Chương 5: Điều kiện

Editor: Dĩm

Bàn tay Thẩm Sơ vẫn tiếp tục di chuyển, giọng nói của cô có phần căng thẳng: “Em, em vội…”

“Vội cũng phải sờ?”

Thẩm Sơ gật đầu, vẻ mặt vừa chân thành vừa ngốc nghếch của cô khiến Hứa Phóng khó lòng miêu tả.

Hứa Phóng nhận ra rằng động tác của Thẩm Sơ có phần dâʍ đãиɠ nhưng không hề che giấu du͙© vọиɠ của bản thân, về cơ bản thì đây là kiểu một biểu hiện đơn thuần, gợi nhớ đến cuộc sống thời thơ ấu của cô, thân là chàng cảnh sát có tinh thần trọng tình trọng nghĩa, anh đã nảy sinh ý nghĩ muốn cứu rỗi cô.

Cô mới mười lăm, nói không chừng có thể thay đổi?

Hứa Phóng trầm ngâm một lát: “Muốn ở lại hay muốn ra ngoài?”

Động tác của Thẩm Sơ dừng lại: “Chẳng, chẳng phải em đã nói là mình muốn ở lại….”

“Anh hỏi em, muốn ra ngoài hay sống với anh không?”

Thời gian huấn luyện rất cấp bách, lại phải chuyển sang môi trường mới, trong năm nửa năm ấy Bạch Vân Vân sẽ không có nhiều thời gian để quay về.

Nửa năm, 6 tháng, 180 ngày, Hứa Phóng tự tin rằng mình có thể thay đổi những quan điểm sai lầm đó của Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ cẩn thận liếc mắt nhìn người đàn ông, nhận ra sắc mặt của anh hơi kỳ lạ, cô mới nhỏ giọng nói: “Ở với anh.”

Dáng vẻ nhát gan của cô gái khơi gậy ý muốn bảo vệ của kẻ mạnh Hứa Phóng đối với kẻ yếu, anh rút bàn tay của Thẩm Sơ từ trong quần ra, để cô ngồi bên cửa sổ, bản thân thì ngồi xổm xuống rồi nhìn thẳng vào cô.

“Em có thể sống với anh, nhưng phải tuân thủ điều kiện của anh, thứ nhất, không được thủ da^ʍ nữa, thứ hai, nếu thật sự không thể nhịn được, thì đến khi về nhà mới được giải quyết, không để cho người khác sờ vào.”

Thẩm Sơ nghĩ thầm, một ngày cô đã nhịn không nổi rồi, nhưng cô sẽ không ngốc nghếch nói ra, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày đầu tiên khai giảng, Thẩm Sơ vẫn chưa thực sự quen, bất kể là đời sống thực tại hay là trí nhớ tiếp nhận từ nguyên chủ, cô vẫn không có kinh nghiệm đi học.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Thẩm Sơ chưa từng được đi học, tất cả đều do Kỳ Sơn mời gia sư đến. Tiến độ dạy của gia sư rất nhanh, cộng thêm trí nhớ tốt, nên việc cô đuổi kịp lớp cũng không khó.

Chỉ là trong trường có quá nhiều người, Thẩm Sơ thấy không quen lắm, nên cô tự bao vây bản thân mình lại.

Dáng vẻ ấy dưới cái nhìn của bạn học là rất lạnh lùng, vì vậy trong ngày đầu tiên đi học, Thẩm Sơ không có một người bạn nào cả.

Nhưng cô không hề uể oải, vốn dĩ cô không cần người bạn cùng tuổi, là vì trong thế giới hiện thực, cô cũng không có người bạn nào cả.

Buổi chiều tan học, Thẩm Sơ chờ Hứa Phóng ở cổng trường theo thỏa thuận, ban đầu là thỏa thuận đến lúc 5 giờ chiều, nhưng Thẩm Sơ phải đợi đến 6 giờ 30 mới thấy chiếc xe màu đen của Hứa Phóng chạy vọt qua.

Hứa Phóng: “Anh có chút việc nên tới muộn một chút, em ăn gì chưa?”

Thẩm Sơ lắc đầu, Hứa Phóng chậm rãi mở cửa, tìm kiếm mấy cửa hàng nhỏ trên phố.

“Tối nay học bài rồi về tắm rửa, anh có việc nên em tự bắt taxi về nhé.”

Thẩm Sơ gật đầu, Hứa Phóng thấy cô ngoan ngoãn như vậy, lập tức nói: “Ăn cơm hay ăn mì?”

Thẩm Sơ nhìn theo ánh mắt anh, món cơm chưng thịt lạp và mì sợi Lan Châu thường đi kèm với nhau, Thẩm Sơ chỉ vào tấm biển màu xanh nói: “Ăn mì sợi.”

Thẩm Sơ có ít kinh nghiệm khi ăn ở các cửa hàng nhỏ, cô là người nhà quê nên phải bắt chước Hứa Phóng gọi mấy món mì sợi thịt bò, nhìn thấy người trước bàn bóp dấm và sa tế, cô cũng bóp theo, bát canh suông ban đầu trở nên đen sì, bên trên còn trôi nổi một lớp sa tế nữa.

Hứa Phóng há miệng ngoạm miếng to, Thẩm Sơ cũng ngoạm miếng to theo, vừa mới nhét vào trong miệng, vị chua cay nồng đậm đã kí©h thí©ɧ khoang miệng của cô.

Thẩm Sơ cắn sợi mì, không biết nên nuốt hay phun ra.

Hứa Phóng nhẹ nói: “Ăn không được thì nhổ ra đi.”

“Bẹp” một tiếng, sợi mì được cắn đứt, phần còn lại rơi vào trong chén.

Thẩm Sơ nhai mì trong miệng rồi nuốt vào, sau đó không bao giờ động đến chén nữa.

“Không ăn được cay?”

“Đúng rồi, nó chua nữa.”

“Không ăn được thì sao không bỏ đi?” Hứa Phóng nghẹn cười.

Ánh mắt của Thẩm Sơ lướt sang người đàn ông phía sau: “Em thấy người khác cũng bóp mà.”

Hứa Phóng quay đầu lại, nhìn thấy người đó đang ăn ngay ngắn nên kêu thêm cho cô một chén nữa.

Lúc ăn xong vừa tầm 6 giờ 45, Hứa Phóng thả Thẩm Sơ ở cổng trường.

Thẩm Sơ cùng người bạn cùng bàn làm bài tập của ba tiết, trong một đêm, cả lớp biết được cô nữ sinh xinh đẹp vừa chuyển tới này không chỉ lạnh lùng mà còn có cố gắng, vô thức lôi cuốn các bạn gái trong lớp, khiến cho giáo viên chủ nhiệm rất vui mừng, bầu không khí học tập hôm nay thực sự rất nghiêm túc.