Chương 4

6.

Tần Trạch đột nhiên nhớ ra sau khi đàm phán thành công có khoảng nửa tháng tôi vô cớ rời khỏi biệt thự, hắn vội vàng gọi điện thoại cho Trần Mạc hỏi anh khoảng thời gian đó tôi đã đi đâu.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của người đàn ông.

“Đương nhiên là vì cô ấy cùng Cố tổng uống rượu nên phải vào bệnh viện rồi. Tần Trạch nếu không phải vì anh, Lục Nhiễm vốn có thể sống lâu hơn rồi.”

Trần Mạc cười một tiếng:

"Anh có biết anh ghê tởm thế nào không? Có phải đến nay anh vẫn cho rằng con mèo anh nuôi là do Lục Nhiễm gϊếŧ không? Chuyện này, anh vẫn nên hỏi người mẹ tốt của anh một chút."

Trần Mạc nói xong câu này liền dứt khoát cúp điện thoại.

Năm đó cha Tần Trạch mắc bệnh nặng, mẹ hắn liền bỏ chạy theo mối tình đầu.

Sau đó mẹ hắn nhiều lần bị bạo hành gia đình, nhìn thấy sự nghiệp của Tần Trạch như mặt trời ban trưa từng bước thăng chức, vì thế liền tìm mọi cách liên lạc với tôi, để tôi mang bà ta về nhà.

Mới đầu bà ta rất nhiệt tình với tôi nhưng dần dần bà ta tự cho mình là lão phu nhân trong nhà, càng ngày càng bài xích tôi.

Mẹ Tần mộc mạc cả đời rõ ràng không thích cách ăn mặc theo đuổi thời thượng này của tôi, lại càng không thích tác phong làm việc đường hoàng hướng ngoại của tôi.

Ngược lại bà ta rất thích Mạnh Khê và cho rằng đây mới là người vợ hiền có thể chăm sóc tốt cho con trai mình.

Chuyện làm ăn mẹ Tần không hiểu bà ta cũng không hiểu vì sao ban ngày tôi lại đi ngủ, luôn tìm mọi cách tạo ra tiếng động ầm ĩ khiến tôi không thể nghỉ ngơi.

Bà ta cảm thấy tôi quá mức yếu ớt.

Tôi không thích ăn cà tím bà ta liền cố ý làm cà tím cho tôi ăn, còn dương dương đắc ý nói trước mặt Tần Trạch:

"Xem đi, con bé cũng không phải không thể ăn, do con quá chiều chuộng nó rồi.”

Sau khi bà ta vào ở biệt thự luôn cảm thấy thuê người giúp việc thật lãng phí, cho rằng tiền của con trai bà ta kiếm ra đang nuôi những kẻ rảnh rỗi.

Vì thế ngoại trừ quản gia ra đều cho giải tán hết, chủ động nói việc nhà mình bà ta có thể làm.

Nhưng trong lúc làm việc, bà ta nghĩ tôi cũng nên làm cùng.

“Phụ nữ ấy à chính là nên đứng ở phía sau hỗ trợ cho đàn ông, như vậy mới có thể giúp cho họ yên tâm mà gây dựng sự nghiệp.”

Đây là điều bà ta xem là tiêu chuẩn, bà ta dạy tôi làm các loại việc nhà còn nhiều lần cố ý không nấu ăn để ép tôi xuống bếp.

Tôi không đấu tranh vì tôi biết mình không còn sống bao lâu nữa.

Nguyên nhân quan trọng nhất là Tần Trạch, khi đó hắn quả thật rất rất yêu tôi.

7.

Tần Trạch một mình trở lại hiện trường hôn lễ.

Khách khứa đều đã giải tán, duy chỉ có mẹ Tần bởi vì từng bị bạo hành gia đình làm cho tàn tật không tiện hoạt động như người thường, một mình ngồi ở trên sô pha lo lắng.

Bà ta nhìn thấy Tần Trạch vội vàng kêu lên: "Con trai! Mẹ ở đây, ở đây!”

Bà ta nhìn về phía sau Tần Trạch cau mày nói:

“Con trai chuyện hôm nay là làm sao vậy, còn có chuyện gì quan trọng hơn cả việc kết hôn?”

“Mẹ, Lục Nhiễm mất tích rồi.”

“Hả? Lục Nhiễm?”

Bà ta sửng sốt một chút, sau đó ra vẻ như không có chuyện gì nói:

“Người phụ nữ kia mất tích liên quan gì đến chúng ta? Con trai, con mau gọi tất cả khách mời trở lại mau chóng làm xong hôn lễ để tránh cho người phụ nữ Lục Nhiễm không đứng đắn kia cứ dây dưa mãi không buông, loại phụ nữ không đứng đắn này mẹ nhất định không cho phép cô ta được vào cửa Tần gia chúng ta!”

Tần Trạch thở dài.

“Trần Mạc nói, Lục Nhiễm ch.ết rồi.”

Bà Tần chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

“ Nhiều năm như vậy cô ta mỗi ngày chỉ ở nhà xài tiền con làm ra, còn vừa lười vừa tham việc gì cũng không làm chỉ biết chọc giận mẹ, loại phụ nữ này nếu ở thời xưa không biết đã bị dìm ch.ết bao nhiêu lần nữa!”

Bà ta còn hung tợn mắng mỏ tôi:

“Nếu không có cô ta, con đã sớm cùng Mạnh Khê đến với nhau, mẹ hiện tại có thể đã được ôm cháu trai!”

“Chính là do con kh.ốn Lục Nhiễm kia cản trở.”

“……”

Ánh mắt Tần Trạch càng sâu.

Ngay cả hắn cũng không thể phủ nhận những thứ hắn có được hôm nay tất cả đều là do tôi cho, nếu như không có tôi chỉ sợ hắn ngay cả cơ hội tiếp tục học cũng không có.

Tôi còn bỏ tiền chữa bệnh cho cha hắn, tiễn cha hắn đi hết đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.

Nói đến cha Tần là một người đàn ông trải qua nhiều biến cố nhưng vẫn lạc quan hiền lành, khiến tôi có rất nhiều hồi ức tốt đẹp.

Lúc trước lúc ông vẫn còn ở viện dưỡng lão tôi và Tần Trạch thường đi thăm ông, ông ấy luôn tươi cười hớn hở đưa một số đồ chơi nhỏ đẹp mắt đến cho tôi.

Việc uống thuốc khiến cơ thể ông trở nên gầy gò nhưng luôn cười rất thoải mái với tôi, nói cảm giác cơ thể mình càng ngày càng tốt sẽ nhanh hồi phục lại như trước.

Ông ấy dặn tôi nhất định phải sống vui vẻ có bất cứ chuyện gì cũng đừng giấu trong lòng, chờ ông ấy xuất viện liền cưỡi xe ba bánh của ông ấy đưa tôi đi hóng gió toàn thành phố, còn nói loại cảm giác này đảm bảo so với xe con gì đó còn tốt hơn.

Ông ấy cũng gọi tôi là “đứa trẻ” và vuốt ve đầu tôi bằng bàn tay thô ráp của mình.

Đã rất nhiều năm rồi không ai dùng hai chữ này gọi tôi.

Sau khi tới thế giới này cha Tần là người đầu tiên giúp tôi cảm nhận được sự ấm áp, cũng chính bởi vì ông mà tôi mới có thể nhiều lần tha thứ cho sự ác ý của bà Tần.

Tôi vẫn không hiểu vì sao một người đàn ông hiền lành như vậy lại cưới một người vợ xảo quyệt như bà Tần.

Hiện tại bà ta đang ch.ửi rủa nước bọt văng tứ tung mà người làm xung quanh bà ta ban đầu là tôi dùng tiền gọi đến.

Bọn họ nghe không nổi liền đen mặt rời đi.

“Các người mau trở về! Có tin ta trừ sạch tiền lương của các người hay không hả!”

“Mẹ, đủ rồi!”

Tần Trạch rốt cục không thể nhịn được nữa mở miệng, từ khi bà Tần trở về cũng thường xuyên xuất hiện ở nơi công cộng khiến hắn gặp nhiều rắc rối, mà hắn đối với chuyện này sớm đã không thể nhịn được nữa.

“Con hỏi mẹ,” Tần trạch hít một hơi, “Mimi lúc trước rốt cuộc là ch.ết như thế nào?”

Mimi là con mèo nhỏ Tần Trạch nhặt được, hắn thương cảm mèo nhỏ cũng bị bỏ rơi như hắn không có nhà để về, bởi vậy đem Mimi về nhà ở cùng hắn.

Giọng nói sắc bén của bà Tần đột nhiên dừng lại:

“……….Mimi? Con súc vật kia sao? Sao con lại hỏi chuyện này?”

“Ngày đó con về nhà nhìn thấy Lục Nhiễm đang chôn thứ gì đó trong bụi hoa, đến gần thì mới biết là th.i th.ể của Mimi.”

Tần Trạch vịn bàn bên cạnh, giọng nói có chút suy yếu:

"Lúc đó con không phân biệt tốt xấu liền đẩy cô ấy một cái mà cô ấy cũng chỉ xin lỗi con, bây giờ nhớ lại khi đó cô ấy đang chôn thứ gì đó hay là……đang đào đây?”

“Mẹ, cho tới nay người duy nhất trong nhà luôn vô cùng chán ghét loại động vật rụng lông này chính là mẹ sao?”

Bà Tần ngẩn người sau đó tức giận hét lên: “ Tao là mẹ mày!”

“Lúc trên đường tới đây con đã sai quản gia đi kiểm tra camera.”

Tần Trạch cười khổ nói:

“Mẹ, Mini thích trèo lên bệ cửa sổ cho nên trong nhà sẽ luôn đóng cửa sổ lại, có phải lúc nó trèo lên bệ cửa sổ mẹ đã……”

Hắn thu lại tất cả cảm xúc giọng nói vô cùng âm trầm: “ Mẹ đã mở cửa sổ ra.”

Bà ta bây giờ ngay cả giả vờ cũng không làm nữa, mặc dù bà ta ngày đó chính mắt thấy Tần Trạch sau khi mất đi Mimi trở nên điên cuồng đáng sợ, nhưng vẫn ỷ vào thân phận người làm mẹ giận dữ nói:

“Chẳng lẽ mẹ mày ở trong mắt mày ngay cả một con súc sinh cũng không bằng, mày có biết con mèo ch.ết tiệt kia mỗi ngày kêu ồn ào còn đi đại tiện khắp nơi khiến biết bao nhiêu người thấy phiền hay không?”

Tần Trạch khó có thể tin lui về phía sau hai bước, dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn bà ta.

“Cho nên lúc trước mẹ ở bên tai con châm ngòi ly gián vu oan cho Lục Nhiễm là để con đuổi cô ấy ra khỏi nhà?”

“Tao là mẹ mày!”

Bà ta đến cuối cùng chỉ biết hét lên bốn chữ này.

Tôi bay trên không trung nhìn nước bọt của bà ta bay tứ tung trong không khí.

Ánh mắt của bà ta dữ tợn như thế bên trong tràn ngập du͙© vọиɠ.

Tần Trạch lạnh lùng nhìn bà ta ánh mắt dần dần lạnh đi.

“Mẹ, mẹ vẫn là nên đến viện dưỡng lão đi. "

“Mỗi tháng con sẽ phái người gửi tiền cho mẹ, về phần những thứ khác mẹ cũng không cần hỏi đến.”