Chương 44: Phá hủy ảo tưởng

"Hôm nay em đã nhìn thấy nam nhân bắt em sờ cho hắn hôm trước đó."

"Hắn không đuổi kịp em, em lôi kéo Tạ Nhị chạy."

Nghĩ đến ánh mắt hung thần nặng nề cuối cùng khi nhìn thấy Giang Thời Minh giữa đường từ cửa sổ xe, lưng Thẩm Ngân lạnh lẽo, bỗng nhiên sợ hãi, ôm chặt lấy cổ hắn tìm kiếm cảm giác an toàn.

"Em có chút sợ, anh ôm em một cái." Cô cọ cổ nam nhân, thanh âm có chút run rẩy, Tạ Nhậm Nguyên không hiểu sao có chút đau lòng.

Bàn tay để trên tay vịn rất không thuần thục vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói có chút mất tự nhiên: "Không sợ, có anh ở đây."

Còn thập phần cứng nhắc cố gắng chuyển đề tài: "Hôm nay đi ăn cái gì ngon?"

Chậm rãi, Thẩm Ngân thả lỏng, tán gẫu xong chuyện của mình, sau đó mới hỏi Tạ Nhậm Nguyên: "Tối nay sao anh lại tìm em?"

Tạ Nhậm Nguyên không nói gì.

"Có phải nhớ em không?"

Tai nam nhân dần đỏ lên, dùng mắt thường có thể thấy được, hắn ho khan một tiếng, muốn buông Thẩm Ngân xuống.

"Được rồi, chơi một ngày, nên trở về nghỉ ngơi."

Thẩm Ngân ỷ lại không chịu đi: "Chúng ta đã mấy ngày không hôn môi, hôn rồi lại đi."

Thấy vẻ mặt của hắn không khác gì, Thẩm Ngân coi như hắn không cự tuyệt, đôi môi đỏ mọng hôn lên cánh môi của hắn.

"Vừa rồi em ăn đá, em nếm thử xem có ngọt không?" Cái lưỡi nhỏ nhắn đỏ tươi hôn lên môi hắn, Tạ Nhậm Nguyên bị cô hôn đến mức mắt tối sầm lại, hàm răng cắn lưỡi nhỏ làm loạn, ngậm vào miệng mình ngậm mυ"ŧ.

Ngay khi hai người hôn đến động tình, ngoài cửa truyền đến giọng của Trường Thụy: "Đại thiếu phu nhân, ngài tới."

Động tác của Tạ Nhậm Nguyên dừng lại, hắn tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, tìиɧ ɖu͙© thu phóng coi như thành thạo, nhưng con chim non vừa mới phá thân không lâu như Thẩm Ngân thì không được, còn liên tục dùng nơi riêng tự cọ vào dươиɠ ѵậŧ đang nhô lên của nam nhân, vẻ mặt rất cần nam nhân yêu thương.

Tạ Nhậm Nguyên bình tĩnh ôm cô từ trên người xuống, buông trường bào che đi quần dài bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt nhẹp, đưa cô đến bên cửa sổ cho gió thổi mát.

Trường Thụy tận chức gõ cửa hỏi một câu, mới cho Thư Hồi đi vào thư phòng.

Cô vừa bước vào, liền nhìn thấy nam nhân ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, Thẩm Ngân thì chống hai khuỷu tay ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

"Đại tẩu." Thẩm Ngân đứng thẳng người, đi tới chào hỏi Thư Hồi.

Thư Hồi cười nói: "Sao lại đến bên cửa sổ?"

Vừa nói, vừa đi đến kéo tay Thẩm Ngân cùng nhau ngồi xuống bàn trước bàn làm việc, tầm mắt lơ đãng đảo qua mặt bàn, nhìn thấy bản vẽ mới dời đi.

"Cô ấy học mệt mỏi." Tạ Nhậm Nguyên giải thích với cô.

"Cũng đúng, em dâu còn nhỏ, học quá lâu sẽ dễ mệt mỏi."

Thẩm Ngân ngượng ngùng cười cười.

Tạ Nhậm Nguyên nói: "Thôi, hôm nay liền đến đến đi, Trường Thụy, đưa Ngân Bảo trở về."

Thẩm Ngân vừa mới ra khỏi cửa, Thư Hồi liền ghen ghét nói: "Sao anh lại gọi cô ấy là Ngân Bảo?"

"Gọi cùng Diệc Hân nên quen rồi." Dứt lời, Tạ Nhâm Nguyên rũ mắt tô tô vẽ vẽ trên bản vẽ, Thư Hồi cũng không quấy rầy hắn, lấy một tập thơ rồi ngồi ở một bên xem.

Lại nói Thẩm Ngân, xuống dưới tầng liền bảo Trường Thụy trở về, chính mình còn khó nhịn, muốn đến hoa viên hóng gió tản nhiệt.

Vốn đang ở hoa viên nhà mình, nghĩ không có nguy hiểm nên không gọi nha hoàn đi cùng, ai ngờ vừa mới đi tới dưới bóng râm, bỗng nhiên bị một cánh tay tráng kiện đầy cơ bắp từ phía sau kéo vào sau thân cây.

Người nọ một tay cầm cổ tay của cô gái, giơ lên cao, một chân cong lên đè nặng cô gái lên trên thân cây, tay kia nắm lấy cằm cô, giọng nói mang theo sự tức giận truyền đến từ đỉnh đầu cô: "Anh nên gọi em là Tô tiểu thư, hay là Thẩm tiểu thư?"

"Hay là Tạ Nhị phu nhân?"

"Anh... Anh biết rồi?" Thẩm Ngân nhát gan, điển hình là mềm cứng đều ăn, hơn nữa lại sợ loại hung thần ác sát như Giang Thời Minh.

Tuy rằng đã điều tra qua, nhưng chính tai nghe được cô thừa nhận đã gả đi làm vợ người ta, trái tim vẫn hơi nhói một chút.

Con ngươi Giang Thời Minh trầm xuống không chịu nổi, giống như muốn gϊếŧ người, Thẩm Ngân chỉ nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa chân đã mềm nhũn.

Nam nhân giống như đang áp chế tức giận, hàm răng bị cắn ra tiếng vang, buông cằm ra, bàn tay trực tiếp thăm dò giữa hai chân cô, vừa đυ.ng phải qυầи ɭóŧ, đầu ngón tay ướŧ áŧ khiến nam nhân hoàn toàn mất đi một tia lý trí cuối cùng.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Vừa mới trở về, đã để cho hắn làm rồi?"

Thẩm Ngân có khổ khó nói, cô cũng không thể nói, đây là thứ ra sau khi cọ lên người Tạ Nhâm Nguyên được?

Bộ dáng né tránh không trả lời của cô gái ở trong mắt Giang Thời Minh đã chứng thực lời nói của hắn, hắn đột nhiên có chút đau lòng, ngón tay kéo qυầи ɭóŧ sang một bên, đâm vào trong động.

Quả nhiên, một đường thông suốt không trở ngại, không có đυ.ng phải tầng ngăn cách tượng trưng cho sự thuần khiết kia.

Hốc mắt Giang Thời Minh mơ hồ phiếm hồng, có loại cảm giác tuyệt vọng vô lực: "Làm sao em có thể, sao có thể tùy tùy tiện tiện đưa mình cho hắn? Em có biết hắn ta còn nuôi phụ nữ ở bên ngoài không?"

Ngay trước hôm nay, tiểu xử nam Giang Thời Minh còn ảo tưởng trong đêm động phòng hắn và Thẩm Ngân sẽ giao cho nhau lần đầu tiên, từ nhỏ đã bị ném vào quân doanh lớn lên, sống hai mươi năm đầu tiên có hứng thú đối với phụ nữ, không ngờ lại kết thúc bằng kết cục này.