Liên tục mấy ngày trong lòng Xảo Nhi đều chứa chuyện này, ngay cả ba nha hoàn trong phòng cũng nhìn ra cô ta có gì đó không đúng, quyết định tìm cô ta nói chuyện.
Một đám vây quanh cô ta, trong đó một người nói: "Gần đây cô làm sao vậy, không yên lòng, để ma ma bắt được lại bị phạt đấy."
Xảo Nhi vừa muốn nói vừa thôi. Cô ta cảm thấy nếu mình còn nhịn nữa thì sẽ nhịn hỏng mất, cuối cùng vẫn mở miệng: "Hình như tôi đã biết chuyện gì đó không nên biết rồi."
"Chuyện gì?"
"Hình như là có hồ mị tử... Trèo lên giường Đại thiếu gia."
Một đám nha hoàn kinh ngạc, đều là không tin, hạ thấp giọng nói: "Cô cũng đừng nói lung tung, Đại thiếu gia sẽ không phải là người như vậy!"
Xảo Nhi nghe xong, không vui: "Cô xem, tôi nói hai người lại không tin, nhưng thật sự là tôi đã tận mắt nhìn thấy!"
Xảo Nhi nói ra những gì đã thấy đêm đó, cuối cùng mới phát hiện không nên nói, còn khẩn trương bảo bọn họ cam đoan không được nói ra.
Đương nhiên đó là chuyện không có khả năng, bởi vì không đến mấy ngày sau, đám hạ nhân trong công quán đều lưu truyền, thậm chí còn truyền đến tai Tạ Lang Nguyên.
Tạ Lang Nguyên đương nhiên là xoay người liền chia sẻ cho Thẩm Ngân.
Thẩm Ngân ngây người một chút, hỏi: "Đại ca và nha hoàn?"
Tạ Lang Nguyên gật đầu.
Thẩm Ngân đau lòng, phải biết rằng mấy ngày nay lúc nào Tạ Lang Nguyên cũng lắc lư trước mặt cô, trốn cũng trốn không thoát, càng đừng nói đến tìm cơ hội chuồn đi tìm Tạ Nhậm Nguyên, cô còn sợ thật sự là có nha hoàn nào bày kế thông đồng với hắn.
Cô vội vàng hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Không biết." Tạ Lang Nguyên khoát tay áo, nhất thời cảm thấy trong lòng hơi khó chịu: "Anh nói này, sao em lại quan tâm chuyện của đại ca còn hơn quan tâm qua anh vậy, anh đi đâu cũng không thấy em hỏi một câu."
"Không phải là anh đi tìm Liễu Thanh Uyển sao, không cần hỏi em cũng biết." Thẩm Ngân nói có lệ, nắm lấy tay hắn lắc lư: "Vậy anh nghe ai nói, mau đi hỏi thăm cho em đi."
Tạ Lang Nguyên nghẹn họng một chút, nhưng cô nói đúng là sự thật.
"Không nhớ rõ."
Thẩm Ngân đột nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ, kéo căng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Tạ Lang Nguyên: "Em quyết định rồi!"
Tạ Lang Nguyên liếc mắt nhìn cô.
Thẩm Ngân nghiêm túc nói: "Em muốn đi uốn tóc!"
Hắn thở phào nhẹ nhõm, chân bắt chéo, lười biếng nói: "Đi đi.!"
Thẩm Ngân tiếp tục nhìn hắn: "Em không biết chỗ, anh đưa em đi có được không?"
Nói xong, mắt hạnh đáng thương nhìn về phía hắn, không hiểu sao trái tim Tạ Lang Nguyên lại bị đánh trúng một chút.
Vì vậy, một người đàn ông và một cô gái xuất hiện tại thẩm mỹ viện nổi tiếng nhất ở Thủy Thành.
Chủ sở hữu của thẩm mỹ viện vốn là ngôi sao điện ảnh, sau đó từ bỏ phim anh đi theo kinh doanh, còn cố ý đến phương Tây học làm đẹp, thiết bị trong cửa hàng cũng tương đối tiên tiến, đều là mua ở nước ngoài về.
Tạ Lang Nguyên có dẫn Liễu Thanh Uyển tới vài lần, chủ tiệm cũng không xa lạ gì với hắn, nhìn thấy cô gái bên cạnh cũng không phải gương mặt quen thuộc, chỉ hơi hơi sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại: "Chào Tạ Nhị thiếu gia, nói vậy vị này chắc hẳn là Tạ Nhị phu nhân đúng không?"
Thẩm Ngân cười với cô ấy.
Tạ Lang Nguyên nói với cô ấy nguyên nhân, chủ tiệm liền giới thiệu với cô vài kiểu tóc thời hưng.
Lúc này tóc xoăn phần lớn là lưu hành làm lọn sóng, Tạ phu nhân và Liễu Thanh Uyển cũng là kiểu tóc này. Phần lớn là làm ra tóc xoăn gợn sóng ở chỗ trung tâm da đầu, búi tóc có thể búi sau đầu, cũng có thể buộc nửa.
Còn có một loại là tóc xoăn kiểu phương Tây, loại tóc xoăn này chỉ uốn trong và sau đầu, phần lớn là kiểu tóc vấn một nửa, Thư Hổi chính là để kiểu tóc này.
Theo thẩm mỹ của Thẩm Ngân, cô càng thiên về mái tóc xoăn kiểu phương Tây tương tự như mái tóc xoăn hiện đại, nhưng từ đáy lòng cô không muốn làm chung kiểu tóc với Thư Hồi, cũng không muốn cắt tóc ngắn, cho nên lại rối rắm.
Chủ cửa hàng nhìn ra sự rối rắm của cô, cô ấy ít nhiều cũng cố ý ra nước ngoài học qua, sau khi hỏi thăm thử, căn cứ theo chỉ thị của Thẩm Ngân, làm cho cô một mái tóc xoăn dài có họa tiết lượn sóng mang hơi thở hiện đại.
Mái tóc vốn dài đến lưng nay co đến dưới vai, Thẩm Ngân vuốt ve mái tóc xoăn rơi xuống xương quai xanh, còn có chút không quen.
Thoạt nhìn là trưởng thành hơn mấy tuổi, giống như đại cô nương mười sáu mười bảy.
Tạ Lang Nguyên thích phụ nữ trưởng thành, ánh mắt càng sáng lên, ra tay làm búi tóc nửa đầu cho cô, dùng kẹp tóc trân châu điểm xuyết ở hai bên, cực kỳ đẹp mắt.
Ngay cả chủ cửa hàng cũng không tự giác phát ra tán thưởng: "Phu nhân thật xinh đẹp!"
Không thể không nói thẩm mỹ của Tạ Lang Nguyên tốt hơn Tạ Nhậm Nguyên nhiều, Thẩm Ngân làm dáng soi gương, vẫn là tương đối hài lòng.
Tạ Lang Nguyên kìm lòng không được đưa tay nắm lấy cằm cô gái, nặng nề hôn lên môi cô, chủ tiệm che miệng cười trộm, vẫy tay đuổi nhân viên phục vụ một bên xuống tầng một, dù sao hôm nay phòng khách quý tầng hai chỉ có hai vị khách là bọn họ, tạm thời lưu lại không gian cho hai người đi.
Vừa mới xuống cầu thang, liền gặp được khách quý hiếm thấy, chủ tiệm đưa mắt ra hiệu về tầng hai cho nhân viên cửa hàng, sau đó tự mình nghênh đón.
"Yo, sao hôm nay Giang phu nhân và Thành phu nhân lại rảnh rỗi tới nơi đây? Mau mau đi vào đi."
Giang phu nhân đi vào vài bước, lúc này chủ tiệm mới nhìn thấy Nhị tiểu thư Thành gia và Giang Thời Minh phía sau bà, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ là rất nhanh liền hiểu được.
Khó trách lại cùng đi tới, đại khái là muốn cho công tử tiểu thư hiểu rõ lẫn nhau.