Chương 86: Ánh trăng

Chương Tư Dục đến Giang gia vào sáng sớm hôm sau, vừa nhìn thấy Giang Ngôn, một quyền lập tức hạ xuống.

Có vệ sĩ ở gần đó, nhưng Giang Ngôn đã ngăn hành động của họ lại và nhận một cú đấm từ hắn.

Sức lực của Chương Tư Dục rất mạnh, cú đấm mạnh đến mức khiến hắn trực tiếp ngã xuống đất. Cơn đau dữ dội, bỏng rát lan từ má xuống toàn thân, mọi dây thần kinh đều tê liệt.

Nhưng nỗi đau thực sự và rõ ràng như vậy khiến hắn nhớ đến điều gì đó, đặc biệt là khi Chương Triều Vụ lo lắng gọi: "Anh."

Hắn có thể ngu ngốc hiểu rằng Chương Triều Vụ đang lo lắng cho mình, vì vậy ngay lúc cô gọi, hắn đã cười. Ngay cả khi cơ mặt đau đớn cũng không quan tâm.

Khi đứng dậy, Chương Triều Vụ đã được Chương Tư Dục đưa vào xe.

Hắn vẫy tay về phía cửa sổ xe với nụ cười nhàn nhạt, chật vật lại bình tĩnh.

Chương Triều Vụ nhận được cuộc gọi từ cha mẹ vào ngày hôm sau, cha Chương dò hỏi hôn ước giữa cô và Giang Ngôn có thật hay không. Dù mẹ cô biết lý do nhưng bà cũng mong rằng thông qua chuyện này, cha cô sẽ giúp cô thu xếp tài sản và quỹ tín thác càng sớm càng tốt nên không giải thích với cô, thậm chí còn yêu cầu cô thừa nhận trước mặt ông ta.

Về phần cha cô, trong lúc ông ta còn chưa biết cái gì, Giang gia đã gọi điện thoại tới, hỏi khi nào gia đình hai bên gặp mặt.

Trước khi giải thích sự việc, Chương Triều Vụ đã cúp điện thoại trước.

Cô không biết làm thế nào Giang Ngôn biết được danh tính của cô và liên lạc trực tiếp với cha cô.

Đó là một sự đe dọa, xúi giục hay khıêυ khí©h?

Cô không hiểu, nhưng cô biết rằng Giang Ngôn chắc chắn đã đoán được rằng cô sẽ đi tìm hắn sau khi nghe được điều này. Vì vậy cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa và trực tiếp đặt vấn đề sang một bên.

Cô nhận được tin nhắn từ Hồ Nguyệt vào thứ Hai, hai người đồng ý gặp nhau. Cô được Hồ Nguyệt nói cho việc Hà Hân Nghi đã uống thuốc ngủ tự tử, rồi được cứu sống nhờ được cấp cứu kịp thời, nhưng vì bị ngắt nhịp thở quá lâu nên khi tỉnh dậy sẽ để lại di chứng.

“Triều Vụ... Cậu ấy tự sát có liên quan đến cậu sao?"

Chương Triều Vụ liếc cô ấy một cái, mặt không cảm xúc trả lời: "Tôi không ép cậu ta tự sát."

Hồ Nguyệt sửng sốt, đã hiểu. Cô ấy cúi đầu, giọng có chút uể oải: “Thật ra, Hà Hân Nghi vốn là một người rất tốt…ngoại trừ tính cách mạnh mẽ…Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ thực sự làm điều gì tổn thương đến cô Tạ Nghị..."

"Cậu ta sẽ không." Chương Triều Vụ nhìn nước trong cốc và nói, "Nhưng nếu có mồi, hoặc bị đe dọa thì không nhất định.”

"Nhưng..."

Hồ Nguyệt còn chưa nói xong, Chương Triều Vụ đã đứng lên: "Tôi đã nói rồi, tôi không ép buộc cậu ta."

"Cấu kết với nhau làm việc xấu là sai, tiếp tay cho giặc cũng là sai, tôi mặc kệ cậu ta vô tình hay cố ý. Hồ Nguyệt, tôi không tốt bằng cậu."

Chương Triều Vụ lao ra khỏi quán cà phê thì đυ.ng phải Giang Ngôn đang đi về phía cô ở cửa. Hắn ôm cô vào lòng: “Bọn họ sẽ không hiểu cậu…”

Hắn nhẹ nhàng an ủi, nhưng Chương Triều Vụ lại cảm thấy mỉa mai.

Không sao cả, cô không cần bạn bè chứ đừng nói đến sự thấu hiểu và tin tưởng của người khác.

Chính cô là người đã đưa Hồ Nguyệt đến bên cạnh, dẫn đến kết quả này, cô không nên đòi hỏi người khác theo tiêu chuẩn của mình. Hồ Nguyệt sẵn sàng giúp đỡ cô vì cô ấy tốt bụng nên hãy để cô ấy tiếp tục tốt bụng.

Nhưng khi cô chấp nhận kết quả, người duy nhất có thể hiểu được cô chỉ có Giang Ngôn. Ngay cả Chương Tư Dục cô cũng phải giấu giếm lợi dụng, nhưng với Giang Ngôn lại hoàn toàn không cần.

"Giang Ngôn, có phải cậu rất vui vẻ? Hết thảy đều như cậu mong muốn?"

Hắn cười: "Đúng vậy, tôi rất cao hứng."

"Nhưng vẫn chưa đủ..."

"Vậy cậu còn muốn thế nào?” Cô ngước nhìn hắn, phớt lờ người đến người đi, dùng ngón tay vuốt ve ngực hắn.

“Cậu cần tôi làm gì?” Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, ngoại trừ hơi thở dần dần nặng nề hơn, dường như hắn không hề bị du͙© vọиɠ ảnh hưởng chút nào.

Chương Triều Vụ kiễng chân lên và nói điều gì đó vào tai hắn, làm vẻ mặt của hắn đột nhiên tối sầm lại.

Cô thấy buồn cười, cười trước mặt hắn rồi đẩy hắn ra, quay người bước vào đám đông.

Cô muốn làm cho Hà Hiến phát điên và trả lại sự sỉ nhục của Tạ Nghi cho gã một trăm lần một ngàn lần. Chỉ phá hủy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của gã là không đủ. Sẽ tốt hơn nếu đặt gã vào tình huống tương tự, nhưng điều đó cũng không khiến cô vui vẻ thêm một chút.

Về phần Giang Ngôn, tuy rằng biết hắn sẽ không làm loại chuyện như vậy, nhưng chỉ cần làm hắn ghê tởm, cô sẽ hài lòng.

Vết thương ban đầu của Hà Hiến đã hồi phục.

Khi tỉnh dậy, phát hiện mình đã trở thành phế thì sớm đã phát điên, mắng đuổi cha mẹ từ Italy vội vàng bay trở về nước, tới cả hộ lý cũng đã đổi vài nhóm người.

Sau khi ngủ say, một y tá vào phòng và tiêm thứ chất lỏng trong suốt vào cánh tay gã.

Khi Chương Triều Vụ về đến nhà thì Chương Tư Dục lại không có ở nhà, hắn có rất nhiều việc phải làm và thường xuyên đi lại giữa Singapore và Nhật Bản.

Chương Tư Dục sẽ không bao giờ để cô ra ngoài khi ở đây. Bây giờ hắn không ở nhà, cô liền có cơ hội đến Trần gia, nơi chỉ cách đó vài bước chân. Cô đã không gặp Trần Tích Hồi kể từ ngày diễn ra đại hội thể thao.

Khi được quản gia dẫn vào, cô phát hiện con chó hình như đã biến mất.

Tiếng đàn piano vang lên từ phòng khách, đó là chương đầu tiên trong bản “Ánh trăng” của Beethoven.

Cô ngồi trên ghế sô pha đợi bài hát kết thúc, đứng dậy vỗ tay khi anh dùng một tấm vải phủ lên chiếc đàn. Đó là một lời khen chân thành, bởi vì khi Trần Tích Hồi chơi piano, cô cuối cùng cũng hiểu rằng mình không hoàn toàn ngu ngốc khi thích đối phương.

Sự hiểu biết về âm nhạc của Trần Tích Hồi rất giống với cô. Anh cũng có thể thể hiện những gì cô ấy muốn thể hiện, thậm chí còn thể hiện nó tốt hơn.

Cô không còn là một thiếu nữ hoài xuân, nhưng cô thực sự ngưỡng mộ anh.

Mọi cảm xúc đều vỡ vụn khi nghĩ đến Tạ Nghi, cô vẫn không mất đi lý trí.

“Anh vốn là muốn đàn một khúc vui tươi chút.” Anh đi tới, cũng không hỏi vì sao lâu như vậy không thấy cô: “Nhưng anh nghĩ em sẽ thích nó.”

“Em xin lỗi.”

Anh mỉm cười ôm lấy lưng cô: “Không sao đâu, anh biết là anh trai em không cho em đến tìm anh. Giờ em có thể đến đã khiến anh rất vui vẻ.”

Ôn nhu, khiêm tốn, khéo léo hiểu lòng người.

Trước đây, dù biết anh là bạn trai của chị gái mình nhưng cô vẫn giữ cảm giác này sâu trong lòng, dù có nhắc nhở bản thân rằng điều này là sai, cô vẫn không thể ngăn được sự rung động từ trong tim.

Bây giờ cô có thể lý trí phân biệt giữa thích và ngưỡng mộ, cô vẫn sẽ thừa nhận rằng Trần Tích Hồi rất xuất sắc. Trần Tích Hồi, người chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc của cha mẹ và lớn lên một mình, mang theo vẻ cô đơn sức chính là sức hấp dẫn chết người. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể rơi vào đó lần nữa.

Vì thế cô sẽ không còn oán hận mình của quá khứ.

Người xuất sắc cũng có thể giả vờ là người hoàn hảo. Cô không sai và cô sẽ không phạm sai lầm nữa.

Chương Triều Vụ chìm đắm trong suy nghĩ, Trần Tích Hồi chậm rãi cúi đầu, tiến đến má cô, hôn một bên mặt cô, sau đó từ từ hôn lên khóe môi cô, cho đến khi anh nâng cằm cô lên và che phủ hoàn toàn cô.