Chương 35

Edit: Michellevn

đang

là giữa hè, mặc dù cảnh trời tối đen, nhưng Trình Khiên Bắc tỉnh lại cũng chỉ mới tám giờ, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ

đã

được thay thế từ sớm bằng những ngọn đèn rực rỡ của thành thị.

Giang Mạn vốn

đã

nấu cháo xong từ lâu, mấy tiếng này, lúc lúc lại

đi

vào phòng ngủ ngó người

trên

giường, thấy

anh

ngủ say sưa,

không

đành lòng quấy rầy, đợi mãi cho đến lúc thấy đói bụng bèn tự mình nấu bát mì, có điều mùi vị chả ra làm sao cả, ăn được nửa

thì

đem

đi

đổ.

Lần cuối cùng



nhìn thời gian, thấy muộn lắm rồi, lo lắng Trình Khiên Bắc ngủ quá lâu, lại

đi

vào phòng, lần này định bụng gọi người kia dậy. Thế nhưng

không

ngờ mới vừa bước vào phòng, người đàn ông

trên

giường

đã

chậm rãi mở mắt ra.

Bởi vì uống thuốc hạ sốt, lại ngủ liền tù tì năm sáu tiếng đồng hồ, Trình Khiên Bắc vừa tỉnh lại đầu óc đặc quánh mơ hồ, vẻ mặt mờ mịt

không

biết đêm nay là đêm nao, chỉ kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Mạn

đang

bước tới, cả nửa ngày vẫn

không

nói

tiếng nào.

Giang Mạn cảm thấy dáng vẻ này của

anh

trông

thật

ngớ ngẩn và có chút buồn cười, nhưng vẫn biết lúc này mà cười lên

thì

có vẻ kỳ quái, liền gắng nhịn xuống, bước tới phía trước, khom người đưa tay ra sờ sờ trán

anh

:"

anh

thấy sao hả? Hình như

đã

hạ sốt rồi."

Xúc cảm dịu dàng từ trán khiến Trình Khiên Bắc thoáng định thần lại và nhận ra tình hình

hiện

tại,

anh

xoa xoa trán, nở nụ cười

nhẹ

nhàng:" Em vẫn ở lại sao?"

Giang Mạn:"

anh

thế này

thì

tôi sao mà yên tâm để mình

anh

ở nhà? Hết khó chịu rồi chứ?"

Trình Khiên Bắc gật đầu:" Có phải tôi

đã

ngủ rất lâu rồi phải

không

?"

Giang Mạn cười:" Cũng chỉ có năm sáu tiếng thôi mà!"

Trình Khiên Bắc ngẩng đầu nhìn đồng hồ

trên

tường, cười cười có phần bất đắc dĩ:" Hình như nhiều năm lắm rồi

không

có được giấc ngủ ban ngày dài như vậy."

"Đó là vì

anh

ngã bệnh thôi." Giang Mạn đứng thẳng người, bảo:" Hồi trưa

anh

chẳng ăn được mấy miếng cơm, chắc là đói rồi hả? Tôi lo

anh

không

có khẩu vị, nên nấu cháo cho

anh

rồi, mau dậy rửa mặt

đi

."

Trình Khiên Bắc ngồi dậy yên lặng, nhìn nhìn



bằng vẻ mặt khó đoán.

Giang Mạn cũng

không

để ý, xoay người

đi

vào phòng bếp hâm cháo.



hiếm khi nấu ăn, nhưng dù sao nấu cháo

không

khó. Cháo là nấu bằng nồi đất, gạo và hạt kê được trộn với nhau ninh trong hai giờ, đến lúc sánh đặc mềm mịn.

Lúc



múc xong cháo

đi

ra phòng ăn, Trình Khiên Bắc cũng

đã

rửa mặt xong, nét mặt

nhẹ

nhàng khoan khoái từ trong toilet

đi

ra. Ánh mắt

anh

nhìn

cô, vẫn

không

nói

gì.

Giang Mạn đối diện ánh mắt

anh, nhận ra trong mắt

anh

lộ ra chút nghi hoặc, cười hỏi:" Sao vậy?"

Trình Khiên Bắc lắc đầu, cũng vẫn

không

nói

gì.

Giang Mạn cười:"

không

phải

anh

nghi ngờ khả năng nấu nướng của tôi đấy chứ? Yên tâm mà ăn

đi,

không

độc đâu."

Trình Khiên Bắc thoáng ngẩn người, khẽ bật cười, ngồi xuống bên bàn ăn, cầm cái muỗng đảo đảo, ngẩng đầu hỏi:" Em ăn chưa?"

Giang Mạn đáp:" Thấy

anh

không

dậy, tự mình nấu mì ăn tạm chút rồi."

Trình Khiên Bắc húp

một

miếng cháo, cũng

không

biết vì sao,



ràng là mùi vị bình thường nhất, mà khi miếng cháo mềm mịn trượt xuống dạ dày, dường như cả người đều nóng lên.

anh

mỉm cười bảo:" Ngon lắm."

Giang Mạn khẽ cười:" Chỉ là gạo, hạt kê và nước sạch ninh nhừ lên thôi,

thì

có gì mà ngon được cơ chứ?

đã

vậy còn là hâm nóng lại nữa."

Trình Khiên Bắc cười nhợt nhạt:" Nấu cháo cũng phải có tay nghề mà, tôi cảm thấy rất ngon."

Giang Mạn nhướng mày lên, cười bảo:"

nói

vậy là tôi vẫn có chút thiên phú về nấu nướng đó nha! Tiếc là vừa nãy tự mình nấu bát mì mà chẳng ra gì cả, tôi ăn được nửa

thì

đổ luôn."

Trình Khiên Bắc cười, húp mấy muỗng cháo, ngẩng đầu nhìn

cô,

nói

:" Cảm ơn em!"

Giọng

nói

anh

có hơi khàn khàn, mang theo chút dịu dàng và gợi cảm hiếm thấy. Giang Mạn nao nao, định thần lại, ngồi xuống đối diện

anh,

nói

bằng giọng

không

để ý lắm:" Việc

nhỏ

mà thôi. Nếu đổi lại là

anh

thấy tôi bệnh, cũng

sẽ

không

mặc kệ mà!"

nói

xong rồi bổ sung," Ở

trên

đảo,

anh

còn ở bệnh viện cùng tôi cả

một

đêm đó."

Trình Khiên Bắc cong khóe môi cười cười:" Cũng

không

chỉ hôm nay, cả mấy ngày ông nội tôi mất này, cảm ơn em vẫn luôn bên tôi."

Giang Mạn nửa đùa nửa

thật:" Người chết là lớn, dù sao trong mắt ông cụ Diệp, tôi là cháu dâu ông ấy, nếu tôi

không

ở bên

anh, ông ấy dưới đó có thể

sẽ

tức giận chứ?Trái lại là

anh

kìa, cũng

không

nghỉ ngơi ra làm sao cả, đừng có để cơ thể suy sụp."

Trình Khiên Bắc gật gật đầu, sau

một

lúc, đột nhiên lên tiếng:" Trước năm mười tám tuổi, tôi cho rằng ba tôi là ba ruột của tôi, người đó hơi mập, rất chất phác

thật

thà, cùng mẹ tôi mở

một

quán ăn

nhỏ, luôn nâng tôi lên bờ vai. Về sau ông ấy mất

đi,

thì

chỉ còn lại tôi và mẹ tôi sống nương tựa vào nhau, bà ấy

không

tái hôn. Suy cho cùng ở thành phố, chỉ cần chịu khó

thì

cuộc sống cũng

không

quá tệ."

anh

dừng lại

một

lúc rồi

nói

tiếp:" Thế nhưng cuộc sống của gia đình nghèo neo đơn,

thì

không

thể nào chịu đựng nổi chút sức ép nào. Năm tôi mười tám tuổi, mẹ tôi mắc bệnh nan y, nhập viện cả nửa năm, quán ăn

thì

chuyển nhượng, bao nhiêu tiền tích góp trong nhà đều phải lấy ra dùng hết, còn phải vay mượn rất nhiều tiền. Lúc đó,có lẽ mẹ tôi cảm thấy mình chẳng còn được bao nhiêu ngày nữa, khả năng là lo tôi sau này chẳng có người nào mà dựa dẫm,mới

nói

cho tôi biết thân thế của tôi, vậy nên tôi mới biết cha ruột của tôi là Diệp Kính Văn."

Giang Mạn lặng lẽ lắng nghe

anh

rủ rỉ về những chuyện quá khứ có liên quan đến thân thế của

anh,



biết khi

anh

nói

những điều này, là thực

sự

coi





một

người có thể chia sẻ bí mật, cơ thể

đã

từng trải qua

sự

giao hòa kia, đối với

sự

tín nhiệm trước mắt này, hoàn toàn

không

thể so sánh được.

Đây là lần đầu tiên



cảm thấy, Trình Khiên Bắc và mình gần nhau đến như vậy.

Trình Khiên Bắc tiếp tục thong thả

nói

:" Bởi vì biết năm đó mẹ sinh ra tôi là bị Diệp Kính Văn lừa dối, sau khi bà qua đời, tôi

đã

trực tiếp tới tìm ông nội của tôi. Thực ra lúc đó là mang theo

một

chút tâm lý giận hờn, lại thêm nợ nần cùng đường,

không

ngờ ông cụ nhanh chóng tiếp nhận tôi ngay, giúp tôi trả hết nợ, còn cho tôi

một

khoản tiền, cũng chính là tiền vốn tôi gây dựng

sự

nghiệp hồi đại học."

nói

đến đây

anh

lắc lắc đầu có phần buồn cười," Bởi vì chuyện mẹ tôi mắc bệnh, tôi

thật

sự

ám ảnh về chuyện thiếu tiền, khi đó tuổi đời non trẻ, tâm tính

không

bình thường lắm,

không

hề có hứng thú đối với việc làm từng bước

một, lấy tiền ông nội cho, tôi đầu tư hết vào cổ phiếu. Kết quả của việc quá nhanh là suýt nữa mất cả chì lẫn chài, sau đó ông nội biết được lại cho tôi năm mươi vạn nữa. Cũng

không

biết có phải may mắn hay

không, gặp đúng lúc thị trường chứng khoán tăng giá, rồi dần dần tìm kiếm được chút thành tựu, chẳng e ngại gì cả mà làm đòn bẩy tương tự như cờ bạc, trời cao chiếu cố, chỉ trong mấy năm mà tăng gấp hai trăm lần. Lúc tốt nghiệp đại học, có lẽ ông nội

đã

nghe

một

chút chuyện về tôi, tìm tới tôi và

nói

với tôi rằng, việc kiếm tiền này, có việc nên làm có việc

không

nên làm, nếu như làm

một

việc mà có mỗi

một

ý nghĩa là kiếm tiền,

thì

như vậy thực

sự

chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Lúc này tôi mới ý thức được, vì kiếm tiền mà tôi suýt nữa

thì

như con thiêu thân lao vào lửa, sau đó liền rút khỏi thị trường chứng khoán và đầu cơ, lấy tiền rồi lập ra quỹ số bảy."

Giang Mạn gật gật đầu, nhất thời cũng

không

biết

nói

gì, vì



nghe ra

sự

mất mát trong giọng

nói

của

anh. Ông cụ Diệp quả thực rất quan trọng với

anh.

Trình Khiên Bắc cười cười rồi

nói

tiếp:"

không

ngờ, sau khi tôi rút lui

không

bao lâu, thị trường chứng khoán lập tức lao dốc, nhanh chóng lâm vào tình trạng xuống giá. Giống như ông nội

đã

kéo tôi ra kịp thời."

Giang Mạn thoáng ngẩn người, cũng cười.

Trình Khiên Bắc đặt muỗng trong tay xuống,

anh

ăn sạch sanh sanh cháo trong bát, tựa lưng vào ghế ngồi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngồi đối diện:" Tôi

nói

những cái này có phải em cảm thấy rất nhàm chán hay

không

?"

Giang Mạn lắc đầu:" Chỉ là làm tôi có chút bất ngờ."

" Bất ngờ thế nào?"

Giang Mạn vỗ vỗ trán,

nói

:" Có thể là cuộc sống của tôi đơn giản suôn sẻ, cho nên cảm thấy những việc mà

anh

từng trải qua, còn kịch tính hơn cả những câu chuyện xưa."

một

đứa trẻ xuất thân từ cảnh nghèo neo đơn phố chợ, mười tám tuổi mới biết thân phận

thật

sự

của mình, thoắt cái biến thành cháu nội của

một

nhân vật quan trọng, từ nợ nần chồng chất đến nắm được món tiền đầu tư đầu tiên, mấy năm đại học dựa vào đầu cơ cổ phiếu mà

đã

hoàn thành việc tích lũy nguồn vốn ban đầu.

Cái này nếu xen kẽ thêm vài mối tình lãng mạn nữa,

thì

đúng là thỏa mãn đầy đủ vai nam chính bàn tay vàng trong tiểu thuyết nhiều tập.

Tất nhiên, phía sau

sự

vẻ vang mỹ miều, đều là được tích lũy bởi các loại khổ đau. Nếu

không

phải vì cha mẹ mất sớm,

không

phải vì nợ nần mà cùng đường,

anh

sẽ

không

đi

tìm Diệp Hạc Minh hoàn toàn xa lạ, hiển nhiên cũng

sẽ

không

có những cuộc gặp gỡ và trải nghiệm sau này,

sẽ

không

có Trình Khiên Bắc thành công

hiện

tại.

Sau khi nghe những lời



nói,

một

lúc lâu Trình Khiên Bắc lại mỉm cười:" Tôi cũng thà suôn sẻ đơn giản

một

chút, nếu cha mẹ tôi

không

mất

đi, có thể

hiện

giờ tôi

không

phải là

một

doanh nhân, mà là

một

nhân viên khoa học hoặc

một

nhân viên doanh nghiệp nhà nước. Tôi sống trong

một

ngôi nhà bình thường và lái

một

chiếc ô tô bình thường. Tôi có

một

người vợ dễ thương và

một

đứa con trai hay con

gái

đáng

yêu. Sau giờ làm việc, sở thích lớn nhất của tôi là nấu ăn cùng vợ và

đi

dạo cùng các con trong vườn hoa chung cư. "

Giang Mạn thử tưởng tượng liên kết cuộc sống mà

anh

mô tả với

anh

trong trí tưởng tượng của mình, xem ra... nó cũng tốt. Nhưng so với bây giờ, nó có lẽ quá tầm thường.



mỉm cười: "Bởi vậy mới

nói

rất nhiều thời điểm là cuộc đời chọn chúng ta,

không

phải chúng ta chọn cuộc đời."

Trình Khiên Bắc bật cười:" Em

nói

còn rất có triết lý đấy." Chỉ là

nói

xong, lại bảo," Có điều, tôi quyết định sau này cứ nên làm

một

người chọn lựa, chứ tuyệt

không

thể bị chọn lựa."

Giang Mạn hơi sững sờ, nhìn ánh mắt đột nhiên trở nên cương quyết của

anh, nhận ra rằng đây mới chính là Trình Khiên Bắc,

một

người đàn ông

đã

thoát khỏi vận mệnh của mình và sống

một

cuộc đời khác.

Tuy nhiên, đôi mắt của Trình Khiên Bắc rất nhanh mềm mại trở lại, cười

nói

sang chuyện khác:" Hôm nay em ở đây, hay là quay về?"

Giang Mạn đáp:" Về thôi, tôi

không

mang quần áo."

Trình Khiên Bắc:" Chỗ này của tôi có đồ ngủ cho em mặc."

Giang Mạn nhướng mày:" Hả?"

Trình Khiên Bắc cười:" Yên tâm,

không

phải của phụ nữ khác đâu. Lần trước sau khi em tới, tôi lo em bất tiện khi đến nữa, nên

đã

chuẩn bị sẵn hai bộ trong nhà."

Giang Mạn nhủ thầm, tôi cũng đâu có nghi ngờ là của người khác, hơn nữa chỗ này của

anh

cũng

không

có dấu vết của phụ nữ khác mà!

Thấy



vẫn có hơi ngần ngừ, Trình Khiên Bắc cười cười,

nói

tiếp:" Chủ yếu là tôi vẫn hơi

không

thoải mái,

không

tiện lắm để đưa em về, mà muộn thế này để em

một

mình

đi

taxi về, lòng tôi

không

yên tâm."

anh

cũng

đã

nói

như vậy, đương nhiên Giang Mạn cũng

không

có lý do gì cự tuyệt.

Huống chi vừa nhìn thấy trong ánh mắt

anh

lộ ra vẻ yếu đuối,



cũng

không

đành lòng rời

đi, để lại

một

mình

anh.