Chương 1: Do dự

Giang Tụng xé bao nilon bọc ống hút ra, cậu đem ông hút cắm vào trong ly trà sữa, nhưng có dùng sức thế nào cũng không hút nổi một viên trân châu lên, chúng đều bị kẹt ở phía dưới cả rồi. Cậu chỉ có thể bất lực đảo ống hút qua lại một hồi, mới có thể hút được một viên trân châu lên ăn.

Thiếu niên chau mày lại, ngũ quan tinh tế lập tức trở nên căng thẳng, trông chẳng khác nào một lão già, nhìn qua là biết không thể chọc vào được rồi, mà nữ sinh ngồi đối diện cậu vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Còn do dự gì đó?" Một tay Tương Ý chống cằm, tay còn lại nắm lấy ông hút, nhàm chán khuấy khuấy ly trà sữa, ánh mắt nhìn về phía Giang Tụng.

"..."

Biểu cảm của Giang Tụng cũng dần trở nên phong phú, nhưng có vẻ như cậu không biết phải nói như thế nào.

"Cũng không phải là...hừm...do dự..." Cậu không ngừng vò đầu bứt tay, khiến cho đầu tóc trở nên rối bù. Vóc dáng của cậu cường tráng hơn so với đám bạn cùng lứa, màu da đồng khỏe khoắn, so với nữ sinh ngồi đối diện, thật giống như một tên thiếu niên côn đồ đang bắt nạt một cô gái nhà lành vậy, điều này khiến người khác không khỏi tò mò mà ghé mắt sang nhìn.

"Không phải, ý tớ là..." Tương Ý nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Giang Tụng, chân mày cau lại, cô chỉ có thể để lộ ra ánh mắt thấu hiểu: "Hai người đều thích nhau, chỉ cần không mù đều có thể nhìn thấy, điều này có nghĩa gì chứ."

Giang Tụng không phản bác lại câu "Thích nhau kia", nhưng dáng vẻ hệt như vẫn còn điều khó nói, nhưng cuối cùng cậu cũng cắn răng, hạ thấp giọng.

"Nhưng mà...bởi vì...thân thể của tớ...cậu biết rồi đó!"

Tương Ý nhìn biểu cảm của Giang Tụng, cùng với lời nói mới vừa rồi của thiếu niên, lúc này cô gái mới phản ứng lại, hệt như hiểu ra mà vỗ tay một cái.

"Là vậy sao!"

"Cậu nhỏ tiếng một chút đi...!"

Mẹ nó, đây mới là chuyện quan trọng! Trong lòng Giang Tụng lập tức gào lên một tiếng, cậu chồm người lên, thân thể nghiêng về phía trước, kéo gần khoảng cách với Tương Ý lại, giọng nói cũng được hạ xuống mức cực nhỏ.

"Cái này mới là chuyện quan trọng, cậu nghĩ xem, ai lại chọn người yêu có thân thể kỳ dị như vậy? Cậu hiểu chứ?"

Tương Ý chớp chớp mắt lộ vẻ không hiểu, nhưng nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó cô cũng nghiêm túc nói về vấn đề này: "Nhìn một chút đi, dù sao tớ nghĩ sẽ không sao đâu. Chỉ cần là yêu, thì thân thể kỳ quái có sao đâu? Cũng không phải là do cậu muốn vậy mà, đúng không?"

Giang Tụng thở dài một tiếng mà ngồi xuống, cậu hút lấy một ngụm trà sữa, sắc mặt cũng không khá hơn là bao, ngược lại không nhịn được mà than thở.

"Được vậy thì tốt rồi...xem ra con gái sẽ có lòng bao dung hơn, không để tâm chuyện này." Đáng tiếc người cậu thích không phải là con gái, đây cũng là điều buồn bực nhất trong lòng cậu.

"Cậu sợ cái quái gì chứ, lớn xác như vậy rồi. Lần trước Tiền Cao Kim đến kiếm chuyện, cậu cũng không hề suy nghĩ mà xông lên đánh người, bây giờ đến việc Phương Niệm Tinh mới nói hai câu, đã do dự nữa ngày rồi sao?"

"Mé, tên chó Tiền làm sao xứng với Phương Niệm Tinh chứ?"

"Đừng nói chuyện này với tớ nữa, nhớ mua rượu đó, trong tối nay đi nói với người ta đi. Đúng rồi, đừng quên mua áo mưa để giữ an toàn nhé."

"A a a a a --- cậu đang nói cái gì vậy!"

"Chỉ là để giữ an toàn mà thôi." Tương Ý nhún vai một cái.