Ý cười khóe miệng học sinh trung học dần dần cứng đờ, phản ứng của Omega mà hắn dự đoán không nên thế này.
Trên mặt Omega hiện lên vẻ kinh ngạc và lảng tránh, huyết sắc trên mặt nhạt đi, hai hàm răng nghiến chặt, tay luống cuống trên người không biết đặt như thế nào mới là bình thường.
“Thẩm Thư?”
“Thẩm Thư!!”
omega hoàn toàn không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, bị mắc kẹt trong thế giới của riêng mình, đôi mắt to thủy linh linh kia hiện tại mờ mịt lại trống rỗng, không có tiêu cự.
Học sinh trung học nghiêng mặt cứng rắn, nửa ngồi xổm xuống nhìn thẳng với cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu, giọng điệu chậm lại: “Được rồi, được rồi, không sao hết, hít sâu một hơi”
“Đúng rồi, ừm, làm lại lần nữa.”
“Đừng suy nghĩ nữa, hít vào, phải, ừ đúng rồi, từ từ, đừng sợ.”
“Không sao đâu không sao hết.”
Học sinh trung học không biết tại sao Omega lại xuất hiện phản ứng này, nhưng khi Thẩm Thư bình thường trở lại, một giọt nước mắt từ mắt trái rơi xuống.
Học sinh trung học nhìn mà kinh hãi, vừa định thay cậu lau nước mắt đã bị Thẩm Thư đẩy hắn ra ngoài cửa, sau khi trở lại liền khóa trái cửa, vội vàng tìm mấy viên thuốc uống vào.
Đang uống thì thuốc của cậu rớt xuống đất, Thẩm Thư hèn mọn khom người im hơi lặng tiếng trên mặt đất, cuộn mình lại như một con cá sắp chết.
Cậu biết mình lại phát bệnh.
Tất cả mọi thứ làm cho cậu cảm thấy mọi mối quan hệ đều bị đe dọa, sẽ khiến cậu cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Học sinh trung học ở ngoài cửa cảm nhận được tin tức tố Omega, trong lòng thấy bực bội không chịu được, rõ ràng vừa rồi Thẩm Thư trông mong manh như vậy, hắn đứng ngoài cửa như một con dã thú bị mắc bẫy giữa đêm nửa đêm vẫn lo lắng, vừa chuẩn bị từ trên lầu xuống xem tình huống của Omega.
Omega nói:
“Hôm nay cảm ơn em, xin lỗi ah, làm cho em lo lắng, nghỉ ngơi sớm, ngày mai có lớp mà ha?”
Học sinh trung học đang định nói có bất kỳ lớp học nào cũng không quan trọng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Omega, dừng một chút: “Có.”
Ngày hôm sau, Alpha đột nhiên đến chỗ Omega một lần nữa, trạng thái tinh thần cả người Omega cũng không tốt lắm, cậu cho rằng là chuyển phát nhanh đến, mở cửa lại nhìn thấy Alpha cao lớn.
Thẩm Thư vội vàng đóng cửa lại, nhưng bị Alpha mạnh mẽ chen vào, Alpha tuần tra một vòng, phát hiện không có mùi Alpha khác, sắc mặt lúc này mới đẹp một chút.
“Tay em làm sao thế?!”
Trên cổ tay Omega lại có thêm vết rạch mới, Alpha sắc mặt hôi đến khó chịu, bất giác nắm lấy tay cậu, nhíu mày thật sâu.
“Tôi dẫn em đi gặp bác sĩ, em như vậy không được!”
Omega sụp đổ hét lên:
“Tôi như vậy là ai hại hả?! Tôi đã nói sẽ đi gặp bác sĩ, tại sao anh không đưa tôi đi? Anh biết không... Biết rõ tôi đã đưa hết thẻ ngân hàng cho anh...”
Con thỏ nhỏ ngây thơ nghĩ rằng thích một người là để cung cấp cho tất cả những điều tốt đẹp của riêng mình cho nhau.
Alpha cổ họng như nghẹn lại, nhìn con thỏ nhỏ có đôi mắt đỏ hoe còn thấp hơn mình, lòng như bị thứ gì đó đập nát, chua xót.
Gã ôm lấy thân thể mỏng manh của Omega, cằm đặt lên trán Thẩm Thư: “Sẽ không, sau này sẽ không thế nữa.”
Gã chưa từng phát hiện, trong thời gian gã không chú ý tới, con thỏ nhỏ gầy đi nhiều như vậy, nhẹ nhàng gã mới nhận ra cơ thể này đã gầy đi rất nhiều khiến mình phải hoảng hốt.