Chương 11.1: Hoài nghi

Dấu tay đỏ au rơi trên khuôn mặt trắng bệch gần như ốm yếu của anh như sắp rỉ máu.

Anh phát hiện toàn thân cô run rẩy, hoài nghi nhìn anh, trong mắt ánh lên sự thất vọng thật lớn.

Ngay cả khi bị anh ép vào giường cũng không có như vậy, là câu nói kia đã chọc tức cô.

Nhưng trong mắt cô không có tức giận, mà là thất vọng. Thất vọng đối với anh.

Chương Triều Vụ đỏ mắt, nghiêng ngả lảo đảo, cơ hồ là chạy trối chết rời khỏi Trần gia.

Trong phòng chỉ còn lại Trần Tích Hồi.

Ly nước bị cô vô ý làm đổ ngã ra giường, nước chảy ra ngoài, làm ướt cả ga giường vẫn còn ấm.

Anh không thể ngủ lại đây đêm nay rồi.

Chương Triều Vụ vào phòng tắm nhà mình, tắm dưới nước lạnh. Tắm cho tới khi đống lung tung rối loạn trên người bị tẩy rửa sạch sẽ mới ngừng lại.

Trần Tích Hồi thông minh như vậy, sao không nhận ra tình cảm mẫu thuẫn của cô dành cho anh.

Lần này anh chỉ hơi hơi dụ dỗ, nếu lần đầu tiên thành công, thật sự đâm thủng tầng giấy mỏng đó, không chừng cô sẽ không màng liêm sỉ mà ở bên anh. Bất chấp tất cả để đạt được mục đích, đây cũng không phải lần đầu cô như vậy. Nếu không phải vì câu nói đó của anh, nói không chừng bọn họ đã…

Chương Triều Vụ tự cho mình một cái tát khi suy nghĩ đó lướt qua trong đầu. Cái tát này còn mạnh hơn khi làm với Trần Tích Hồi.

Làm sao cô có thể nghĩ tới điều như vậy chứ.

Cô ngẩng đầu, để dòng nước lạnh tùy ý gột rửa.

Khi bình tĩnh lại, cô mới nghĩ đến chiếc đồng hồ để trong Trần gia. Cô không biết vì sao Tần Tiếu tới tìm anh, nhưng cô không ngốc, cũng sẽ không để cảm xúc lấn át lý trí, từ khi phát hiện hai người kia có quan hệ không đơn giản, cô bắt đầu xâu chuỗi tất cả các loại manh mối.

Cô điều tra chuyện này chưa tới một năm thì phát hiện Tần Tiếu có liên quan, vậy Trần Tích Hồi thì sao?

Anh là bạn của Tần Tiếu, lại có tâm tư tỉ mỉ, không lẽ không phát hiện cái gì? Hay là nói, nguyên nhân khiến anh chuyển trường là vì đã phát hiện điều gì đó, nhưng bận tâm tới thế lực Tần gia?

Tạ Nghi dạy học ở trường A, ban đầu Trần Tích Hồi cũng học ở đó, mà anh là học sinh cũng là bạn trai của chị ấy, còn Tần Tiếu là một trong những kẻ xúi giục khiến Tạ Nghi tự sát.

Trần Tích Hồi chuyển trường sau khi Tạ Nghi chết, sau đó vẫn chưa tốt nghiệp mà lựa chọn học lại một năm.

Theo những gì cô biết, Trần Tích Hồi lưu ban một năm vì muốn xin học đại học ở nước ngoài. Cô đã từng không chút nghi ngờ, có thể cái chết của Tạ Nghi đã tạo thành đả kích với anh, khiến anh muốn rời xa quê hương một thời gian.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Trần Tích Hồi chỉ vì yêu mà nói lời ấu trĩ để lừa cô, hay là Tạ Nghi thật sự không là gì đối với anh?

Mới chỉ trong một buổi chiều mà ấn tượng về Trần Tích Hồi của cô đã hoàn toàn sụp đổ.

Trước đây cô chưa từng hoài nghi anh, cô luôn cho rằng với tính cách của Tạ Nghi, hơn phân nửa sẽ giấu giếm mọi chuyện không tốt với anh, hoặc là nói lời chia tay với anh, cho nên anh mới không biết những chuyện đó.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy dường như mình không hiểu anh chút nào.

Cô đột nhiên cảm thấy mình hơi may mắn, vì để thỏa mãn thứ tình cảm hèn mọn của mình mà từ lúc chuyển tới cách vách Trần gia, cô chưa bao giờ nhắc tới Tạ Nghi.

Đến bây giờ, cô cũng không thể bảo đảm Trần Tích Hồi có biết gì hay không, hoặc là nói, anh có liên quan tới chuyện đó hay không.

Càng nghĩ càng phức tạp, Chương Triều Vụ thu hồi suy nghĩ, đang định mở cuộc trò chuyện của Trần Tích hồi cùng Tần Tiếu, lúc này mới phát hiện điện thoại không thể kết nối với bluetooth của đồng hồ.

Có lẽ vì khoảng cách quá xa, cô chỉ có thể trở lại Trần gia lấy đồng hồ.

Cô thay quần áo, giải thích mục đích đến với quản gia Trần gia, ông ta ân cần đưa cô vào phòng khách, tìm thấy chiếc đồng hồ dưới khe hở ghế sô pha rồi, lúc rời đi, cô thấy Trần Tích Hồi đang đứng trên lầu.

Anh nhìn xuống cô như một vị vua đang nhìn thần dân của mình.

Rõ ràng gương mặt kia không chút biểu tình, nhưng lại có cảm giác áp bách khó có thể giải thích được.

Chương Triều Vụ nhìn thoáng qua, lễ phép gật gật đầu, sau đó dứt khoát lưu loát rời đi.

Chờ cô đi khỏi căn biệt thự Trần gia, quản gia nhìn Trần Tích Hồi trên lầu và gật đầu.

Chiếc đồng hồ đó được làm cực kỳ tinh xảo, người bình thường căn bản sẽ không chú ý tới cái gì khác biệt. Nhưng khi uống cà phê cùng cô anh đã chú ý tới nó, cũng không phải hoài nghi, mà ngày thường Chương Triều Vụ không thích đeo trang sức, mà mang đồng hồ dưới thời tiết nóng nực như vậy thật sự rất không thoải mái.

Nhưng tìm thấy đồng hồ rơi ở khe hở sô pha lại là chuyện khác.

Quản gia đi theo bên người lão gia nên kiến cũng có kiến thức rộng rãi, đương nhiên nhìn ra đồng hồ này được làm định chế, bên trong có gắn thứ gì khỏi nói cũng biết.

Anh đã sớm đề phòng, cho nên khi nói chuyện với Tần Tiếu cũng cố ý đi ra bên ngoài. Hiện tại hỏi lại, cũng chỉ để xác nhận.

Từ khi cô biết anh có quan hệ với Tần Tiếu, anh liền biết rất nhanh hai người sẽ đi tới cục diện đối lập.

Cho nên hôm nay anh mới có thể biểu hiện vội vàng như vậy.

Anh đã quá tự tin trước tình cảm của cô dành cho mình, tự tin đến mức không nghĩ rằng cô sẽ từ chối. Nếu cuối cùng anh không chọc giận cô, có lẽ còn có thể thay đổi không chừng.

Nghĩ như vậy, anh lại nghĩ tới một việc khác…

“Trước cô ấy còn có một anh trai…”

Quản gia gật gật đầu: “Là anh trai cùng cha khác mẹ cùng Chương tiểu thư, hầu như đều hoạt động ở Nhật Bản, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ở Philippines hoặc Hong Kong. Nhưng vì anh ta phụ trách ngành công nghiệp đen của Chương gia, nên tư liệu rất ít, hầu hết thông tin tra được đều là giả.”

Trần Tích Hồi híp mắt, thần sắc lần đầu tiên trở nên nguy hiểm.

“Tiếp tục tra.”

“Vâng.”

Sau khi Chương Triều Vụ lấy lại đồng hồ, rất nhiều lần cô đã kết nối rồi hủy bỏ. Cô muốn trốn tránh một chút, đây là lần đầu tiên cô thích một người, tình cảm đối với anh đương nhiên không phải giả.

Không dễ dàng buông tay như vậy.

Cuối cùng cô buộc cho mình một cái tát, tự ép bản thân phải nghe đoạn ghi âm trong đó.

Nhưng khi phát hiện cuộc trò chuyện ghi được cũng không nói ra cái gì, Chương Triều Vụ liền nhẹ nhõm thở một hơi. Trong đoạn ghi âm, hai người họ chỉ nói vài chuyện râu ria rồi giọng nói từ từ biến mất, có lẽ vì đã đi ra ngoài.

Cô cất đồng hồ vào trong ngăn kéo, vùi mặt vào trong gối rồi nằm xuống giường.

Quá nhiều chuyện xảy ra trong một ngày khiến cô choáng ngợp.

Cô mơ thấy Tạ Nghi, mơ thấy chị ấy cẩn thận dạy cô tiếng Trung, mơ thấy khi ba mẹ cãi nhau là chị ấy đã đưa cô đi chơi.

Khi đó cô đã trưởng thành, cảnh tượng cha mẹ cãi nhau cô cũng đã quen, mỗi lần như vậy chỉ cần bịt tai trộm chuông đi công viên là được rồi. Nhưng khi ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ, nhìn Tạ Nghi vui vẻ cười, cô mới hiểu vì sao trẻ con thích quấn lấy cha mẹ đòi đi công viên trò chơi.

Những gì cô chưa được trải nghiệm, đều là Tạ Nghi mang tới cho.

Khi tỉnh dậy, đầu cô nặng trĩu, có thể do tác dụng phụ của thuốc, cũng có thể do giấc mơ khiến cô ngủ cũng không an ổn.

Nhưng thời gian đã không còn sớm, điện thoại báo có ba cuộc gọi nhỡ từ một dãy số xa lạ.

Gọi lại, quả nhiên là Giang Ngôn.

Tiếng của hắn thở hổn hển, hỏi có phải cô đã hứa cái gì với mình không.

Chương Triều Vụ khựng lại, nói: “Sân thượng có camera.”

Giang Ngôn cười cười: “Tôi không định làm chuyện đó với cậu. Bất quá chiều nay có trận bóng, tôi có thể nhờ cô một việc không?”