Chương 43: Gặp nhau

Nhân viên cửa hàng bước nhanh lên tầng, còn đang tự hỏi làm thế nào để uyển chuyển nhắc nhở thì khi lên trên nhìn thấy hai người đã tách ra, chỉ là thoạt nhìn Tạ nhị phu nhân dường như không quá vui vẻ.

Nhân viên cửa hàng thở phào nhẹ nhõm, tay chân lưu loát thu dọn ly trên bàn: "Có khách quý tới, chị Nguyễn bảo tôi lên dọn dẹp."

Tạ Lang Nguyên gật đầu, đi qua ôm bả vai cô gái, vừa đi vừa thấp giọng dỗ dành: "Được rồi được rồi, đừng giận dỗi, lần sau muốn hôn, anh sẽ hỏi em trước, như vậy có được không?"

"Không có lần sau." Thẩm Ngân sửa lại từ ngữ của hắn.

Tạ Lang Nguyên tức giận nở nụ cười: "Em là vợ anh, không cho anh hôn thì cho ai hôn."

Thẩm Ngân vừa muốn nói chuyện, liền phát hiện cầu thang có người đi lên, cô liền cùng Tạ Lang Nguyên lui vài bước đến bên cầu thang để nhường đường.

Chủ cửa hàng đang giới thiệu dụng cụ làm đẹp mới được nhập về với Giang phu nhân và Thành phu nhân, Giang Thời Minh và Thành Nhị tiểu thư lên tầng trước.

Trên gương mặt hung ác của Giang Thời Minh lộ ra vẻ không kiên nhẫn, bước chân nhanh vô cùng, chỉ thiếu điều viết thẳng hai chữ không vui lên mặt.

Thành Nhị tiểu thư phía sau cũng khổ trong lòng, người phía trước đầy phỉ khí (vô lại), tuyệt đối không giống hai người anh trai thư sinh của cô, cô tự giác thả chậm bước chân, để Giang Thời Minh đi ở phía trước.

Bước đến chỗ ngoặt của cầu thang, hơi ngẩng đầu lên, Giang Thời Minh liền nhìn thấy ý trung nhân mà mình tâm tâm niệm niệm tìm mấy ngày, hắn lộ ra chút vui mừng, nhưng khi nhìn thấy nam nhân mặc áo sơ mi trắng xám quần tây, khóe miệng hắn lập tức cứng đờ.

Thẩm Ngân đang kéo tay đặt trên vai xuống, ánh mắt di chuyển xuống, đúng lúc đối diện với đôi mắt nửa híp mang theo tức giận kia.

Cô chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, quay lưng lại lập tức lôi kéo Tạ Lang Nguyên chạy trốn theo hướng ngược lại.

Tạ Lang Nguyên không kịp đề phòng bị cô lôi kéo đi, chỉ nghe được nam nhân kia nói một câu "Ngân Bảo?", Giang Thời Minh liền không nhìn thấy bóng dáng hai người. Hắn cất chân dài định đuổi theo, Thành Nhị tiểu thư ở phía sau vội vàng bắt lấy hắn: "Anh muốn đi đâu?"

Không có biện pháp, tư thế kia của hắn giống như là muốn đi đánh người cướp của vậy.

Tốt xấu gì cũng là người của Tạ gia, nếu bọn họ phát sinh xung đột, cô thân là người ở đây, tự nhiên cũng không thoát khỏi liên quan, cô không thể gây phiền toái cho Thành gia.

Tạ Lang Nguyên sờ đến cơ bắp căng thẳng trên lưng cô gái, quay đầu lại nhìn, chỉ là đã cách có chút xa, nhìn không thấy Giang Thời Minh.

"Còn có lối đi nào khác có thể đi xuống không?" Thẩm Ngân vừa đi vừa niệm, Tạ Lang Nguyên thấy bộ dáng vội vàng của cô cũng không hỏi nhiều, nắm lấy tay cô liền dẫn cô đi xuống từ một cầu thang khác, ra khỏi thẩm mỹ viện mới hỏi" "Làm sao vậy, vội vội vàng vàng?"

Thẩm Ngân không kịp cũng không muốn giải thích, trực tiếp nhảy lên xe, thúc giục tài xế nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Khi ô tô đi cách đó vài mét, Thẩm Ngân mới len lén nhìn lại từ cửa sổ xe, quả nhiên nhìn thấy Giang Khi Minh đứng giữa đường nhìn ô tô.

Cô hoảng hốt không chịu nổi, "cạch" một tiếng đóng cửa sổ xe lại.

"Có chuyện gì vậy? Thấy cái gì mà sợ hãi như vậy?"

Thẩm Ngân không muốn nói thật, tìm một lý do qua loa với hắn: "Người không muốn nhìn thấy."

Tạ Lang Nguyên thấy cô không muốn nói kỹ, còn tưởng rằng chọc cô nhớ tới chuyện đau lòng, cũng không hỏi thêm nữa, bảo tài xế quay đầu đi đến phòng băng, dẫn cô ăn đá đi.

Cũng may cô gái hay quên, Tạ Lang Nguyên lại biết dỗ dành người khác, vẫn luôn ăn uống vui chơi cho đến khi trở lại công quán cũng đã gần hai mươi giờ.

Tạ Nhậm Nguyên biết mấy ngày nay Tạ Lang Nguyên vẫn không ra ngoài lêu lổng, Thẩm Ngân không liên tục tới tìm hắn giống như trước kia cũng có thể hiểu được, nhưng kiểu gì cũng sẽ gặp mặt một lần trong giờ ăn tối.

Nhưng hôm nay, bọn họ thậm chí còn không trở lại ăn tối.

Tạ Nhậm Nguyên chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết nhìn bao lâu, cuối cùng dưới tầng cũng truyền đến động tĩnh, chiếc xe sedan màu đen quen thuộc từ từ chạy vào, Tạ Nhậm Nguyên đi ra ngoài cửa phân phó Trường Thụy: "Gọi Ngân Bảo lại đây."

Trường Thụy cúi đầu trả lời, tại sao hắn lại cảm thấy kể từ khi mình biết chuyện của Đại thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân, Đại thiếu gia có vẻ không buồn giấu diếm gì khi ở trước mặt hắn nữa vậy?

Trường Thụy tự mình đi đón, Tạ Lang Nguyên mặc dù bất mãn cũng sẽ không ngăn cản, Thẩm Ngân vui vẻ đi theo phía sau Trường Thụy lên thư phòng.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy nam nhân đang chắp tay đứng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón rén đi tới phía sau hắn ôm lấy.

Tạ Nhậm Nguyên xoay người lại, Thẩm Ngân liền buông tay ra dạo một vòng trước mặt hắn: "Em uốn tóc rồi, có đẹp không?"

Lời trách cứ Tạ Nhâm Nguyên vốn định nói ra khi nhìn thấy nụ cười của cô đều nuốt xuống: "Ừ."

"Em bảo Tạ Nhị dẫn em đi uốn, em cảm thấy anh sẽ thích tóc xoăn hơn."

Ừ, tuy Thẩm Ngân đoán sai, nhưng Tạ Nhậm Nguyên vẫn gật đầu cổ vũ cô, cuối cùng dừng một chút, sợ sau này cô còn muốn đi làm, nên nói thêm: "Tóc thẳng cũng đẹp."

Thẩm Ngân nghe không ra lời nói bóng gió của hắn, tất cả đều coi như hắn đang khen mình xinh đẹp, ôm eo hắn cùng nhau trở lại ghế, nằm trong lòng hắn, nói cho hắn biết chuyện xảy ra hôm nay.