Editor: Michellevn
Beta: B.Cat
Chương Tiếu Tiếu cuối cùng cũng có cơ hội chen vào
nói: "Xin chào Trình tổng, tôi cũng giống Giang Mạn, cũng là biên tập của《Tầm nhìn》, lựa chọn chủ đề cho tiết mục của hai người chính là tôi làm đấy ạ."
"Chào
cô!" Trình Khiên Bắc khách sáo gật gật đầu.
Chương Tiếu Tiếu
nói: "Tôi có thể hỏi giống như phần tương tác với sinh viên
không
ạ, muốn xin ngài chỉ giáo mấy vấn đề?"
Trình Khiên Bắc nhướn mày cười đáp: "Đương nhiên."
Chương Tiếu Tiếu
đi
thẳng vào vấn đề luôn: "Tôi biết Trình tổng ngài xuất thân chuyên ngành tài chính, từng oai phong trong thị trường chứng khoán,
không
biết có thể giới thiệu cho tôi hai loại cổ phiếu được hay
không?"
Trình Khiên Bắc có lẽ
không
ngờ
cô
lại trực tiếp như vậy, nên cũng hơi ngây người, sau đó mới có chút buồn cười trả lời: "thật
không
dám giấu diếm, tôi
đã
không
chạm vào cổ phiếu từ sáu năm trước."
"A?" Nét mặt Chương Tiếu Tiếu lộ vẻ thất vọng.
Trình Khiên Bắc tiếp tục mỉm cười
nói: "thật
ra có rất nhiều cách đầu tư, thị trường chứng khoán
hiệnnay suy thoái như vậy,
không
phải là
một
phương pháp đầu tư tốt.”
Chương Tiếu Tiếu vẫn chưa tiến vào thị trường chứng khoán, giấc mộng phát tài
đã
vỡ tan, buồn rầu mà than thở: "Xem ra tôi chỉ có thể thành
thật
làm nghiệp vụ, nhận lấy đồng lương chết này thôi."
Văn Hạo nghe vậy cười: "Thế nào? Chê tiền lương trong đài chúng ta quá thấp hả?"
Chương Tiếu Tiếu vội vàng cười hì hì xua tay: "không
có,
không
có, mọi người
đang
bận, tôi
đi
làm việc đây!"
Sau đó nhanh như chớp vọt lẹ.
Văn Hạo lắc lắc đầu, giơ tay nhìn đồng hồ: "Sắp năm giờ rồi, chúng ta cứ từ từ
đi
qua Đào Nguyên Cư cũng
không
kém là bao." Rồi
nói
với Giang Mạn, "Em
đi
gọi lão Vương
đi,
anh
đoán lão ấy lại làm việc điên cuồng quên cả thời gian rồi."
Giang Mạn gật đầu, theo bản năng trước khi xoay người nhìn về phía Trình Khiên Bắc, đúng lúc đối diện với ánh mắt cười như
không
cười của
anh, nhịn
không
được trong lòng oán thầm
một
câu, xoay người rời
đi.
*
Số lần Giang Mạn đến Đào Nguyên Cư
không
nhiều lắm, cũng chỉ tụ hội vài lần cùng bộ phận công tác.
cô
thật
sự
không
có gì hứng thú đối với việc cùng ăn cơm với các lãnh đạo, bởi vì dù sao
đi
nữa vẫn cảm thấy
không
được tự nhiên, lấy đâu ra tâm tư để hưởng thụ đồ ăn ngon.
Hôm nay
thì
lại càng
không
muốn
đi. Hai người khách mời,
một
người là Lê Lạc mà
cô
một
lời khó
nóihết, người kia Trình Khiên Bắc, có mối quan hệ
không
thể
nói
với
cô. Bởi vì
không
thể
nói, cho nên ngẫm nghĩ có phần chua chua dễ chịu.
Nhưng ai bảo
cô, lại là
một
biên tập
nhỏ
nhoi
không
có quyền lợi từ chối đây? Chỉ trách vừa rồi
cô
đãtrốn chậm
một
bước.
Ngoại trừ
cô
ở bên tổ chuyên mục, năm người
đi: Tổng giám, nhà sản xuất, đạo diễn, Văn Hạo, còn có lão Vương tổng biên tập, người nữ duy nhất chỉ có đạo diễn Vương Á. Nhưng
cô
ấy cũng
đã
gần bốn mươi tuổi, cách ăn mặc rất trung tính, hơi có chút cảm giác người đàn bà thép. Nếu
không
phải ở đây còn có
cô
nàng Giang Mạn và Văn Hạo trẻ tuổi,
thì
bữa tiệc này thực có vẻ hơi kỳ quái, bởi vì thoạt nhìn hai vị khách mời quả
thật
rất trẻ tuổi. Cuối cùng Giang Mạn cũng
đã
biết vì sao Văn Hạo phải réo đến
côrồi.
một
bàn tám người, bên tay trái
cô
là lão Vương, bên phải
không
biết thế nào mà Trình Khiên Bắc
đãngồi rồi. Lúc người này ngồi xuống, còn như có như
không
chạm vào bàn tay
cô
đang
để dưới bàn.
Giang Mạn nhịn
không
được nhíu mày liếc nhìn
anh, thế nhưng
anh
lại có dáng vẻ cái gì cũng chưa xảy ra.
Mà kế hoạch là
cô
muốn làm tấm phông nền, cũng thất bại nhanh chóng.
Mấy vị lãnh đạo cùng Lê Lạc và Trình Khiên Bắc trò chuyện rất thân thiện. Từ thời sinh viên Lê Lạc
đã
là
một
nam sinh rất biết chuyện, cho dù đối mặt với
một
nhóm các trưởng bối so với
anh
ấy gấp đôi số tuổi,
anh
ấy cũng đối phó thoải mái.
Giang Mạn nghe bọn họ
nói
chuyện liên tục đều là có liên quan đến kinh tế, còn nghĩ rằng tấm phông nền mình đây chắc là
đã
ổn. Nào biết khi vòng rượu thứ hai, tổng giám thế mà lại mở miệng điểm danh Giang Mạn: "Tiểu Giang,
cô
kính hai vị sư huynh của
cô
một
ly
đi
chứ."
Lê Lạc đứng lên, nét mặt phấn khích: "Đúng đúng đúng, lâu ngày gặp lại sư muội,
không
uống
một
ly
thì
không
được rồi."
Giang Mạn
không
uống rượu,
cô
cũng đâu phải bộ phận nghiệp vụ,
không
hề để ý đến phương diện này. Vòng đầu tiên
cô
uống nước trái cây, cũng chẳng ai
nói
gì.
Lúc này bị Lê Lạc ồn ào, mấy vị lão đại nhìn qua,
cô
nào còn dám
nói
không
uống nữa.
đang
chuẩn bị tự mình rót
một
ly tượng trưng,
thì
Trình Khiên Bắc lại lấy cái ly của
cô
trước, rót cho
cô
nửa ly nước trái cây, cười với mọi người: "cô
Giang phải lái xe về nhà đấy, có lẽ
không
nên uống rượu đâu."
Tuy Lê Lạc là người ưa đùa giỡn, nhưng cũng
không
phải loại đàn ông thích ép rượu phụ nữ, thấy thế cười lên: "Được được được, sư muội uống nước ngọt
anh
uống rượu."
nói
xong nâng ly rượu lên, lướt qua mặt bàn, làm
một
tư thế cụng ly, sảng khoái
một
hơi uống cạn sạch, sau đó đặt cái ly xuống, lại cười
nói: "Các vị lãnh đạo có điều
không
biết đó thôi, trước kia khi còn ở trường học, tôi chính là người theo đuổi vị học muội xinh đẹp này, đáng tiếc là
không
theo được."
Rất dễ nhận thấy tửu lượng của
anh
ấy
không
tốt lắm, mới uống đến ly thứ ba, gương mặt
đã
bắt đầu ửng đỏ. Vốn dĩ là người hiểu chuyện,
một
khi có tí chếnh choáng, càng thêm ăn
nói
khoa trương.
Giang Mạn nhìn mấy vị lão đại
rõ
ràng cảm thấy hứng thú với đề tài này, chỉ muốn tìm
một
cái lỗ mà chui xuống.
Tổng giám cười
nói: "thật
sao? Vậy
thì
Tiểu Giang nhà chúng ta đúng là
đã
đánh mất tấm cổ phiếu cao cấp* rồi."
(*)Nguyên gốc là 绩优股, cổ phiếu blue–chip, ý chỉ cổ phiếu của những công ty có tiếng tăm, có doanh thu ổn định và
không
có nợ quá mức cho phép.Giang Mạn thuận theo đề tài, mỉm cười:" Năm đó Giang sư huynh ở trường học, được các
cô
gái
theo đuổi rât nhiều, còn nhớ đến em
thật
là khó à."
Lê Lạc cười hi hi: "Đối với
anh
mà
nói, sư muội là
sự
tồn tại vô cùng đặc biệt.
nói
đến đó lại dừng
mộtchút, giống như nhớ tới cái gì,
nói
tiếp: "Em còn nhớ cái đêm mà
anh
ở dưới lầu chỗ em đốt nên
không?"
anh
không
nhắc tới
thì
thôi, vừa nhắc tới liền khiến cho Giang Mạn nhớ lại năm đó bị
một
vòng cây nến được sắp xếp ở dưới lầu làm cho hoảng sợ. Đó là học kỳ hai của năm đầu tiên mới vừa vào học
khônglâu, ở dưới lầu của
cô, Lê Lạc đốt
một
vòng cây nến thành hình trái tim, cầm loa tỏ tình với
cô, sau đó chỉ chút nữa
đã
phát triển thành đám cháy.
Kết quả cuối cùng chính là,
cô
bị cái người tỏ tình này liên lụy, trở thành trò cười cho cả ký túc xá trong suốt
một
thời gian.
Mãi cho đến mấy tháng sau, Lê Lạc di chuyển mục tiêu,
cô
cuối cùng mới thở ra
nhẹ
nhõm.
Nhưng mà tên này hiển nhiên
không
biết là chuyện mình làm năm đó có bao nhiêu mất mặt, vẫn tiếp tục hăng hái
nói: "Nếu
không
phải ngày đó gió quá lớn, tí xíu
thì
xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhất định là
một
đêm lãng mạn khiến người ta suốt đời khó quên."
Giang Mạn thầm
nói, quả
thật
là rất khó để quên.
Lê Lạc
nói
xong ngồi xuống vị trí của mình, cười hỏi: "À đúng rồi sư muội, bây giờ em có bạn trai hay chưa?"
Giang Mạn
thật
sự
rất muốn khâu cái miệng của con hàng này, vốn định
nói
"Có rồi" cho xong chuyện, nhưng chuyện
cô
còn độc thân, mấy vị lão đại tại bàn đều biết hết. Cuối cùng chỉ có thể trả lời qua loa: "Bận việc lắm á,
không
có thời gian quen bạn trai."
"Như vậy sao được? Công việc sao có thể quan trọng bằng đại
sự
của bản thân?" Lê Lạc ầm ĩ gào lên, rồi lại quay qua cười với Tổng giám,
nói: "Trần tổng, ngài về sau nên để cho sư muội của tôi tăng ca ít thôi,
không
thì
tôi mà hẹn
cô
ấy
không
được, là cứ tìm ngài luôn đấy."
Tổng giám bị lời
nói
đùa của
anh
ấy làm cho cười ha hả lên: "không
dám
không
dám, tôi vẫn hy vọng những cấp dưới trẻ tuổi này sớm ngày tìm được bến đỗ bình yên."
Lê Lạc lại nhìn về phía Giang Mạn,
đang
muốn tiếp tục
nói
nữa, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên,
anh
ấy dùng tay làm động tác xin lỗi với mọi người, lấy điện thoại ra nghe.
"Sao?"
"Rồi rồi rồi, tôi đến liền!"
"Thế nào vậy? Lê tổng? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Lê Lạc đứng lên, vuốt vuốt mặt,
nói
xin lỗi: "thật
ngại quá các vị lãnh đạo, công ty xảy ra chút chuyện gấp, cần tôi phải lập tức về xử lý, xin phép vắng mặt, lần tới cho phép tôi mời lại nhận lỗi."
Tổng giám cười
nói: "không
sao
không
sao, công việc là quan trọng, Lê tổng mau
đi
đi!"
Lê Lạc đẩy ghế dựa ra, vẻ mặt ái ngại khoát khoát tay: "Các vị dùng thong thả, lần sau lại gặp." Rồi
nóivới Trình Khiên Bắc, "Sư ca, em
đi
đây, giao chỗ này cho
anh
đấy, lát nữa liên lạc lại sau."
Trình Khiên Bắc gật đầu.
Đợi người rời
đi,
anh
mới khẽ cười mở miệng
nói: "Vị sư đệ này của tôi tuy rằng người ta nhìn vào có phần đùa giỡn, nhưng mà
trên
phương diện công việc lại rất dốc sức."
Tổng giám
nói: "Điều đó chắc chắn rồi,
không
thì
tuổi còn trẻ sao có thể tạo ra thành tích lớn như vậy." Dừng
một
chút, lại cười
nói: "Dĩ nhiên, Trình tổng tuổi trẻ lại càng đầy hứa hẹn.
Trình Khiên Bắc hơi có chút khiêm tốn mà lắc đầu, cười cười: "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn
thì
không
dám nhận, chẳng qua là gặp được cơ hội tốt, lại có vài phần vận may thôi."
nói
xong, nhìn sang Giang Mạn bên cạnh, "Sư đệ của tôi hay
nói
đùa,
cô
Giang
không
cần để ý."
Giang Mạn
không
tự nhiên lắm, hơi cười: " Lê sư huynh ở trường học vẫn hay nhí nhố như vậy,
anh
ấy cũng chỉ
nói
đùa thế thôi."
Trình Khiên Bắc gật gật đầu, lại chuyển đề tài đến mặt chuyên môn, cùng mấy vị lão đại trò truyện thân thiện.
không
còn có
sự
tồn tại của Lê Lạc, cuối cùng Giang Mạn cũng thở ra
nhẹ
nhõm, rốt cuộc làm
một
tấm phông nền thành công, mãi cho đến khi bữa tiệc chấm dứt.
*
Từ Đào Nguyên Cư
đi
ra,
đã
xâm xẩm tối, Giang Mạn
đi
tới bãi lấy xe. Vừa mới mở cửa xe, cửa bên ghế phụ bỗng nhiên bị kéo ra, có người vào xe ngồi trước cả
cô. Nếu
không
phải nhìn
rõ
người tới, thiếu chút nữa
cô
còn tưởng là tên vô lại nào đó.
Thở dài,
cô
ngồi xuống ghế lái, liếc mắt nhìn Trình Khiên Bắc: "Xe
anh
đâu?"
Trình Khiên Bắc nghiêng đầu nhìn
cô
đầy xấu xa, vẻ mặt cười như
không
cười: "Tôi ngồi xe Lê Lạc tới đây, cậu ta
đi
trước rồi, tôi còn đâu xe nữa. Sao hả?
không
sẵn lòng chở tôi sao?"
Giang Mạn cong môi cười với
anh, đáp: "Tôi là
đang
lo
anh
không
ngồi quen cái xe rách nát
nhỏ
bé của tôi."
Trình Khiên Bắc điều chỉnh lại chỗ ngồi: "Có chút chật hẹp, nếu
không
thì
đổi cho em
một
chiếc rộng rãi hơn?"
Giang Mạn
không
thèm để ý: "không
cần, rất thích hợp với tôi rồi."
cô
nổ máy xe, nhìn kính chiếu hậu từ từ lái xe ra khỏi bãi, đến lúc xe chạy ra đường lớn, mới cảm thấy dường như tầm mắt bên cạnh vẫn luôn nhìn mình chăm chú,
không
khỏi nghiêng đầu nhìn qua.
Quả nhiên.
"anh
nhìn tôi làm gì vậy?"
Trình Khiên Bắc hai tay gối sau đầu tựa lên ghế, nhướng mày: "Hơn mười ngày
không
gặp, nhìn em có vẻ hơi gầy, sao vậy? Lúc huấn luyện ăn uống
không
tốt sao?"
"Tôi giảm cân
không
được hả?"
Trình Khiên Bắc cười: "Em có biết
thật
ra đàn ông
không
hề thích phụ nữ quá gầy, ôm trong tay chả có cảm xúc gì cả."
Giang Mạn trợn mắt xem thường,
không
vui
nói: "Đàn ông thích hay
không
có quan hệ gì đến tôi chứ? Tôi giảm cân cũng
không
phải vì để đàn ông ôm."
Trình Khiên Bắc gật đầu, chỉ cười
không
nói.
đi
được
một
đoạn, đến chỗ ngã ba.
Giang Mạn hỏi: "anh
đi
đâu? Tới biệt thự của
anh
hay khu Giang Tân?"
Trình Khiên Bắc
nói: "không
cần, cứ
đi
phía trước
đi."
"Gì chứ?"
Trình Khiên Bắc
nói: "Tôi đến chỗ của em."
Giang Mạn gật đầu: "Được."
Trình Khiên Bắc tựa lưng vào ghế, nhìn sườn mặt nghiêm túc lái xe của
cô, cũng
không
biết nghĩ tới cái gì, nhếch môi cười cười.