Chương 87:

Vào một đêm yên tĩnh, trong đại sảnh biệt thự chỉ còn có hơi thở mơ hồ của đầu thu.

Cô bắt đầu chơi bản Moonlight của Debussy. So với Trần Tích Hồi, cô thực sự chơi piano không giỏi. Nhưng cũng chính vì vậy mà sự do dự và chậm rãi của cô khiến cho giai điệu yên tĩnh vốn có nổi lên hương vị du͙© vọиɠ.

Đầu ngón tay cô gảy đàn piano trong khi ngón tay anh lang thang khắp cơ thể cô. Từ cổ đến vai, anh vuốt ve nốt ruồi trên cổ cô, nơi anh thường hôn. Anh cảm thấy âm nhạc của cô đang thúc giục anh, và anh hôn cô một cách cẩn thận mà không vội vàng. Mở khóa kéo của váy, để lại những dấu hôn màu hồng nhạt trên tấm lưng trần trụi trắng nõn.

Ở đoạn cao trào của bài hát, anh nhẹ nhàng hỏi: “Triều Vụ, đối với em anh là gì?”

Cô không biết mục đích của câu hỏi này, có lẽ vì anh biết mối quan hệ của cô với Tần Tiếu Giang Ngôn. Cô nghĩ khi bài hát dần dần kết thúc.

Nhấn phím cuối cùng, cô nói: “Là bạn đời.”

Không phải bạn bè, không phải người yêu, mà là bạn đời.

Anh hài lòng với câu trả lời, mặc dù anh biết cô đang nói dối.

Vì thế khi quản gia đưa thuốc lần nữa, tuy rằng trên mặt lộ ra vẻ lo lắng muốn ngăn cản anh uống những loại thuốc này, nhưng anh cũng chỉ cười nhẹ rồi nuốt những viên thuốc đắng.

Ngày 25 tháng 10 trời mưa nhẹ, Chương Triều Vụ lấy ra một chiếc sườn xám thêu màu đen từ hộp đựng di vật của Tạ Nghi. Cô đã cao bằng Tạ Nghi rồi, quần áo của cô ấy cũng vừa vặn với cô.

Điện thoại hiện lên tin nhắn tối qua của Tần Tiêu, chính là địa điểm tổ chức sinh nhật.

Hôm nay là sinh nhật của hắn, nhưng cũng là ngày giỗ của Tạ Nghi.

Cô nhìn tin nhắn rồi cười lạnh, nhưng điều buồn cười nhất là cô thực sự muốn cảm kích vì hôm nay là sinh nhật của hắn, để việc xin nghỉ phép của cô sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ của người khác.

Chương Triều Vụ chỉnh lại tóc và cầm bó hoa trắng trên bàn lên. Tạ Nghi thích hoa anh túc ở California. Hàng năm khi hoa nở, cô ấy đều kéo cô đi ngắm cùng.

Trời vẫn còn sớm và đang mưa, trong nghĩa trang vắng người nhưng cô vẫn phải đeo khẩu trang cùng với chiếc khoác áo gió rộng để không ai nhận ra, đồng thời phải có người canh gác gần đó.

Cô thực sự không nên rút dây động dừng, và cũng nên cẩn thận khi liên lạc với cha mẹ của Tạ Nghi. Nhưng làm sao cô có thể tiếp tục nhẫn nhịn đây.

Cô biết rất rõ rằng họ đã gϊếŧ cô ấy.

Cô đặt bó hoa trước mộ rồi quỳ xuống lau bia mộ thật kỹ. Những giọt nước rơi trên cánh tay cô, không ai biết đó có phải là mưa hay không.

Gió thổi những cánh hoa anh túc mỏng manh, như thể chúng sẽ bị thổi bay chỉ trong giây tiếp theo. Khi Tạ Nghi nói rằng cô ấy thích những bông hoa đó, cô nghĩ chúng quá mỏng manh. Tạ Nghi hỏi cô thích gì, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Xương rồng."

Đối với cô, xương rồng thực sự rất đẹp và là loại cây duy nhất cô ấy có thể nuôi.

Cho đến khi Tạ Nghi đưa cho cô một cuốn sách minh họa thực vật bằng tiếng Trung và tiếng Anh, có lẽ Tạ Nghi đã quên, nhưng trong cuốn sách có một cây dành dành khô héo. Đã lâu như vậy, trên giấy vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của hoa dành dành. Trộn lẫn với vị đắng của cỏ khô và mùi mốc thối thoang thoảng, nó thực sự hòa thành một mùi thơm rất lạ.

Sau khi đọc sách xong, Tạ Nghi hỏi cô có thích loại cây mới nào không, cô nói có, đó là cây dành dành.

Tạ Nghi suy nghĩ một lúc: “Nhưng trong sách không có cây dành dành.”

Gió thổi qua, tựa hồ mùi hương trên người Tạ Nghi chính là mùi hoa dành dành.

Cô mỉm cười nói: “Có.”

Chương Triều Vụ nghĩ tới chuyện cũ, khóe môi rõ ràng hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt càng ngày càng chua chát. Cô cầm ô đứng dưới mưa rất lâu, trời sáng hẳn và trong nghĩa trang có nhiều người hơn. Cô quay người sang một bên để đám đông phía sau không thể nhìn thấy, đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, nói lời tạm biệt với giọng trầm lặng cho đến khi tầm nhìn trở lại.

"Sẽ kết thúc sớm thôi."

Bữa tiệc sinh nhật của Tần Tiếu đều là bạn bè của hắn, nhưng mỗi khuôn mặt cô nhìn thấy đều quen thuộc hơn lần trước. Những bức ảnh và video từ trên sân thượng là thứ cô sẽ không bao giờ quên trong đời.

Cô vừa đến nơi, đám người ồn ào gọi chị dâu. Một số người biết cô và Giang Ngôn đã đính hôn thì vô cùng hứng thú đứng xem kịch vui.

Tần Tiếu đang chờ món quà của cô, cô đưa ra một chiếc hộp đen sẫm, không chút do dự yêu cầu hắn mở nó ra trước mặt mọi người - đó là một khẩu súng.

Một số người đã thay đổi sắc mặt, cau mày, biểu tình vi diệu.

Tần Tiếu đầu tiên sửng sốt, sau đó cười nói: "Không được, cậu chính là muốn cho tôi một cái mô hình?"

Nhưng vừa cầm lên, hắn liền biết đây không phải là mô hình, mà là một cây súng thật.

"Mẹ kiếp, Beretta 92f, quá đẹp!" Người ở một bên hưng phấn lao tới, thậm chí còn trực tiếp giật lấy nó từ trong tay Tần Tiếu chơi đùa: "Mẹ kiếp, còn đẹp hơn trong ảnh... ."

Sự ngắt lời của gã ta đương nhiên là thô lỗ, nhưng nó giúp Tần Tiếu có chút thời gian giảm sóc.

Có rất nhiều người thích súng, nhưng hắn thậm chí không chơi bắn súng, nên sẽ không hợp lý nếu Chương Triều Vụ đưa cho hắn một mô hình, chứ đừng nói đến việc cô lấy súng thật ở đâu?

Dù biết lý lịch của cô không đơn giản nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì khác. Rốt cuộc Giang gia cũng không phải kẻ ngốc, nếu Chương gia không có thực lực sao có thể khiến đám người ham danh lợi kia đồng ý đính hôn? Không lẽ Chương gia thuộc về phe hắc đạo ư?

Nếu cha hắn biết hắn có súng, thế nào cũng phải đánh chết hắn.

Đám người rất tinh tường, la ó, Tần Tiếu nhân cơ hội kéo Chương Triều Vụ vào phòng: “Không phải, cậu mua ở đâu?”

Chương Triều Vụ cười nói: “Sao vậy, cậu không dám nhận sao?”

Hắn dám, dám cái rắm.

Tần Tiếu đang lo lắng không biết nên nói cái gì, thế là Chương Triều Vụ tiếp tục: "Cha tôi mang đến cho tôi. Lúc trước tôi bị bắt cóc..."

Cô nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tần Tiếu, khẽ ngoéo một cái lên cằm hắn, nói: “Cậu biết vì sao tôi muốn tặng cậu không…”

Tần Tiếu dừng một chút, theo lời của cô, trong đầu suy nghĩ vô số lần, vẻ mặt càng ngày càng không biết thu liễm.

Cô nói nửa chừng, để hắn suy nghĩ, trong khi đó lại dựa vào cửa nhắc tới chuyện khác: “Gần đây cha tôi sẽ bàn bạc một việc làm ăn với Giang gia. Tôi không biết cụ thể là gì, nhưng nếu có thể, tôi muốn để cha mẹ cậu có thể tiếp xúc nhiều hơn với Giang gia…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Tần Tiếu đã tức giận ngắt lời: “Tôi có bệnh mới tiếp xúc với đám người đó.”

Chương Triều Vụ sửng sốt một lát, trợn mắt cười lớn: “Cậu có ấu trĩ hay không, ngày nào cũng ghen tị với Giang Ngôn.”

Tần Tiếu nghiến răng nghiến lợi bao vây lấy thân thể cô, đè người cô ép vào ván cửa, cúi xuống hôn cô, chặn tiếng cười của cô.

Chờ dây dưa kết thúc, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh. Đối diện với ánh mắt hắn, Chương Triều Vụ không khỏi nhớ tới Giang Thuấn Nghiêu, nụ cười nhạt dần.

Giọng điệu của hắn có chút do dự, nhưng vẻ mặt lại kiên định: "Không phải cậu nói lễ đính hôn là do cha cậu sắp đặt sao? Vì sao cậu lại đồng ý? Không lẽ về sau hai người định thực sự kết hôn?"

Khóe môi cô nhếch lên, rất nghiêm túc nhìn hắn: “Không cưới cậu ta chẳng lẽ lại cưới cậu?”

Tần Tiếu sửng sốt.

Hắn thậm chí không thể nói "được", bởi vì tuy rằng thích cô, nhưng chưa từng nghĩ tới việc kết hôn. Kết hôn là quá xa vời.

Hắn nhìn thấy sự nhẹ nhõm và mất mát trong mắt Chương Triều Vụ, trái tim như bị một con dao sắc đâm vào. Sau đó hắn mới nhận ra rằng cảm xúc của mình đều là “trò chơi” và hắn không hề tính đến tương lai.

Hắn thích Chương Triều Vụ, có lẽ vì họ là những người giống nhau, tự do và vô tư, không chịu trách nhiệm về cảm xúc của mình. Đồng thời, hắn sẽ không nghi ngờ rằng sau một thời gian mình sẽ yêu người khác.

Hoặc không giống chút nào, chỉ là - quan tâm, và sau đó - muốn lấy nó.

“Tôi thực sự không muốn hỏi cậu câu hỏi như vậy.” Cô hất tóc, mỉm cười, vẻ mặt trông rất thoải mái, “Sau này đừng hỏi tôi chọn cậu hay Giang Ngôn, rất trẻ con."

Cô ve vuốt cổ hắn và hôn lên cằm hắn.

Từ đầu đến cuối, giọng điệu của cô không hề thay đổi, cô lại đổi chủ đề nói: “Nhưng nếu cha tôi có thể đích thân đến đây thì có nghĩa là lợi nhuận không hề nhỏ. Tôi nói cho cậu biết, cậu nên chú ý. Tôi là bậc thầy trong việc kinh doanh, cậu đừng lo lắng, đây là việc của gia đình tôi, không phải của Giang gia.”

Nói xong, còn sờ sờ cái ót hắn: “Hiểu chưa?”

Tần Tiếu kỳ thực vẫn còn đang suy nghĩ lời cô vừa nói. Hắn gật đầu miễn cưỡng.

Vì hắn được sinh ra trong môi trường như thế này nên theo bản năng sẽ theo đuổi lợi nhuận. Không phải Giang gia và Tần gia ở cùng thành phố không liên lạc với nhau. Nếu như Chương Triều Vụ có thể nhắc nhở hắn, cơ hội đạt được thỏa thuận sẽ không nhỏ. Chỉ cần hắn yêu cầu cha mẹ chú ý chút, gia đình họ sẽ có được một đĩa bánh, ai mà không muốn?

Tuy nhiên, chỉ khi có mối quan tâm thực sự, hắn mới thực sự đánh giá lại Chương Triều Vụ một lần nữa.

Hai người bước ra khỏi phòng, mọi người đã tập trung ở giữa đại sảnh biệt thự. Là Hà Hiến đến. Gã vừa từ Ý trở về, vội vã đến dự tiệc sinh nhật của Tần Tiếu trước khi gặp lại cha mẹ. Hai người là bạn thân từ nhỏ, tình bạn của họ không hề giả tạo.

Tần Tiếu bước tới, đập tay ôm lấy gã.

“Ổn chứ?”

“Không chết là được.”

Hai người mỉm cười buông ra, những người khác tụ tập lại trò chuyện. Tựa hồ tâm tình Hà Hiến không tốt, mọi người chỉ cho rằng gã vừa mới xuất viện, còn chưa bình phục. Chỉ có Chương Triều Vụ đứng sang một bên, khóe môi hơi nhếch lên nhìn biểu tình trên mặt đám người.

Trò chơi của các chàng trai không hề thú vị chút nào. Chương Triều Vụ chỉ nghỉ một buổi sáng và phải vội vàng quay lại trường vào buổi trưa. Tần Tiếu ôm cô vào lòng không chịu buông ra, cô liền ghé vào tai hắn nói rằng đêm nay mình rảnh.

Tần Tiếu không khỏi đỏ mặt trước mặt mọi người. Mặc dù Chương Triều Vụ đã rời đi nhưng những lời tục tĩu mà cô nói vẫn văng vẳng bên tai hắn.

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt buổi chiều. Sau khi nhận được tin nhắn, một tin nhắn báo động được gửi đến công an thành phố A.

Người dân trong một biệt thự ở quận Lam Loan tụ tập có hành vi da^ʍ ô và sử dụng ma túy.

Sau khi làm xong mọi việc, cô quay lại lớp học thì gặp Tần Tiếu. Cô sửng sốt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Sao cậu lại đến trường?”

Tần Tiếu không biết phải nói gì. Trước đây hắn chưa bao giờ có thể chấp nhận Hà Hiến và những người khác ngang hàng với họ, nhưng họ đều là bạn bè nên hắn sẽ không nói nhiều. Và bây giờ, càng ở với họ, hắn càng cảm thấy buồn chán.

Hắn muốn ôm cô.

Hắn không nói gì, chỉ đi tới ôm eo cô khi xung quanh không có giáo viên: “Tan học theo tôi nhé?”

Chương Triều Vụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đẩy hắn: “Ở trường tránh xa tôi ra."

Còn chưa tan học, trường A đã bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Cảnh sát quận Lam Loan nhận được lệnh đến địa điểm mục tiêu để truy quét thì phát hiện nhiều trẻ vị thành niên tụ tập da^ʍ ô và sử dụng ma túy. Một lượng lớn ma túy và một khẩu súng lục cũng được tìm thấy trong biệt thự.

Do vị trí đặc biệt của Lam Loan nên hành động của cảnh sát nhanh chóng thu hút sự chú ý của đông đảo phóng viên. Vì vậy, ngay cả khi cảnh sát cố tình che giấu kết quả cuộc điều tra, nhiều bức ảnh hiện trường vẫn được lan truyền. Những bức ảnh trên Internet đã được xử lý, nhưng những bức ảnh trực tiếp mà Chương Triều Vụ có được tuy không rõ lắm, nhưng các học sinh trường A có thể xác định được đó là ai.

Một bộ ảnh chưa mã hóa được đăng tải lên diễn đàn của Trường A cùng với một số video giám sát từ biệt thự. Nhiều người đã nhận ra người đứng đầu Hà Hiến. Khi mọi người bàng hoàng vì Hà Hiến đã trở về Trung Quốc, các bài đăng trên diễn đàn nhanh chóng được xử lý nhưng quản trị viên lại không tìm thấy địa chỉ IP thực sự của người đăng.

"Không phải nói cái đó của Hà Hiến… hỏng rồi sao? Làm sao còn chơi gái được?"

“Cậu không biết còn có lỗ nhị để chơi à?”

"Thật kinh tởm..."

Chương Triều Vụ lật từng trang sách như không có gì, bên tai truyền đến tiếng ồn ào của đám học sinh nhưng lại không khiến cô khó chịu, ngược lại còn rất thoải mái.

Chỉ đáng tiếc lần này không ảnh hưởng tới Tần Tiếu.