Chương 12: Gặp lại Chương Tư Dục

Sau khi cúp điện thoại, cô chọn trong tủ quần áo một bộ váy vừa vặn.

Giang Ngôn yêu cầu cô sẽ mang nước cho hắn trong cuộc thi, chỉ vậy thôi, nhưng đó cũng là lời nói gián tiếp với người khác.

Nếu hắn lãnh đạm với cô, đó chính là cô đang theo đuổi hắn, nếu hắn nhiệt tình với cô, đó chính là bọn họ có hy vọng trở thành người yêu.

Thủ đoạn nhỏ này hữu dụng với những cô gái khác, nhưng với cô thì không.

Giang Ngôn trời sinh đã có sẵn sự tự tin cùng sức sống khiến hắn trở nên hấp dẫn, mọi người đều vô thức muốn tiếp cận hắn. Hắn cũng thể hiện năng lực xã giao rất mạnh, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, hắn đã mượn được chìa khóa từ nhân viên trực tầng trên cùng.

Đây là điều mà Chương Triều Vụ đánh giá cao, nhưng chỉ vì nó mà khiến cô cảm động thì chưa đủ.

Đối với cô, Giang Ngôn không liên quan đến việc đó, cô không ghét hắn, thậm chí còn chấp nhận hành vi đòi hỏi phần thưởng của hắn, nhưng sai lầm của hắn là cố gắng thu hút cô.

Ví dụ, cô có thể lựa chọn tiếp cận hắn, nhưng hắn không thể câu dẫn cô.

Rất hiển nhiên, Giang Ngôn có mị lực rất lớn, hắn cũng tự biết điều đó. Nếu Giang Ngôn thẳng thắn thành khẩn một chút, cô sẽ càng đánh giá hắn cao hơn, nhưng hắn lại không có. Điều này khiến cô phải khịt mũi coi thường.

Chương Triều Vụ đặc biệt trang điểm, hoàn toàn không giống Chương Triều Vụ lạnh nhạt xa cách hàng ngày.

Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, lại đeo một chiếc thắt lưng bó sát làm nổi bật những đường cong xinh đẹp trên người cô, thoạt nhìn vừa thanh thuần vừa gợi cảm.

Dung mạo của cô thiên về quyến rũ, cố tình từ trong xương cốt lại tỏa ra sự lạnh lẽo, càng như vậy, càng khiến người ta nhiệt huyết sôi sục.

Cô chọn một góc hẻo lánh ngồi xuống, không giống như xem đá bóng, cố tình rất nhanh chung quanh cô đã đầy ắp người.

Trận bóng này là trận đấu hữu nghị của trường A với mấy trường lân cận, tuy rằng người tới không nhiều lắm, nhưng mỗi trường đều phải có vài người. Khi họ thấy cô bước vào liền hận không thể dán mắt lên người cô, sôi nổi thảo luận đây là ai.

Vừa nghe thấy tên Chương Triều Vụ, tất cả như muốn nổ tung.

Trước kia chỉ nghe nói ở trường A có một nữ sinh rất xinh đẹp, nhưng sau khi nghe nhiều, lỗ tai như muốn mọc kén thì không quan tâm nữa.

Không ngờ hôm nay gặp được người thật, ai còn dám nghi ngờ lời nói kia đâu.

Có vài người còn chụp lén, thậm chí còn quên tắt đèn flash. Chương Triều Vụ cũng không kiêng dè, không chút che giấu phát ra mị lực bản thân. Trớ trêu chỉ với mái tóc cũng đủ câu hồn nhϊếp phách.

Đến cuối cùng, tâm điểm thậm chí còn không phải trận bóng, mà là Chương Triều Vụ.

Có người ngồi vào ghế trống định bắt chuyện với cô, cô ngước lên nhìn, người này không tồi. Đại khái cũng chỉ có nam sinh như vậy mới có thể nói chuyện cùng cô.

Nhưng cô mỉm cười nói: “Rất xin lỗi, nơi này là vị trí của bạn trai tôi.”

Bạn trai? Bạn trai gì?

Không đúng, rõ ràng cậu ta đã hỏi thăm qua cô không có bạn trai.

Giọng nói của cô tinh tế mềm mại khiến trái tim nam sinh đó cũng hóa mềm, nhưng vẫn xấu hổ gật đầu rời đi. Nhìn thấy như thế, những người khác liền cảm thấy không thú vị.

Bất quá mọi người đều gắt gao nhìn vào vị trí kia, muốn biết bạn trai cô là ai.

Cho đến khi trận đấu tạm nghỉ vẫn không có ai đến, nhưng Chương Triều Vụ lại đứng dậy đi đến khu vực nghỉ ngơi. Giang Ngôn đã thấy cô từ rất sớm, nói với ai đó vài câu rồi cô mới được phép cho vào.

Hắn có vẻ như tùy ý liếc nhìn, trên thực tế đã nhớ kỹ dáng vẻ của cô. Hắn biết Chương Triều Vụ sẽ không khiến hắn thất vọng, cho dù tức giận vì bị hắn tính kế cũng sẽ ăn mặc xinh đẹp mà tới.

Không cần phải nói, tiêu điểm của toàn trường đều là hắn.

Mọi người thấy Chương Triều Vụ đi tới đưa nước cho Giang Ngôn, còn có ai không rõ sao. Vừa rồi trên sân bóng nam sinh này biểu hiện rất khá, nghe nói là tuyển thủ dự bị, hơn nữa rất đẹp trai nên khó có thể khiến người khác không chú ý.

Hai người có diện mạo xuất chúng đứng cạnh nhau miễn bàn lóa mắt đến chừng nào, nhưng trái tim của những người hâm mộ nhỏ có mặt như bị tan nát.

“Cậu để tôi tới vì cái này?”

Hắn cười uống một ngụm nước, hầu kết lăn lộn, trên cổ còn vương chút mồ hôi: “Cái gì?”

Nhìn hắn làm bộ không hiểu, cô trực tiếp nói: “Giang Ngôn, tôi chướng mắt những trò vặt vãnh đó. Hôm nay tôi đã tới xem cậu chơi bóng, nhưng sẽ không có lần sau.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên nói: “Cậu đã xem trận bóng vừa rồi sao?”

Chương Triều Vụ không đáp.

“Vậy ở lại xem nốt đi.”

Hắn đột nhiên thò qua ôm eo cô, không để ý tới sự ồn ào của người xung quanh, nghiêm túc chăm chú nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ trở thành bạn trai cậu. Giờ mới là bắt đầu, mà không phải kết thúc. Rất xin lỗi…Hôm nay cậu không thể làm vai chính được rồi.”

Khi cô đang sững sờ, hắn đã buông tay ra, quay đầu nhìn màn hình lớn. Động tác nhìn vô cùng tự nhiên, thực tế chỉ có mình cô biết, lúc nãy mình đã bị đôi môi còn mang theo hơi nước của hắn cọ qua cái trán, để lại một nụ hôn.

Nửa trận thi đấu sau đó đã hoàn toàn thay đổi.

Mọi người đều ý thức được nửa trận đấu trước thực lực của Giang Ngôn giống như chín trâu mất một sợi lông, hơn nữa vừa rồi hai người đã khiến cho mọi người chú ý, nên lúc này hắn trở thành tâm điểm duy nhất.

Hắn không chút lưu tình sút bóng, kỹ thuật tốt tới mức làm người chói mắt.

Lúc này Chương Triều Vụ đã hiểu lời hắn nói.

Giang Ngôn không muốn gây ấn tượng với cô bằng sự ghen tị khi bị đám con gái vây quanh, mà là để cô bị mọi người nhìn thấy, rồi mọi ánh mắt lại để dồn về phía hắn —— và cuối cùng hắn xuất hiện trước mặt mọi người một cách chói lọi, gợi lên sự tò mò của cô với hắn.

Người xung quanh đều vì hắn mà vỗ tay cổ vũ.

Tựa như lời Giang Ngôn nói, đây mới là bắt đầu, mà không phải kết thúc.

Cô đã đoán được trong trường học sẽ truyền ra tin tức gì trong tương lai.

Cái tên Chương Triều Vụ và Giang Ngôn sẽ bị cột vào nhau.

Cô nhìn chằm chằm đường bóng xinh đẹp mà hắn đá ra, sự tự tin cùng kiêu ngạo trên người thiếu niên như tỏa ra ánh hào quang. Cô cong môi, nhìn thấy ánh mắt không kiêng dè của hắn thẳng tắp nhìn mình.

Ừ, Giang Ngôn thú vị hơn cô nghĩ.

Trận đấu vừa kết thúc, đồng đội đầy mặt hưng phấn chạy tới ôm hắn, cũng nhìn thoáng qua nơi cô đang đứng: “Này, bạn gái à?”

“Không phải.” Hắn thành thật đáp lại, “Bạn học nữ thôi.”

Thật trùng hợp, camera vừa lúc quay lại cuộc nói chuyện của bọn họ, đồng thời còn chiếu trên màn hình lớn. Chương Triều Vụ đại khái hiểu hắn nói gì thông qua chuyển động của môi. Thế nên khi Giang Ngôn quay đầu nhìn, cô còn đang xem trên màn hình lớn.

“Lát nữa cậu có đi liên hoan không, hay là muốn ở bên “bạn học nữ” của cậu a ~”

Mọi người ồn ào, Giang Ngôn vừa có thu hoạch đương nhiên biết tiến lùi chừng mực: “Đi liên hoan.”

Phỏng chừng còn không đợi hắn ra ngoài, Chương Triều Vụ đã rời đi.

Khi trở về nhà, trong sân có một chiếc Maybach màu đen. Cô lập tức khựng lại, sững sờ nhìn Chương Tư Dục từ trên xe đi xuống, thân mình cao lớn dựa vào xe, cách một cái sân cười với cô.

Hắn tháo kính râm rồi buộc lại mái tóc dài của mình.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen có hoa văn mạn châu sa hoa màu lam chói mắt. Không thể phủ nhận, một thời gian lâu không gặp khiến hắn càng trở nên chững chạc hơn, nhưng vẫn không vứt được sự khốn nạn của hắn.

Hắn gọi: “Em gái.”

Giọng điệu bình tĩnh, lại khiến người không rét mà run.