bắc, anhcảm thấy con người tôi thế nào?"
Trình Khiên Bắc khẽ cười:" Tạm được."
" Tạm được là ý gì chừ?" Hiển nhiên là Giang Mạn
không
hài lòng lắm với đáp án này.
"Chính là vẫn còn chỗ để cải thiện."
" Thôi bỏ
đi, xem như tôi
không
hỏi." Giang Mạn cạn lời bĩu môi, đưa tay che mắt mình.
Trình Khiên Bắc kéo tay
cô
xuống:" Vì sao hỏi tôi như vậy?"
Bắt gặp ánh mắt thiêu đốt của
anh, Giang Mạn lại
không
tự tin lắm mà tránh
đi, làm bộ ung dung
nói
:" Chỉ muốn hiểu bản thân mình nhiều hơn chút, nhưng chắc
anh
cũng
không
hiểu tôi lắm." Dừng
một
chút rồi
nói
thêm," Giống như tôi cũng
không
hiểu về
anh
cho lắm."
Bởi vì, vẫn
không
hiểu lắm, cho nên
không
muốn tùy tiện mà tiến lên.
cô
không
thể giống như năm đó cùng với Hứa Thận Hành, mặc kệ đối phương nghĩ gì,
yêu
ai, chỉ cần bản thân thấy thích
thì
cứ thế mà bừng bừng xông lên.
cô
đã
không
còn là thiếu nữ mười lăm tuổi coi tình
yêu
là
trên
hết,
hiện
giờ
cô
là người phụ nữ hai mươi lăm tuổi chẳng còn bao nhiêu sức lực để mắc sai lầm trong tình
yêu
nữa, nếu lúc này
cô
nói
về
yêu
đương
thì
không
thể
không
tính toán thiệt hơn.
Trình Khiên Bắc nghe vậy
thì
cười hỏi:" Em muốn hiểu gì về tôi?"
Giang Mạn nghĩ nghĩ, qua
một
lúc
không
nghĩ ra được đáp án vấn đề của
anh, cuối cùng
không
hiểu sao trong đầu lại nhảy ra câu
nói
ba năm trước của Ninh Nhiễm, sau đó
thì
buột miệng:" Năm đó tốt nghiệp, Ninh Nhiễm
nói
chị ấy nhìn thấy
anh
ở chùa cầu phúc cho người mình thích, vậy người đó còn ở trong lòng
anh
không
?"
Trình Khiên Bắc sửng sốt, rồi đột nhiên nhìn
cô
cười rộ lên, lúc đầu chỉ là cười che mắt, sau đó giống như hoàn toàn
không
thể kiểm soát, vùi mặt vào gối cười đến rung cả bả vai.
Giang Mạn bối rối, rồi
không
hiểu sao có chút thẹn quá hóa giận, thụi vào vai
anh
hai phát:"
anh
cười gì hả?"
Trình Khiên Bắc khua khua
một
tay:" Đột nhiên em nhắc tới cái này, làm tôi
không
nhịn được buồn cười khi nhớ về nó."
Giang Mạn:"......."
Vậy nên đây là tiết mục hài hước ngắn ngủi sao?
cô
đơ mặt nhìn gáy người đàn ông, cũng
không
nói
gì nữa, chờ xem
anh
lúc nào
thì
cười xong.
Cũng may là Trình Khiên Bắc nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường,
anh
quay đầu nhìn Giang Mạn," Đó thực
sự
là
một
sự
hiểu lầm, tôi cầu nguyện cho người ta
không
phải vì loại chuyện nam nữ này."
" Hả?" Giang Mạn chẳng hiểu ra làm sao,
cô
nhớ
rõ
khi đó Ninh Nhiễm có
nói
là
anh
cầu nguyện cho người trong lòng mình.
Trình Khiên Bắc đỡ đỡ trán có phần
không
tự tin lắm:”
nói
thế nào nhỉ? Quả
thật
là tôi cầu phúc cho
một
người con
gái, bởi vì tôi mang ơn
cô
ấy, tôi
không
có cơ hội báo đáp,
cô
ấy
sẽ
xuất ngoại. Tôi nghĩ sau này có thể cũng
không
có cơ hội, liền dùng cách thức mê tín, xem như chút lòng thành và tự an ủi chính mình!"
Khóe môi Giang Mạn co rút có chút cạn lời:" Có kiểu báo ân như
anh
sao? Tự mình mệt chết mà khả năng người ta cũng chẳng biết gì hết, cho chút tiền
không
phải còn thực tế hơn sao?"
"Đúng vậy! Sau đó tôi cũng
đã
làm như vậy."
Giang Mạn nghĩ nghĩ, dò hỏi:" Vì vậy, cũng
không
phải
anh
thực
sự
thích
một
cô
gái
đã
ra nước ngoài hả?"
Trình Khiên Bắc vẻ mặt khó đoán nhìn
cô, sờ sờ sống mũi:" Ừm, chưa từng
đi
nước ngoài."
Giang Mạn
không
nghiên cứu kỹ lời
nói
của
anh, chỉ đột nhiên cảm thấy hơi thoải mái.
cô
là phụ nữ, giác quan thứ sáu của phụ nữ thường là chuẩn xác,
cô
có thể cảm giác được Trình Khiên Bắc đối với
cô
khác, nhưng
không
chắc về
sự
khác biệt này, sức nặng của tình
yêu
rốt cuộc có bao nhiêu phần.
cô
yên lặng
một
lát rồi lại buộc miệng hỏi:" Ân nhân đó của
anh, có ân nghĩa gì với
anh
?"
Trình Khiên Bắc nằm xuống cạnh
cô, khẽ
nói
:" Năm đó khi mẹ tôi nhập viện,
không
phải thiếu tiền sao? Khi đó bạn học và hàng xóm xung quanh
đã
gom dóp cho tôi
một
khoản tiền cứu mạng,
trên
đường cầm tiền đến bệnh viện, suýt nữa
thì
làm mất,
cô
ấy
đã
giúp tôi tìm lại.”
" Tìm lại được tiền cứu mạng quả
thật
ân huệ to lớn!" Giang Mạn gật gù có chút đăm chiêu," Vậy giờ
anh
đã
giàu có thế này, hẳn là càng nên báo đáp lại họ phần lớn hơn rồi! Dù sao
thì
ra nước ngoài cũng
không
phiền phức."
Trình Khiên Bắc tắt điện:"............Em
nói
đúng."
Qua
một
lúc lâu,
anh
thì
thầm trong bóng tối:" Giang Mạn....."
Nhưng mà đáp lại
anh
chỉ có tiếng hít thở đều đều bên tai.
Trình Khiên Bắc lặng lẽ lắng nghe tiếng hít thở của
cô
một
lát,
một
mình khe khẽ cười trong bóng tối, rồi nhắm mắt ngủ.
Vì vẫn còn hai ngày nghỉ, mà Trình Khiên Bắc
thì
do ông nội qua đời, cũng ở nhà nghỉ ngơi, Giang Mạn liền ở cùng
anh
mỗi ngày. Cùng nhau
đi
mua thức ăn nấu cơm, xem phim điện ảnh xưa cũ, buổi tối cùng ngủ lại nhà
anh, vì
đang
còn trong tang kỳ, hai người đương nhiên
không
thể làm gì khác, chỉ đắp chăn trò chuyện, sau đó ngủ, tự nhiên như những người bình thường
yêu
nhau.
Tới ngày thứ ba, vì hôm sau phải
đi
làm, cùng nhau ăn bữa tối xong
thì
Giang Mạn liền quay về chung cư chỗ mình ở.
Sức khỏe của Trình Khiên Bắc
đã
khôi phục từ lâu, hiển nhiên là phải lái xe đưa
cô
về, sau khi tới chung cư, Giang Mạn tháo dây an toàn và xuống xe, giống như
đã
quen với cảnh sớm chiều ở chung mấy ngày nay, bỗng chốc xa nhau, vậy mà lại có chút lưu luyến
không
rời.
cô
khom người định chào tạm biệt
anh, nào ngờ Trình Khiên Bắc cũng tắt máy xuống xe.
Giang Mạn thoáng ngây người, còn chưa kịp
nói
gì
thì
đã
thấy
anh
mở miệng bâng quơ
nói
:" Có hơi mệt, lười lái xe quay về, thôi cứ ngủ luôn tại chỗ này của em
đi!"
" Hả? Được!" Giang Mạn có chút đần cả người ra.
Trình Khiên Bắc nhìn
cô
khẽ cười bảo:" Sao hả?
không
chào đón?"
Giang Mạn
nói
:" Đương nhiên
không
phải rồi?"
" Vậy lên lầu thôi!"
Giang Mạn lúng túng
đi
theo
anh, sau khi vào thang máy, đột nhiên bật cười.
" Em cười gì vậy?"
Giang Mạn đáp:"
anh
không
cảm thấy chúng ta lúc này có hơi giống....."
Trình Khiên Bắc nhướng mày nhìn
cô
:" Giống gì cơ?"
Giang Mạn vốn định
nói
giống như
yêu
đương, nhưng vẫn có chút lo nghĩ là bản thân tự mình đa tình, vì thế nhanh chóng thay đổi lời đến bên miệng:" Giống như bạn thân."
Trình Khiên Bắc ngẩn người, cười bảo:" Bạn của tôi tính ra
không
có nhiều, bạn nữ
thì
lại càng
không
có, thành ra, xem như em là người đầu tiên đấy."
Giang Mạn buột miệng:"
không
tính Du Hoan sao?"
Trình Khiên Bắc buồn cười:" Tôi và
cô
ấy cũng
không
quen thân lắm."
" Vậy sao? Tôi thấy
cô
ấy đối với
anh
thân lắm đấy."
Trình Khiên Bắc
không
nói
gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng nhìn
cô.
Đinh
một
tiếng, thang máy
đã
đến lầu Giang Mạn ở.
Giang Mạn
đi
ra ngoài trước.
Trình Khiên Bắc
đi
phía sau
cô, bất chợt lên tiếng:" Tôi
không
phải phú nhị đại giàu có gì gì đó,
không
cần kết thông gia thương mại môn đăng hộ đối."
Giang Mạn quay đầu
nói
bằng giọng dí dỏm:" Cho nên sau này
sẽ
giống như triệu phú Hồng Kong nào đó, tìm
một
cô
gái
trẻ sinh con, rồi cho hai triệu sao?"
Trình Khiên Bắc hiếm khi cho
cô
ánh mắt xem thường, sải bước
đi
lên phía trước
cô, lấy chìa khóa mở cửa trước.
Giang Mạn lúc này mới nhớ ra
anh
có chìa khóa căn hộ của mình.
Trình Khiên Bắc sau khi mở cửa, làm cử chỉ xin mời, rồi thong thả
nói
:" Tôi là
một
thằng con riêng, nếu tôi muốn có con, như em
đã
nói
trước đây, nhất định phải đảm bảo khả năng cho nó
một
gia đình hạnh phúc toàn vẹn,
thì
mới có thể chào đón nó được."
Biểu
hiện
của
anh
có chút nghiêm túc, khiến Giang Mạn cảm thấy mình vừa làm ra
một
trò đùa vô duyên. Nhưng đúng là như vậy,
anh
là con riêng, thậm chí cha dượng cũng
đã
qua đời từ rất sớm, ngay từ
nhỏ
sống trong
một
gia đình
không
hoàn chỉnh, cho nên chắc chắn
sẽ
không
để con mình
đi
lên vết xe đổ, những lời vừa rồi của
cô
đối với
anh
mà
nói, quả thực
không
phải
một
lời trêu chọc gây cười.
cô
đi
vào phòng, vừa đổi giày vừa
nói
:" Tôi chỉ buột miệng đùa chút thôi,
anh
đừng để trong lòng."
Lúc này Trình Khiên Bắc ngược lại mỉm cười:" Tôi
không
để trong lòng, chỉ là muốn
nói
cho em biết, tôi
không
phải loại người kia."
Giang Mạn ngây người:" Tôi
đã
cho
anh
là loại người nào thế?"
Trình Khiên Bắc gằn từng chữ:" Gã, xấu, xa!"
Giang Mạn nhớ tới lời trêu đùa
trên
đảo, liền bảo:"
anh
vẫn nhớ sao?"
"không
phải sao?
cô
nàng
không
biết gì?"
Giang Mạn nghe đến xưng hô này, suýt nữa
thì
phá ra cười, vươn tay thụi lên vai
anh
một
đấm.
Dường như bắt đầu từ lúc
trên
đảo, quan hệ của hai người
đã
lặng lẽ thay đổi. Thỉnh thoảng trong lúc đùa vui
cô
cũng
sẽ
động chân động tay với
anh, như là kiểu biểu
hiện
không
chủ ý, bởi vì cũng
không
xem chuyện đó có gì to tát,
sẽ
không
bởi vì
anh
là Trình Khiên Bắc mà tỏ ra lấy lòng, thậm chí đôi lúc còn có chút khinh thường. Nhưng
hiện
tại, vì cảm giác trong lòng đối với
anh
đang
lặng lẽ thay đổi,
thì
những hành động này thể
hiện
ra bên ngoài, liền trở thành
sự
thân mật bình thường nhất giữa nam và nữ.
Người ta gọi đó là liếc mắt đưa tình.
Trình Khiên Bắc
không
né tránh,chỉ bình tĩnh nhìn
cô, trong mắt lấp lánh ý cười.
Giang Mạn bị
anh
nhìn
thì
mất tự nhiên, cứ cảm thấy cái mặt già nua của mình có chút nóng lên.
cô
luống cuống quay đầu lại trốn tránh:" Nóng chết được! Tôi
đi
tắm trước đây!"
Trình Khiên Bắc nhìn
cô
vội vã
đi
vào phòng ngủ, khóe miệng
không
khỏi cong lên.
Thời tiết tháng sáu, quả
thật
có chút nóng.
Đối với Giang Mạn, những ngày này quả
thật
có hơi chệch quỹ đạo, vì thế ngày hôm sau
đi
làm,
cô
liền để mình tập trung vào làm việc, tạm thời đặt Trình Khiên Bắc sang
một
bên.
cô
thừa nhận mình
đã
có rung động với Trình Khiên Bắc, cũng có thể cảm nhận được tâm tư của
anh
đối với mình, nhưng
hiện
giờ
cô
đã
qua rồi cái tuổi có thể bất chấp tất cả vì tình
yêu, huống chi so với Hứa Thận Hành,Trình Khiên Bắc phức tạp và ma lanh, khiến người ta khó bắt hơn nhiều.
Nếu thực
sự
đâm đầu vào, kiểu gì
cô
cũng
không
phải là đối thủ của
anh.
Trong tình cảm
cô
đã
thất bại
một
lần, và
cô
không
muốn thử nghiệm thêm lần nữa cảm giác thất bại đó.
Bất luận thế nào, lần này, chắc chắn
cô
sẽ
không
làm người chủ động nữa.
Liên tiếp mấy ngày liền,
cô
không
liên hệ với Trình Khiên Bắc nữa, bên kia gửi tin nhắn hẹn
đi
ăn, nhưng
cô
đều lấy lý do công việc bận rộn mà từ chối cho qua.
Cứ như vậy đến xế chiều tan tầm hôm thứ sáu, Giang Mạn vừa lái xe đến trung tâm thương mại gần đó, chuẩn bị
đi
ăn cơm,
thì
trông thấy
một
hình dáng quen thuộc.
Ngay lúc
cô
nhíu mày lại, Hứa Thận Hành thong thả bước tới:" Tiểu Mạn,
thật
là trùng hợp!"
Giang Mạn mỉm cười gượng gạo:" Ừm,
anh
đi
mua sắm hả?"
Hứa Thận Hành đáp:" Tới đây ăn tối, em cũng định ăn ở đây hả?"
Giang Mạn gật đầu, biết rằng bữa tối với người cũ này là
không
thể tránh khỏi.
Quả nhiên, Hứa Thận Hành
nói
:" Vậy cùng
đi
ăn nhé!"
Thực tế,
anh
ta cố ý đến tìm
cô, lúc ở bên ngoài Đài truyền hình, trông thấy
cô
lái xe về hướng này, liền chạy theo. Trong cuộc sống nào có trùng hợp nhiều như vậy, chỉ có trăm phương ngàn kế sắp đặt những cuộc gặp gỡ vô tình thôi. Có điều từng trăm phương ngàn kế là
cô,
thì
hiện
giờ đổi thành
anh
ta.
Hứa Thận Hành nhìn thấy vẻ mặt đối phương có chút hờ hững,
thì
thầm thở dài trong lòng.
Giang Mạn thoáng do dự, sau đó vẫn gật gật đầu:" Được ạ!"
Bởi vì là tối thứ sáu, các nhà hàng trong trung tâm mua sắm cơ bản
đã
đông khách, hai người liền chọn
một
nhà hàng Nhật Bản cao cấp. Mặc dù
không
có phòng riêng, nhưng vẫn có chỗ ngồi trong sảnh, cũng khá yên tĩnh.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Thận Hành
đi
thẳng vào vấn đề:" Tiểu Mạn,
thật
là là
anh
cố tình tới tìm em."
Giang Mạn bình tĩnh gật đầu:" Em biết,
anh
có chuyện gì cứ
nói
thẳng
đi
ạ!"
Hứa Thận Hành nhìn
cô:"
anh
biết em và Trình Khiên Bắc là kết hôn giả,
hiện
giờ ông cụ Diệp
đã
mất rồi, em và
anh
ta nhanh chóng chia tay
đi."
anh
ta dừng lại
một
chút rồi
nói
thêm:"
anh
nói
điều này
không
phải vì
anh
muốn làm gì, mà là Trình Khiên Bắc dùng thủ đoạn lấy
đi
toàn bộ tranh và bản thảo của ông cụ Diệp, khả năng người nhà họ Diệp
sẽ
không
chịu để yên,
anh
không
muốn thấy em bị cuốn vào chuyện thị phi của họ."
Giang Mạn cúi đầu uống miếng nước rồi
nói
:" Bà Lâm Thanh là dì của
anh
hả?"
Hứa Thận Hành gật đầu.
" Vậy tính ra
anh
cũng được xem như là người nhà họ Diệp."
Hứa Thận Hành ngây người,
nói
bằng giọng bất đắc dĩ:" Tất nhiên là
anh
không
phải rồi, chỉ là
anh
biêt rất
rõ
chuyện nhà họ. Tranh và bản thảo của ông cụ Diệpp ước tính có giá trị mười mấy hai mười tỷ. Người bình thường vì trăm tám mươi vạn mà có thể đánh nhau
một
mất
một
còn, huống chi nhiều tiền như thế này. HƠn nữa
không
chỉ là vấn đề về tiền bạc, Trình Khiên Bắc là con riêng, người nhà họ Diệp sao có thể cam tâm để cho đồ vật của ông cụ Diệp rơi vào tay
một
thằng con riêng."
Giang Mạn cười:" Con riêng
thì
thua kém người ta sao?"
Hứa Thận Hành
nói
:" Em biết
anh
không
có ý này mà,
anh
chỉ
nói
đây là tính toán của người nhà họ Diệp. Dượng của
anh
thì
không
nói
làm gì, nhưng Diệp Kính Tri
thì
lại chẳng phải người bình thường, Trình Khiên Bắc chặn ngang
một
đòn như vậy, ông ta chắc chắn
sẽ
không
thể từ bỏ ý định."
Giang Mạn nghĩ nghĩ rồi
nói:" Ý của
anh
là, Trình Khiên Bắc dùng thủ đoạn thấp hèn, chiếm đoạt tài sản của ông cụ Diệp sao?"
Hứa Thận Hành:" Chuyện này
anh
không
rõ
lắm, có điều ông cụ để lại toàn bộ tranh cho
một
người con riêng chỉ mới thừa nhận được mấy năm,
nói
thế nào
thì
cũng thấy khó tin!"
Giang Mạn đặt ly nước xuống, bình tĩnh nhìn
anh
ta, hỏi tiếp:" Vậy
anh
cảm thấy Trình Khiên Bắc là loại người nào?"
Hứa Thận Hành suy nghĩ
một
lát, trả lời:" Mặc dù
anh
và cậu ta cùng khóa, nhưng
không
cùng chuyên ngành, chỉ qua lại lúc tụ họp nhiều lớp cùng nghe giảng,còn
thì
gần như
không
có liên lạc gì cả, cậu ấy cũng
không
ở ký túc xá,
nói
thật
là
anh
chẳng hiểu gì về cậu ta cả. Nhưng
anh
cảm thấy cậu ấy chính là ông cụ non, kiểu đàn ông lòng dạ thâm sâu,
anh
tin cảm giác này
không
thể sai được,
đã
vậy quá trình làm giàu của cậu ta quá là truyền kỳ hư cấu, hoàn cảnh xuất thân là phức tạp như vậy, so sánh với những người sống theo nề nếp cũ của chúng ta
thì
quá khác biệt. Vì vậy,
anh
hy vọng em nhanh chóng thoát khỏi quan hệ với cậu ấy để
không
gặp rắc rối."
Giang Mạn yên lặng
một
hồi, nếu
không
có quãng thời gian ở chung gần đây này,
cô
sẽ
cảm thấy bức chân dung mà Hứa Thận Hành phác họa Trình Khiên Bắc vô cùng chính xác, bởi vì trước kia
cô
cũng cho là như vậy, thực tế
hiện
tại cũng
không
có gì thay đổi.
Nhưng kể từ khi biết chi tiết về cuộc sống và
sự
trưởng thành của
anh,
cô
cảm thấy tất cả những dã tâm tham vọng của
anh
đối với thế giới bên ngoài đều trở nên hợp lý.
Xác thực đúng như những gì Hứa Thận Hành
nói,
anh
không
giống với những người có cuộc sống xuôi chèo mát mái như họ, trải qua cực khổ, tất nhiên sao có thể đơn giản như vậy được.
cô
mỉm cười:"
anh
nói
thì
có vẻ đúng. Có điều theo em biết, ít nhất là trong chuyện ông cụ Diệp, ngoại trừ chuyện cháu dâu là em đây,
thì
anh
ấy
không
hề thể
hiện
bất cứ thủ đoạn nào cả. Ông cũ Diệp tặng tranh và bản thảo cho
anh
ấy, cũng là sẵn lòng tự nguyện, chẳng phải bị
anh
ấy lừa gạt gì cả."
Hứa Thận Hành
nói
:" Cho dù
anh
tin tưởng những gì em
nói,
thì
liệu những người họ Diệp bên kia có tin hay
không
? Huống hồ điều này
đã
không
còn quan trọng nữa, chủ yếu là những đồ vật của ông cụ Diệp
hiện
đang
nằm trong tay cậu ấy."
anh
ta dừng lại rồi bất chợt cầm lấy tay Giang Mạn
đang
để
trên
bàn," Tiểu Mạn, em khẩn trương rũ bỏ quan hệ sạch
sẽ
với cậu ấy
đi
! Chuyện người nhà họ Diệp tranh giành gia sản sớm muộn gì cũng
sẽ
gây ồn ào trong dư luận, lỡ đâu em bị liên lụy thân bại danh liệt,
thì
sẽ
mất nhiều được."
Giang Mạn rút tay mình về, mỉm cười trả lời:" Em chỉ là
một
người bình thường,
thì
có gì mà danh liệt chứ?
anh
nghĩ nhiều rồi!"
"Tiểu Mạn........"
Đúng lúc đồ ăn được mang lên, Giang Mạn cầm đũa lên và
nói
:" Nếu hôm nay
anh
chỉ muốn
nói
về chuyện này, vậy
thì
chúng ta
không
còn gì để
nói
nữa."
Đột nhiên
cô
nhận ra rằng ngay cả khi mọi thứ là
sự
thật,
thì
bản thân
cô
lại
không
muốn nghe bất kỳ phán xét tiêu cực nào về Trình Khiên Bắc.
Hai người còn chưa chính thức bắt đầu, mà lòng của
cô
đã
nghiêng về phía
anh.
cô
không
muốn thừa nhận
thì
cũng phải thừa nhận,
một
khi tình
yêu
nảy nở
thì
thực
sự
lý trí
không
còn đạt đến mức
một
trăm phần trăm nữa.
Hứa Thận Hành nhìn biểu
hiện
lơ đãng và thờ ơ của
cô, thở dài thườn thượt, cuối cùng cũng
không
đề cập đến vấn đề này nữa.
.......................
" Sao vậy?"
Từ trong phòng bao, Trình Khiên Bắc
đi
ra cùng hai người lập nghiệp trẻ tuổi, ngang qua đại sảnh, vô tình lướt mắt sang phía cửa bên trái, có
một
giọng
nói
quen thuộc,
không,
không
phải
một
mà là hai.
anh
khẽ nhíu mày, ánh mắt nheo lại, nhìn về phía bên đó, dừng lại bước chân. Trợ lý Lâm bên cạnh thấy thế liền tò mò hỏi, rồi nhìn theo hướng
anh
quay đầu, sau đó
thì
thấy Giang Mạn và Hứa Thận Hành bên trong dãy ghế.
Dĩ nhiên là cậu ta chỉ biết Giang Mạn, chứ
không
biết Hứa Thận Hành. Vì vậy theo con mắt nhìn của cậu ta,
thì
bà chủ
đang
hẹn hò với
một
soái ca trẻ tuổi.
Còi báo động của trợ lý Lâm vang lên mạnh mẽ.
Đây là ông chủ nhà mình bị mọc sừng rồi!
Trình Khiên Bắc lãnh đạm nhìn về phía đó
một
lát, cuối cùng cũng chẳng làm gì, mà tiếp tục
đi
ra bên ngoài.
………………
Món ăn Nhật Bản ít mà tinh tế, Giang Mạn ăn rất nhanh,
không
để Hứa Thận Hành từ chối,
đã
thanh toán hóa đơn luôn.
Hiển nhiên là Hứa Thận Hành
không
ăn uống gì mấy, ăn được nửa
thì
đặt đũa xuống.
"Tiểu Mạn....."
anh
ta nhíu mày lại lên tiếng, ý đồ thữ thuyết phục
cô
nữa.
Giang Mạn lắc đầu:"Sư huynh, cảm ơn
anh
đã
nhắc nhở em những điều này, nhưng em
không
phải là đứa bé, em có chừng mực,
anh
không
cần phải lo lắng."
Hứa Thận Hành
nói
:" Cho dù thế nào, em có việc cứ tới tìm
anh.
anh
nhất định cố gắng hết sức để giúp em."
nói
xong lại dường như nghĩ tới cái gì, lấy từ trong túi ra
một
xấp ảnh," Đây là những ảnh chụp
anh
rửa ra từ cuộn phim em đánh rơi, trước đó
anh
đã
nói, em nhìn xem có thích hay
không,
anh
cũng
đã
lưu giữ lại giúp em rồi."
Giang Mạn ngẩn người, nhận lấy:" Cảm ơn
anh
!"
"
không
cần cảm ơn."
Giang Mạn đứng lên:" Vậy hẹn gạp lại."
Hứa Thận Hành vốn định cùng
cô
đi
ra cửa, nhưng thấy nét mặt lãnh đạm của
cô, đành ngồi tại chỗ gật đầu:" Hẹn gặp lại."
Sau đó nhìn theo
cô
đi
ra khỏi nhà hàng.
Trở lại xe, Giang Mạn mở đèn bên trong xe, tiện tay lật mấy tấm hình.
cô
đã
không
còn nhớ mình chụp những bức hình này lúc nào, nhưng hầu hết các cảnh đều ở trường và xem ra đều là cầm máy ảnh chụp đại.
Còn có hai tấm là
cô
tự chụp mình, có lẽ là dùng giá ba chân để chụp.
cô
gái
trong ảnh hẵng còn rất trẻ, có thể là được chụp bằng phim nhựa, nên vẫn có chút cảm giác về thời gian.
cô
cảm thấy có hơi buồn cười,
đang
định cất hai bức hình của mình
đi
lại đột nhiên phát
hiện
ra
một
nhân vật có chút quen thuộc trong bức hình, người đó đứng
không
xa phía sau
cô, dựa vào
một
thân cây hút thuốc, ánh mắt vẫn nhìn về hướng bên này. Có điều là đại khái khoảng cách ở rất xa, tuy rằng bị
cô
vô tình chụp vào trong hình, nhưng cũng
không
rõ
ràng lắm.
cô
cầm bức hình lên và sau
một
lúc lâu nhìn
thật
kỹ, mới xác định, người đó chắc là Trình Khiên Bắc.
sự
trùng hợp này khiến
cô
cảm thấy hơi buồn cười, nghĩ đến cũng
đã
vài ngày rồi
không
liên lạc với
anh, vì thế tiện tay cầm điện thoại lên, nhấn dãy số của
anh.
Lúc này, Trình Khiên Bắc và trợ lý Lâm
đã
ngồi
trên
xe, vừa mới ra khỏi trung tâm thương mại.
Nghe tiếng chuông điện thoại,
anh
cầm lên nhìn dãy số gọi đến, nhướng mày, đưa cho trợ lý Lâm bên cạnh, nhàn nhạt bảo:" Nhận hộ tôi."
" Hả?" Trợ lý Lâm đón lấy điện thoại, thấy tên người gọi là "
cô
nàng
không
biết gì",
không
kìm được khóe miệng co rút, hỏi " Ai thế ạ?"
Trình Khiên Bắc:" Vợ tôi. Cậu cứ
nói
hai ngày nay tôi quá bận, có chút
không
thoải mái." Dừng
một
chút, rồi bổ sung tiếp,"
nói
là tôi còn chưa ăn cơm."
Trợ lý Lâm câm nín nhìn nhìn ông chủ nhà mình, nhủ thầm trong lòng
không
phải mới vừa ăn rất nhiều hay sao?
Nhưng lệnh của ông chủ, cậu cũng dám chất vấn gì, nhận cuộc gọi:" Xin chào! Xin hỏi ai đấy ạ?"
Giang Mạn nghe đầu dây bên kia truyền lại giọng
nói
xa lạ, kinh ngạc:" Tôi tìm Trình Khiên Bắc."
" Hai ngày nay công việc của Trình tổng quá bận rộn, có chút
không
thoải mái, giờ còn chưa ăn cơm đấy ạ!Là bà Trình sao? Có chuyện gì
không
ạ? Tôi
sẽ
chuyển lời cho
anh
ấy."
Giang Mạn nhíu mày:"
anh
ấy
không
thoải mái sao? Vẫn chưa ăn cơm à? Còn
đang
ở công ty hay sao?"
Trợ lý Lâm nhìn sang ông chủ nhà mình.
Trình Khiên Bắc dùng khẩu hình miệng:"
nói
cho
cô
ấy địa chỉ của tôi."
Trợ lý Lâm có thể làm trợ lý cho
anh, đương nhiên là nhìn hiểu ánh mắt, sau khi biết ý
thì
nhanh chóng trả lời:" Dạ
không, vừa gặp khách hàng xong,
đang
chuẩn bị về nhà đây ạ! Ngay bên Ánh Ngọc Tinh Quang ạ."
Giang Mạn nhủ thầm vậy mà trùng hợp:" Tôi cũng
đang
ở bên này,
anh
cho tôi biết vị trí cụ thể
đi, tôi tới tìm
anh
ấy."
Trợ lý Lâm liếc nhìn
một
tòa nhà khách sạn vừa
đi
ngang qua và bật thốt ra cái tên.
" Được,
anh
nói
cho
anh
ấy tôi qua liền." Giang Mạn cúp điện thoại, thuận tiện cất ảnh chụp
đi
rồi nổ máy xe.
Trợ lý Lâm vội vã
yêu
cầu tài xế quay xe lại cửa khách sạn, lúc đưa điện thoại lại cho sếp mình, vốn tò mò muốn hỏi, nhưng còn chưa kịp mở miệng ra
đã
bị đẩy lùi bởi ánh mắt "cấm xen vào việc người khác" của ông chủ nhà mình.
Đàn ông uống rượu phá cầu đấy! Có bản lĩnh
thì
vừa rồi đừng có để mình nhận điện thoại luôn
đi
!
Trình Khiên Bắc liếc nhìn trợ lý nhà mình:" Lát nữa
cô
ấy tới, biết phải
nói
gì rồi chứ?"
Trợ lý Lâm gật đầu liên tiếp:" Biết ạ, biết ạ."
Biết
anh
bị cắm sừng giận mà
không
dám
nói
gì, còn phải dùng khổ nhục kế tìm lại trái tim của bà xã,
Ông chủ à, tôi thắp cho
anh
cây nến!