Huyền Đế ban tặng phủ đệ bên ngoài cho thái tử Quân Kỳ Ngọc và thái tử phi Tống Lễ Khanh làm phòng cưới, đồng thời an bài lễ nghi long trọng nhất.
Tống Lễ Khanh mặc hoa phục lễ quan trang trọng, chia tay cha mình ở cửa phủ.
Tống Thanh dặn dò y hồi lâu, mặt đầy lo lắng.
Tống Lễ Khanh cười trấn an ông: “Cha đừng lo, cha có thể tiếp tục dẫn binh gϊếŧ địch, bệ hạ cũng tiêu trừ phiền muộn, tất cả mọi người đều vui vẻ.”
“Chúng ta đều vui vẻ, vậy còn con thì sao?”
Câu hỏi này khiến Tống Lễ Khanh ngẩn ra, y nhếch môi nói: “Con… Con thích Thái Tử điện hạ, cũng…rất vui vẻ!”
Tống Thanh sao có thể không nhìn ra, ông gượng cười nói: “Nhưng thái tử chỉ coi con là người hám lợi thủ đoạn, ngài ấy có thành kiến với con, sau này….”
Tống Lễ Khanh hít sâu giảm bớt chua xót trong lòng.
“Điện hạ được vạn người yêu mến nên tính tình có chút kiêu ngạo, lại ở Tây Vực nhiều năm, dù sao tuổi còn trẻ, nghịch phá chút thôi, thực ra bản tính hắn không hề xấu, sau khi thành thân, con sẽ khuyên bảo hắn thật tốt, một ngày nào đó hắn sẽ phân rõ thị phi phải trái, hiểu được tấm chân tình của con.”
Tống Lễ Khanh tràn đầy hy vọng nhảy lên lưng ngựa đeo hoa cưới, tin rằng bọn họ có thể nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành.
Lời nói của Tống Thanh biến mất trong tiếng khua chiêng gõ trống, pháo nổ vang trời.
“Từ nhỏ con đã hiểu chuyện, cha chưa từng phải nhọc lòng vì con, nhưng con quá hiểu chuyện, luôn sống vì người khác, không lo nghĩ cho bản thân mình chút nào. Con à, con thành toàn cho tất cả mọi người, duy chỉ thua thiệt chính con….”
Bọn họ bái đường ở điện Thái Hòa, quần thần quỳ lạy.
Kim bảng đề danh, động phòng hoa chúc, nên vui càng thêm vui mới đúng. Trong lòng Tống Lễ Khanh lại phủ một tầng sương mù, thấp thỏm bất an đến tận đêm khuya.
Sáp nến đỏ chảy dài, Quân Kỳ Ngọc vẫn chưa xuất hiện.
Tống Lễ Khanh vừa mới đẩy cửa ra, tỳ nữ lập tức lại gần đợi lệnh.
“Hoàng Thái Tử phi, có chuyện gì ngài cứ sai bảo nô tỳ là được.”
Tống Lễ Khanh hỏi: “Ngươi biết Thái Tử điện hạ ở đâu không? Ta muốn đi tìm hắn.”
Tỳ nữ hơi do dự trả lời: “Điện hạ ở… Hành Lạc Trai.”
Tống Lễ Khanh cũng không biết Hành Lạc Trai trong phủ Kỳ Lân ở đâu.
“Được, ta đi tìm hắn.”
“Ôi! Thái tử phi!” Tỳ nữ đuổi theo nói, “Điện hạ tiếp khách xong, tự nhiên sẽ trở về phòng, Thái tử phi cũng mệt mỏi…”
Tống Lễ Khanh nghiêng đầu nhìn tỳ nữ, nghi hoặc nói: “Vì sao ngươi lại phải ngăn cản ta?”
“Nô tỳ…”
Tỳ nữ ấp úng không nói được nguyên nhân, chỉ có thể dẫn y đến Hành Lạc Trai, nơi này đèn đuốc sáng trưng, trên cửa treo một tấm bảng hiệu “tận hưởng lạc thú trước mắt”, hương thơm quanh quẩn, nhưng không có khách nào cả.
Tống Lễ Khanh che mũi, y không thích mùi thơm nồng như vậy.
Trong phòng truyền ra một tiếng nhạc xa lạ, là một loại nhạc cụ mà Tống Lễ Khanh chưa nghe bao giờ.
Ánh nến phản chiếu bóng dáng của hai người trên cửa sổ, một người đang nhảy múa rất đẹp mắt, người kia vòng tay ôm eo đối phương, uống cạn ly rượu, tiếng cười đùa vang vọng.
Tống Lễ Khanh biết tiếng cười kia là của Quân Kỳ Ngọc, nhìn qua cửa sổ thôi đã thấy xấu hổ rồi, không biết bên trong còn là cảnh tượng hương diễm gì.
“Là Thái tử sai ngươi ngăn ta sao?” Tống Lễ Khanh thuận miệng hỏi.
Tỳ nữ quỳ xuống sợ hãi nói: “Không phải, điện hạ nói ngài muốn đi thì đi, kêu bọn nô tỳ không được cản… Là nô tỳ tự chủ trương, đêm tân hôn, điện hạ lại cùng tên yêu tinh Tây Vực kia mua vui, quả thực rất khó coi, còn gạt ngài sang một bên, nô tỳ sợ Thái tử phi nhìn thấy lại không vui, thà rằng không thấy….”
Tống Lễ Khanh thầm nghĩ, Hành Lạc Trai này quả nhiên danh xứng với thực, bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa tùy tiện lại vừa tiêu sái, nhìn là biết do Quân Kỳ Ngọc viết.
“Ngươi chỉ là nghĩ cho ta thôi.” Tống Lễ Khanh kéo nàng, “Đứng lên đi, ngươi tên là gì?”
Tỳ nữ đáp: “Tiểu Địch.”
“Tiểu Địch, cảm ơn ngươi, đợi lát nữa ngươi canh giữ ở bên ngoài, không được cho người khác tới gần.” Tống Lễ Khanh lại nói, “Chuyện thái tử hôm nay, các ngươi phải giữ bí mật giúp ta, không được phép truyền ra ngoài, càng không được để bệ hạ nghe thấy tin đồn nào, biết chưa?”
“Vì sao chứ?” Tiểu Địch khó hiểu, “Là điện hạ làm chuyện sai…”
“Thanh danh điện hạ quan trọng, hắn là trữ quân, tương lai là chủ thiên hạ, không thể lưu lại một vết nhơ hoang da^ʍ ngu ngốc được.”
Tống Lễ Khanh giải thích xong, đẩy cửa ra.
Tiếng nhạc đột nhiên im bặt, dáng múa cũng tạm dừng, nhóm người nhìn về phía Tống Lễ Khanh, giống như y là một vị khách không hợp với bầu không khí, không mời mà đến.
Tống Lễ Khanh nhìn quanh một chút, bên trong hơn phân nửa là nhạc sư, đàn tấu chính là hồ cầm, nhạc cụ Tây Vực. Chỉ có một người đứng ở giữa, nhẹ nhàng nhảy múa, là người mà Tống Lễ Khanh từng gặp ở ngoài thành, Hồ Nô Nhi do Quân Kỳ Ngọc mang về.
Hồ Nô Nhi có nước da màu nâu, tóc và lông mày hơi hướng vàng, con ngươi màu xanh lam, phong tình cực điểm. Hắn ta trang điểm đậm diễm lệ, mắt to lông mi dài, lại mặc y phục hở eo vai và đùi.
Bộ vũ y bằng đá quý sặc sỡ, lả lơi giống như yêu mị trong tranh Tây Vực, chẳng trách Tiểu Địch khinh thường hắn ta, nói hắn ta là yêu tinh.
Hồ Nô Nhi nhìn Tống Lễ Khanh, không chỉ không sợ sệt, đổi lại còn nhẹ nhàng hành lễ, ánh mắt kiều mỵ, nhìn thẳng y đầy khıêυ khí©h.
“Hoàng Thái tử phi.”
Tống Lễ Khanh không để ý hắn ta, đi thẳng đến trước mặt Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc đang nằm trên chiếc ghế tựa bọc da hổ, vẫn còn mặc hôn phục trên người, lỏng là lỏng lẻo, biểu tình hắn uể oải liền biết hắn bị quấy rầy hứng thú.
“Hoàng Thái tử phi…” Quân Kỳ Ngọc buồn cười nhắc lại xưng hô này, sau đó cười nói, “Ngươi tới vừa lúc, múa một khúc cho ta xem đi, giống kiểu Hồ Nô Nhi múa đó, à, còn bộ vũ y kia nữa, ngươi mà mặc vào chắc chắn sẽ quyến rũ lắm.”
Quân Kỳ Ngọc chỉ vào bộ vũ y hở hang, đến mức không thể gọi là váy, khóe môi Tống Lễ Khanh chùng xuống.
“Ta không biết.”
Quân Kỳ Ngọc vui vẻ: “Không biết thì có liên quan gì? Để Hồ Nô Nhi dạy ngươi.”
Hồ Nô Nhi dịu dàng nói: “Tuân theo mệnh lệnh của tôn gia.”
Hắn ta lập tức biểu diễn, lắc eo đánh hông, những viên đá quý trên vũ y va vào nhau, phát ra âm thanh sàn sạt, vô cùng quyến rũ và mê hoặc.
Nét mặt Tống Lễ Khanh cứng đờ, y đứng thẳng lưng.
“Ta là tân thám hoa do hoàng thượng khâm điểm, ngự ban hầu đọc Thái Tử, là quan viên chính thức trong triều, không học thứ vũ điệu lẳиɠ ɭơ đó.”
Hồ Nô Nhi cười khanh khách không ngừng, đi đến quỳ xuống bên người Quân Kỳ Ngọc.
“Gia, hầu đọc Thái Tử là chức quan gì vậy?”
“Chính là…” Quân Kỳ Ngọc nhìn chằm chằm Tống Lễ Khanh hài hước nói, “Hầu hạ gia đọc sách, chức quan thất phẩm nhàn hạ, ngay cả tư cách vào triều cũng không có. Nghe khẩu khí của ngươi, ta còn tưởng ngươi đã phong hầu bái tướng, tới chức quan nhất phẩm rồi đấy.”
“Đều là đi theo hầu hạ gia, cũng không khác gì Hồ Nô Nhi ha.”
Hai người cùng nhau cười rộ lên, đặc biệt chói tai.
Hô hấp Tống Lễ Khanh đình trệ, chỉ có thể cứng đờ đứng ở đó, mặc cho bọn họ cười nhạo châm chọc.
“Ai, Tống Lễ Khanh, ngươi còn muốn học không? Học xong lấy lòng gia, hử?”
Quân Kỳ Ngọc vừa nói vừa nâng chân vén vạt áo Tống Lễ Khanh lên, động tác tuỳ tiện.
Tống Lễ Khanh lui về sau một bước né tránh, trầm giọng kiên định nói: “Ta sẽ không bao giờ học những thứ bẩn thỉu, lấy lòng nam nhân này.”
“Hừ.”
Quân Kỳ Ngọc tức giận đứng dậy, bước chân tập tễnh, cả người toàn là mùi rượu, phả tới khiến Tống Lễ Khanh không mở mắt nổi.
Hắn nắm cằm Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh chỉ có thể ngẩng mặt đối diện với hắn.
“Có phải ngươi cảm thấy Hồ Nô Nhi kém ngươi một bậc, bản thân ngươi mới là thanh cao nhất không?”
“Ta không có.” Tống Lễ Khanh lắc đầu nói, “Nhưng ta là thái tử phi, đã vào gia phả hoàng tộc Quân gia, là ái nhân về sau cùng ngươi bên nhau cả đời, sinh cùng khâm chết cùng huyệt…..Kỳ Ngọc, đêm đã khuya, ngươi cũng chơi đủ rồi, cùng ta trở về đi.”
Nói nửa đoạn, Tống Lễ Khanh hạ nhẹ giọng, gần như cầu xin.
Trừ bỏ hoàng đế và hoàng hậu, không một ai thân mật gọi Quân Kỳ Ngọc hai chữ “Kỳ Ngọc” cả, Quân Kỳ Ngọc nhất thời không thích ứng, bởi vì xưng hô này mang theo sủng ái, chỉ có người thân thiết nhất mới có thể gọi.
“Khâm điểm thì như thế nào? Ngươi nhìn ngươi xem, khô khan nhàm chán, đầy người văn toan hủ lậu, ngươi nào biết điều hiểu chuyện như Hồ Nô Nhi? Nào có nửa phong tình như hắn? Ngươi ấy à, làm Hoàng thái tử phi phòng không gối chiếc một mình đi.”
Đôi mắt Tống Lễ Khanh đã ngấn lệ, khiến gương mặt đơn thuần của y, thêm chút cảm giác vỡ vụn đáng thương.
Ngón tay Quân Kỳ Ngọc mềm nhũn, không tự chủ được buông y ra.
Tống Lễ Khanh nghẹn giọng cầu xin: “Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, đêm động phòng hoa chúc, chúng ta trở về ngủ qua hết tối nay đi, được không?”
Tống Lễ Khanh kéo hôn phục trên người Quân Kỳ Ngọc, sửa sang lại cổ áo, giúp hắn mặc gọn gàng lại.
Quân Kỳ Ngọc đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, lẽ ra đây phải là ngày vui trong đời hắn.
Hồ Nô Nhi có thể bồi hắn chơi đùa say đến chân nọ đá chân kia quần áo xốc xếch, mà Tống Lễ Khanh lại là người giúp hắn chỉnh quần áo, giúp hắn tỉnh rượu. Quân Kỳ Ngọc một chốc kia vậy mà cảm thấy như vậy cũng rất tốt…
Nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt ngoan ngoãn này chỉ là ngụy trang, hắn lại cảm thấy vô cùng chán ghét. Nhất định không thể thỏa hiệp, nếu không hắn sẽ bị người khác khống chế quản thúc cả đời!
“Hóa ra ngươi muốn động phòng…Làm ở đâu mà không phải làm?”
Tống Lễ Khanh bất ngờ không kịp đề phòng bị Quân Kỳ Ngọc bổ nhào lấy, mất đi trọng tâm ngã ra phía sau. Khuỷu tay y bị đập mạnh xuống đất, đau đến tê dại.
Vóc dáng Quân Kỳ Ngọc Quân cao to, áp xuống giam y dưới thân.